Lạch cạch.
Đột nhiên một khối bùn ném tới, nện vào trên người hắn, đạo phục màu trắng có thêm một vết bẩn nhàn nhạt.
Lâm Uyên quay đầu nhìn qua, mấy đứa trẻ trên tường cuống quít rụt đầu xuống, tự cho là trốn được bí mật, đầu tường lại lộ ra một nửa bím tóc hướng lên trời.
Bắt đầu từ vừa rồi vẫn lén lút ở nơi đó, bởi vì cảm thấy không có tính uy hiếp, cho nên Lâm Uyên chưa từng né tránh, đập cũng liền đập, không đau không ngứa.
"Ai ở đó?" Thời Tiện Ngư kinh ngạc đứng dậy, vài bước vòng qua tường bên kia, nhìn thấy mấy đứa trẻ, càng giật mình: "Các ngươi vì sao ném người vậy?"
Bọn nhỏ tựa như một trận gió toàn bộ chạy, chỉ còn lại một cái đầu lĩnh nam hài, thở phì phò tại chỗ dậm chân: “Các ngươi chạy cái gì!”
Thời Tiện Ngư sững sờ, sau khi vào thôn bọn họ vẫn được thôn dân lễ ngộ, cũng không biết những tiểu hài tử này sẽ coi Lâm Uyên là yêu quái.
“Hắn là yêu thú, không phải yêu quái.” Thời Tiện Ngư sửa lại cậu bé.
“Yêu thú cũng là yêu! Cùng yêu quái giống nhau!.” Tiểu nam hài không phục kêu gào.
Thời Tiện Ngư nói: “Không giống.”
“Giống nhau!” Cậu bé chỉ vào chân dưới quần áo Lâm Uyên, ngây thơ than thở, “Móng vuốt của hắn ta lớn như vậy! Còn nhiều lông như vậy! Hắn ta chính là yêu quái! Đúng vậy!!!”
Thời Tiện Ngư cảm thấy khó xử, cô không phải người của thế giới này, không biết nên định nghĩa yêu thú và yêu quái khác nhau như thế nào, mặc dù cô biết định nghĩa, chỉ sợ cũng rất khó giải thích rõ ràng với đứa bé này vài câu.
“Hắn không phải yêu quái.” Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ, nói, “Người lợi hại đều như vậy, vừa thô vừa to, lông lại nhiều.”
“Ngươi gạt người!”. Cậu bé không mắc mưu.
Thời Tiện Ngư nghiêm túc nói: "Thật đấy, không tin ngươi đi xem chân của tên đồ tể, có phải vừa thô vừa có rất nhiều lông hay không, thôn các ngươi chỉ có tên đồ tể sống sót trở về, chẳng lẽ hắn không lợi hại?"
Tiểu nam hài bị cô hù dọa, trên mặt hiện ra chần chờ.
Thời Tiện Ngư lại chỉ vào bàn chân dính đầy bùn của hắn, nói: “Ngươi xem, nhỏ như vậy, ngay cả một cọng lông cũng không có, vừa nhìn liền không lợi hại.”
Cậu bé hoảng hốt cúi đầu nhìn mình, phát hiện chân mình so với Lâm Uyên, quả thật rất nhỏ rất trọc, mắt đỏ lên, mũi cay cay, lòng tự trọng đột nhiên sụp đổ, oa một tiếng khóc lớn, xoay người chạy!
Thời Tiện Ngư ngạc nhiên nhìn hắn chạy xa, trong lúc nhất thời có chút luống cuống, theo bản năng nhìn quanh bốn phía -- hoàn hảo, các thôn dân đều vội vàng xếp hàng tìm Thẩm Tiêu xem bệnh, không ai chú ý bên này.
Cô ngượng ngùng nhìn về phía Lâm Uyên, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Em không khi dễ cậu bé ấy.”
Lâm Uyên gật đầu, đôi mắt màu vàng sáng ngời nhìn cô: “Ừ, không có bắt nạt.”
…………
Chạng vạng tối, cha mẹ cậu bé dẫn con đến nhà trưởng thôn, nói muốn xin lỗi Lâm Uyên.
Các thôn dân đều biết Thẩm Tiêu muốn giúp thôn trừ yêu, Lâm Uyên và Thẩm Tiêu cùng một đường, đương nhiên không thể đắc tội, biết được con mình gây họa, cơm cũng không kịp ăn, vô cùng lo lắng liền tới.
Lâm Uyên không thèm để ý những chuyện này, cũng sẽ không so đo với một đứa trẻ, có điều, sau khi Thẩm Tiêu biết chuyện này, lại trịnh trọng gọi cậu bé đến trước mặt, nói với cậu: “Con còn nhỏ, đã biết trừ bạo an lương, tấm lòng son này đáng quý.”
Tiểu nam hài được khích lệ, nhất thời ưỡn ngực.
Thẩm Tiêu lại nói: “Nhưng con sai ở chỗ không phân tốt xấu, oan uổng người vô tội, cha mẹ con dẫn con tới đây xin lỗi, có lẽ là lo lắng đắc tội với ta, nhưng con nhất định phải nhớ kỹ, con tới xin lỗi, chỉ vì con làm sai chuyện, con hiểu không?”