Trần Bạch vội vàng về tiếp tục stream game.
Thêm việc mở khóa bất ngờ, anh về đến máy tính đã là gần giờ phát sóng hằng ngày. Chỉ kịp chỉnh đốn thiết bị sơ qua là đến giờ bắt đầu.
Stream được một thời gian, phòng live dần có người đợi sẵn, vừa mở đã có người vào, đa phần là ID quen thuộc.
【Nhị Bạch đúng giờ ghê】
【Hỏi hàng ngày: Hôm nay Nhị Bạch sắp thua chưa?】
【Hôm qua không thua, đáng ghét, hôm nay chờ tiếp】
【Bạch ơi, góc máy hơi lệch】
"Các cậu mong người ta điên à."
Trần Bạch liếc comment, vừa tán gẫu vừa chỉnh camera trong lúc chờ vào game.
Góc trên trái màn hình rung lắc, rồi xoay tròn, khiến người xem choáng váng.
【Sư phụ đừng lắc nữa!!】
【Tụt hạng mình đã đau, nhưng Trần Nhị Bạch lên hạng còn đau hơn】
【Trời đất quay cuồng, phiên bản online】
Màn hình đã vào game, Trần Bạch chỉnh nhanh hơn: "Mọi người chịu khó chút."
Vừa dứt lời, camera lại lắc dữ dội, bất ngờ ngẩng lên, suýt lộ cằm rồi dừng lại, trở về góc bình thường.
【Chết tiệt! Suýt nữa thôi!】
【Tò mò Nhị Bạch trông thế nào, sao không lộ mặt nhỉ?】
【Tên này xoay camera đúng lúc!!!】
Cuối cùng cũng chỉnh xong, Trần Bạch thu tay, liếc comment cười: "Tôi chẳng có gì đặc biệt, ai cũng một mũi hai mắt, có gì hay đâu, thôi khỏi nhìn."
Anh mở game, hỏi: "Hôm nay muốn chơi map nào?"
Chủ đề dễ dàng chuyển hướng.
Để bù cho việc trễ giờ, tối nay Trần Bạch stream thêm nửa tiếng, xong tắm rửa rồi đổ xuống giường, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Ngủ muộn nên sáng hôm sau khi chuông báo thức reo, một cánh tay từ chăn thò ra tắt điện thoại chính xác, mắt vẫn nhắm nghiền.
Phòng lại im lặng, người nằm trên giường bất động.
Đến khi ánh nắng rọi vào mí mắt, cái xác nằm im cuối cùng cũng cựa quậy.
"..."
Đầu óc mơ hồ chợt nhận ra điều gì, Trần Bạch bật dậy như người chết sống lại, lục tìm chiếc điện thoại bị vứt sang một bên.
Điện thoại đã tắt nguồn.
Vừa đợi điện thoại khởi động vừa nhảy xuống giường, anh lập tức đầu tóc rối bù chạy vào phòng tắm.
Bây giờ là đầu tháng mới, ngày hẹn gặp Hoắc Xuyên của anh chàng pháo hôi nam phụ.
Anh đã nhớ kỹ sau khi xem ghi chú, hôm qua còn cố ý đặt báo thức phòng ngủ quên.
Kết quả chẳng phòng được gì cả.
Báo thức đặt 8 rưỡi, anh dậy gần 10 giờ. Hẹn đối phương ăn trưa, cần đến điển hẹn trước 11 rưỡi.
Từ đây đến nhà hàng mất hơn tiếng, đi taxi nhanh hơn, nhưng Trần Bạch quyết tiết kiệm từng xu, chọn đi tàu điện ngầm.
Đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo, hệ thống đã tự vận hành. Ra khỏi phòng tắm, vuốt gọn mái tóc rối rồi nhanh chóng thay đồ.
Tuy không hiểu rõ bạch nguyệt quang của tổng tài, nhưng anh đoán người xuất thân quý tộc chắc không phối áo thun với áo khoác giảm giá ở siêu thị.
Lục tìm trong tủ quần áo, cuối cùng tìm được chiếc áo sơ mi hiếm hoi treo trên móc, rồi lại khó khăn lôi ra áo len cardigan màu xám nhạt. Trần Bạch nhanh chóng mặc vào, cầm chìa khóa ra khỏi nhà.
