Thẩm Tiêu lắc đầu thở dài: "Yêu vật này quả thực rất đáng hận, đã không lấy tinh túy huyết khí của người sống, vì sao lại bắt những người vô tội này đến tra tấn!"
Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên đều không lên tiếng.
Hành động của nhện yêu quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, bắt người lại không ăn, toàn bộ bọc thành kén giấu ở huyệt động, là đạo lý gì?
Thẩm Tiêu dùng kiếm xé sợi trắng thật dày ra, thôn dân bên trong tựa như tử thi, làn da dưới sợi trắng xanh tím mà sưng tấy, quần áo trên người tất cả đều dính ướt, khiến Thẩm Tiêu khó có thể xác định độc tính nông sâu.
Hắn nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Phải nghĩ biện pháp đem những người còn sống này mang về.”
Thời Tiện Ngư mím môi, nhìn ra ngoài hang động, chần chờ hỏi: "Các huynh có nghe thấy không..."
Thẩm Tiêu và Lâm Uyên đều sửng sốt, không hẹn mà cùng nhìn về phía Thời Tiện Ngư.
“Muội lại nghe thấy tiếng đó?”, Thẩm Tiêu theo bản năng nắm chặt kiếm trong tay.
Thời Tiện Ngư cũng có chút mê man, mình rõ ràng nghe được rất rõ ràng, vì sao hai người bọn họ hình như đều không nghe thấy?
Cô gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng giống như lần trước, vẫn luôn gọi trẻ con, các huynh không nghe thấy sao?... Các huynh nghe, lại gọi nữa rồi.”
Thẩm Tiêu và Lâm Uyên lại ngưng thần lắng nghe, lần này rốt cuộc cũng nghe được một ít động tĩnh, đó là tiếng bò sát đi lại trong bụi cỏ, còn có tiếng gào thét gần như thở dốc, cũng không nghe thấy cái gì “trẻ con.”
“Con nhện quái kia sắp trở lại”. Thẩm Tiêu nhìn chung quanh một vòng, cau mày nói: “Nếu bắt giết nó ở đây, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thôn dân, chúng ta tìm chỗ trốn trước, sau đó mới tìm cơ hội.”
Hang động nơi này không thiếu địa phương, rất nhiều nham thạch không bằng phẳng cùng lõm xuống khe đá, đều có thể cung cấp yểm hộ.
Ba người đều tự tìm chỗ trốn, duy chỉ có dê không tiện trốn, cuối cùng Thời Tiện Ngư để dê sừng lớn nằm trong góc, xa xa nhìn qua, dê màu trắng ngược lại không kém mấy so với nhộng kén kia.
Thẩm Tiêu tắt hỏa phù, huyệt động biến thành một mảnh tối tăm, chỉ có chỗ cửa động hơi có ánh sáng chiếu vào.
Thời Tiện Ngư núp sau một tảng đá, nghe thấy thanh âm kia càng ngày càng gần, tim cũng đập thình thịch theo, lại nghĩ đến thanh âm này rất có thể chỉ có một mình mình có thể nghe thấy, liền càng không khống chế được nổi da gà...
"Hài tử...... Hài tử của ta...... Hài tử a......"
Giọng nữ u oán càng ngày càng gần, kèm theo tiếng động vật chân đốt bò sát.
"Hài tử...... Ăn đi, ăn đi......"
Rầm rầm.
Giống như có thứ gì đó rơi xuống, sột soạt, sột soạt......
Thời Tiện Ngư nhịn không được thò nửa cái đầu ra, len lén liếc mắt.
Chỉ một cái nhìn này, liền khiến cho ánh mắt của cô mãnh liệt mở to, khó có thể hình dung ác hàn cảm từ đầu lan tràn tới chân! Cả người cô cứng đờ!
Cô ấy thấy con quỷ nhện đó đang cho con nhộng ăn!
Nó lại coi những con nhộng kia như những đứa trẻ, cho dân làng ăn rất nhiều sâu bướm, giun đất, rết độc bọ cạp! Sâu nửa chết nửa sống ở trên mặt thôn dân vặn vẹo giãy dụa, một ít rơi trên mặt đất, một ít bỏ vào mũi, còn có một ít chui vào trong mí mắt! Thậm chí còn có con bọ cánh cứng còn lại một nửa kia, lưu lại mủ màu xanh lá cây trên làn da trắng bệch.
Thời Tiện Ngư suýt nữa muốn ói!
Cô ghét bọ! Càng ghét côn trùng còn lại nửa đoạn!
Nhện yêu giống như một người mẹ cẩn thận, liên tiếp cho hai con nhộng ăn, cho những người đó ăn đến căng phồng trong miệng, mới rốt cục rời khỏi sào huyệt, tiếp tục kiếm ăn cho bọn nhỏ.
Đợi đến khi nhện yêu hoàn toàn rời đi, ba người trốn trong bóng tối đi ra, sắc mặt đều rất khó coi.
Thẩm Tiêu đen mặt trầm xuống đi tới bên cạnh nhộng vừa mới được cho ăn, một tay cậu bóp chặt mặt thôn dân kia, buộc đối phương há miệng, sau đó dùng tay kia thò vào móc sâu bên trong.