Cô bình tĩnh nhìn Thị Thần đại nhân tuấn mỹ không tỳ vết, không biết như thế nào lại cảm thấy hắn giống như... giống như trở nên nhỏ hơn?
Thị Thần chắp hai tay trong tay áo rộng thùng thình, dáng vẻ cao lãnh: “Nguyên Quân còn có phân phó gì không?”
Thời Tiện Ngư hoàn hồn, vội xua tay: "Không có, không có...”
Ta sợ còn phân phó nữa, thân người của ngươi sẽ không còn!
Thị Thần nhíu mày, không hề nhìn Thời Tiện Ngư, ánh mắt sâu xa nhìn về phía nước ở miệng giếng: “Chỉ cần chống đỡ đến mùa mưa, người trong thôn liền có thể sống sót, trong ba ngàn thế giới, thôn giống như vậy có không biết bao nhiêu, nếu là có thể toàn bộ tìm ra, thu thập nguyện lực, khôi phục tiên cung, liền nhanh tới ngày đó thôi, chỉ bất quá...”
Hắn hơi nhíu mày, trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
Thời Tiện Ngư thấy bộ dáng lạnh lùng của hắn, liền cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng canh giữ ở bên giếng.
Một cái giếng sâu như vậy, không biết khi nào mới có thể rót đầy. Canh giữ trong chốc lát, cô nhịn không được ngáp một cái.
Thị Thần nhìn về phía cô: “Nguyên Quân mệt mỏi sao?”
Thời Tiện Ngư dụi dụi mắt: “Mấy ngày nay bận rộn đưa tang, làm đủ loại thủ tục chạy tới chạy lui, buổi tối cũng ngủ không ngon...”
“Nguyên Quân đi nghỉ ngơi đi, nơi này có Tiểu Thần chăm sóc.” Thị Thần nói.
Thời Tiện Ngư sững sờ, như thế nào sau khi đạt thành khẩn nguyện, Thị Thần tựa hồ trở nên quan tâm ta?
“Vậy em lên ngủ đây.” Cô chậm rãi đi về phía cầu thang, đi được vài bước, quay đầu lại liếc nhìn...... “Anh, bình thường có cần ngủ không?”
Thị Thần hết sức chăm chú nhìn chằm chằm miệng giếng: “Từ khi linh khí Tiên Cung khô kiệt, Tiểu Thần đã ngủ say gần trăm năm.”
Thời Tiện Ngư: “ ......”
Xem ra hắn ngủ đủ rồi.
Thời Tiện Ngư trở lại phòng, lập tức ngã xuống giường, thân thể suy yếu, rất dễ dàng cảm thấy mệt mỏi, tuy rằng những tiếng cầu nguyện ồn ào kia vẫn còn, nhưng bị cơn buồn ngủ to lớn đánh úp tới, cô rất nhanh ngủ thiếp đi...
Một giấc ngủ này thời gian rất lâu, lúc rời giường đã giữa trưa, nhìn mặt trời bên ngoài treo cao, Thời Tiện Ngư lần nữa cảm khái sinh mệnh cứng cỏi! Thân là bệnh nhân ung thư, vì tang lễ bận rộn mấy ngày, lại cố gắng cứu vớt dân chúng một thôn, ngày hôm qua cô mệt mỏi đến mức thiếu chút nữa cho rằng mình vừa nhắm mắt là sẽ không tỉnh lại, không nghĩ tới, cư nhiên còn sống!
Có thể sống thêm một ngày thì sống thêm một ngày, Thời Tiện Ngư rất hài lòng.
Sau khi hài lòng một lúc, cô phát hiện ra những tiếng cầu nguyện đó đã biến mất.
Thời Tiện Ngư sững sờ ở trên giường, lại cẩn thận lắng nghe, nghe thấy gió thổi, nghe thấy tiếng chim hót, nghe thấy tiếng chó sủa và tiếng người xa xa, duy chỉ có không nghe thấy những lời cầu nguyện kia - đây là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ tất cả đều là giấc mộng ban đêm của cô? Tất cả chỉ là ảo giác?
Thời Tiện Ngư vội vàng rời giường, không kịp rửa mặt, vội vàng chạy vào tầng hầm ngầm.
A...... cá không còn!
Những con cá vàng mập mạp kia, tất cả đều không thấy đâu!
Thời Tiện Ngư khiếp sợ che mặt: “Ta đã bệnh nặng như vậy sao? Liên tục hai đêm đều mộng du?!”
Cô không dám tin, đi về phía trước hai bước, cảnh tượng trước mắt lại đột nhiên biến đổi! Trước mặt cô xuất hiện một cây cầu vòm bằng đá trắng nối với ở một đầu tầng hầm và một cung điện ở đầu kia!
Cung điện kia toàn thân hoa quý trong trẻo nhưng lạnh lùng, tọa lạc trên một mảnh đất trống làm bằng bạch ngọc, mặt tường là gạch ngọc thạch, đỉnh là ngói lưu ly, bốn góc mái hiên nhếch lên thật cao, giống như bốn con chim yến lăng không giương cánh!
Đẹp quá!
Đêm qua rõ ràng chỉ còn một viên gạch, hôm nay lại khôi phục nhiều như vậy!