Vội thì có đó nhưng lâu ngày mố dậy sớm được 1 bữa thì không bỏ bữa sáng. Anh xuống lầu chạy thẳng đến quán ăn sáng. Đã qua giờ ăn sáng, quán chẳng còn gì, chủ quán bán cho anh chiếc bánh hẹ định để dành ăn.
Khách quan mà nói, bánh hẹ rất ngon.
Chủ quan mà nói, bộ não chậm khởi động của Trần Bạch cuối cùng cũng hoạt động, nhớ ra sinh vật bạch nguyệt quang chắc không ăn bánh hẹ.
Càng không ăn bánh hẹ trước khi gặp người khác.
"..."
Chưa gặp mặt, anh đã nhận ra công việc chưa bắt đầu này chắc chắn sẽ kết thúc ngay hôm nay.
Kiên cường gặm nốt bánh hẹ, anh vừa đi vừa ăn đến suýt cắn phải lưỡi.
Nhà hàng nơi hẹn ở trung tâm thành phố, tòa nhà biểu tượng lại còn ở tầng cao nhất.
May mà anh đi tàu điện đến đúng giờ hẹn. Hoắc tổng bận rộn, chưa tới.
Được dẫn đến chỗ ngồi, Trần Bạch không nhìn thực đơn, ngồi xuống rảnh rỗi, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Bàn nằm ở vị trí gần cửa sổ, nơi cao nhất vùng, nhìn xuống thấy đủ loại tòa nhà và mặt sông rộng lớn. Cầu đông đúc xe cộ, phà chậm rãi lướt qua, mặt nước lấp lánh, cảnh tượng yên bình.
Bỗng hai xe va chạm trên cầu, phá tan sự yên ả.
Hai tài xế xuống xe cãi nhau, chưa đầy phút đã động tay chân. Trần Bạch định quay đi thì dừng lại, thậm chí còn nghiêng người về phía trước.
Hoắc Xuyên đến.
Có việc đột xuất nên anh đến muộn hơn dự định.
Quản lý đã chờ sẵn, báo người kia đã tới và dẫn đường. Vừa đi, ông ta vừa liếc nhìn người bên cạnh.
Người đàn ông cao lớn, mặt lạnh tanh, vest đen, ống quần thẳng tắp như có gió thổi, toát lên khí chất áp đảo.
Hoắc Xuyên, thế lực lớn, quản lý không rõ lắm, chỉ nghe khách nói đây là nhân vật thường xuất hiện trên kênh tài chính, sạch sẽ, ít tai tiếng.
Người ít tai tiếng nhìn bóng dáng bên cửa sổ, khuôn mặt vô cảm cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh bất tận, bóng dáng mảnh khảnh tựa má nhìn xuống, áo sơ mi trắng tinh, hàng mi dài tạo bóng râm quanh mắt dưới ánh sáng.
Như nhận ra động tĩnh, người kia quay đầu, đôi mắt xám nhạt nhìn sang, như mũi kim băng đâm thẳng vào tim.
Từng bước tiến lại gần, Hoắc Xuyên vừa đưa tay lên. Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào mái tóc hơi rối, người ngồi nghiêng người, khéo léo tránh né.
Không khí chợt trở nên vi diệu.
Quản lý không biết phản ứng sao, đứng im lặng một bên, tai vểnh lên.
Hoắcc Xuyên thu tay về, nói khẽ: "Xin lỗi."
Người ngồi bình thản đáp không sao, quản lý không nhịn được liếc nhìn.
Đúng là người có thể ăn riêng với Hoắc tổng! Trong tình huống này vẫn bình tĩnh đến vậy.
Thực ra Trần Bạch không hẳn bình tĩnh.
Đúng hơn là đã đoán trước kết quả nên gặp chuyện gì cũng thản nhiên.
Từ lúc né tay vị khách quý, anh đã biết công việc này sắp kết thúc.
May là đối phương chưa có ý định sa thải tại chỗ, ngồi xuống đối diện hỏi: "Đến lâu chưa?"
Trần Bạch cố gắng nói ngắn gọn: "Mới đến."
Mải xem náo nhiệt nên không để ý, giờ mới nhận ra lưỡi bị cắn lúc ăn bánh hẹ bắt đầu đau, mỗi nói một từ lại đau một lần.
Đã không nghĩ mình nhận được việc này, giữa mất việc đau đớn và mất việc bớt đau, anh quyết định chọn cái sau.
Hôm nay chắc chắn đi uổng công, tiếc là vừa nãy bị phân tâm, hóng drama chưa kịp. Nhìn lại chỉ thấy xe cứu thương vừa rời đi.
