Hắc Ảnh không quay đầu lại, chỉ nói nhàn nhạt: “Về sau không được tìm Lẫm Mạt gây phiền toái nữa.”
Gò núi che chắn gió cho Hắc Ảnh, nhưng y phục của hắn vẫn không ngừng đong đưa.
Ánh mắt Hắc Ảnh chưa hề rời khỏi đoản kiếm của mình. Hắn là một đầu dã thú nguy hiểm lúc nào cũng có thể ăn người.
Nhật Dương không cam lòng cắn răng nói: “Ngay cả ngươi cũng không có cách nào sao?”
“Hắn là một cao thủ, ta muốn nhìn hắn có thể đi tới đâu.” ngữ khí của Hắc Ảnh vẫn lạnh nhạt như cũ, “Tốt không nói những thứ này, lát nữa an tâm luyện cấp đi. Vì đối phó Lẫm Mạt kia ta đã lãng phí không biết bao nhiêu thời gian.”
Mặc dù hắn là Đạo Tặc, nhưng lại mang một loại uy nghiêm. Nhật Dương cúi đầu: “Vâng, ca.”
Trong hai con ngươi Hắc Ảnh toát ra một tia duệ mang: “Lần này, ta coi như không có trông thấy Phó Thủ của ngươi… Nếu như ngươi phát triển theo không kịp bước tiến của ta, như vậy thì không thể bỏ qua được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play