Không biết tài xế nào thắng.
Vị khách họ Hoắc bất ngờ không tỏ vẻ khó chịu vì anh ít nói, hỏi anh muốn ăn gì.
Vị bánh hẹ vẫn còn vương vấn, thêm việc muốn an ủi cái lưỡi bị cắn, Trần Bạch - fan cuồng đồ cay - hiếm khi phải gọi món nhạt.
Theo khẩu vị cá nhân, nhà hàng 5 sao nhưng nêm nếm nhạt nhẽo gần như vô vị. Nhưng vì tôn trọng thức ăn, anh cố gắng ăn hết miếng thịt rồi uống nốt bát canh không mùi, trò chuyện từng chữ với vị khách.
Sau khi nói chuyện xong, anh đứng dậy xin phép đi vệ sinh.
Trên đường từ chỗ ngồi đến nhà vệ sinh, anh tình cờ thấy một cây đàn piano đặt ở góc không người dùng. Lúc đi vệ sinh xong quay lại, bên cạnh cây đàn vốn không người giờ có hai người đứng.
Một người là vị quản lý vừa gặp, ông ta rõ ràng không giữ được bình tĩnh như lúc trước, nhíu chặt mày, nói:
"... Anh nói người đó va chạm xe trên cầu, bị người ta đánh bị thương nên không thể đến đánh đàn được?"
Không ngờ vẫn còn hậu truyện của màn kịch vừa rồi, Trần Bạch dừng bước, tiện thể liếc nhìn quản lý thêm lần nữa.
Phản ứng nhanh nhạy vậy, xem ra quản lý cũng đang mải xem kịch.
"Không phải vậy đâu."
Người kia nói: "Ông Trương tình cờ đi ngang qua, mải xem quá nên vấp ngã, tay đập vào lan can, bị xe cứu thương chở đi, chắc là gãy xương rồi."
Quản lý: "..."
Trần Bạch: "..."
Ra là người bị xe cứu thương chở đi là ông này.
Khó đánh giá toàn bộ sự việc, không dừng lại nữa, Trần Bạch tiếp tục về chỗ ngồi.
Khi về đến nơi, vị khách vừa cất điện thoại, anh nghe được câu "Lát nữa nói tiếp."
Trần Bạch hiểu ngay, ông chủ bận rộn chắc sẽ kết thúc bữa ăn sớm để đi.
Công việc đầu tiên cũng là cuối cùng của anh sắp kết thúc rồi.
Đúng như dự đoán, sau khi ngồi xuống, người đối diện nói: "Vừa rồi là điện thoại công việc, có chuyện gấp."
Trần Bạch gật đầu, lặng lẽ chờ đợi.
Rồi Hoắc Xuyên nói: "Lần sau gặp sẽ không thế này nữa."
"Hiểu rồi."
Công việc chưa kịp nảy mầm đã kết thúc, chỉ mong lần này được chút tiền công. Trần Bạch ra dấu OK, sau đó chợt nhận ra có gì đó không đúng: "... Hả?"
Lần sau? Lần sau nào?
Hoắc Xuyên đứng dậy, ánh mắt lướt qua đôi mày mắt hơi ngỡ ngàng, gương mặt vốn khá ôn hòa lại trở nên vô cảm, rồi rời đi.
Người này đổi mặt nhanh thật.
Hạc Xuyên đi rồi, Trần Bạch ở lại.
Giữa việc tiễn sếp và ở lại ăn món tráng miệng chưa dọn ra, anh chọn tôn trọng lương thực. Bữa ăn nhạt nhẽo nhưng miễn phí, anh không thể để lãng phí chút nào.
Ăn xong miếng tráng miệng cuối cùng, khi quản lý đi ngang qua anh chợt nhớ ra điều gì đó, kịp thời gọi lại người sắp rời đi.
Nghe có người gọi, quản lý quay phắt lại, thấy một gương mặt nghiêm túc.
Biểu cảm này ông từng thấy, trên mặt khách hàng phàn nàn về món ăn. Lập tức nhớ lại menu hôm nay, quản lý cũng nghiêm túc hỏi: "Anh có chuyện gì không?"
Trần Bạch cũng "Xin hỏi" lại để thể hiện thân thiện, nói: "Xin hỏi nhà hàng có đang thiếu người đánh đàn piano không?"