Vạn Cát nói xong, trên khuôn mặt trẻ tuổi toát ra vài phần cười khổ: “Tuy nói như thế, nhưng những thôn dân kia bị yêu quái bắt đi, làm sao có kết cục tốt?”
Thẩm Tiêu cau mày suy tư, trầm giọng nói: "Chuyện này có chút khác thường, yêu quái bình thường tập kích người, sẽ lấy tinh túy huyết khí ngay tại chỗ, chưa từng nghe nói sẽ bắt sống đi, nếu... yêu quái có thói quen tích trữ thức ăn sống, như vậy ở nơi nào đó trong rừng rậm này, hẳn là có một sào huyệt vô cùng lớn.”
Vạn Cát lập tức nói: “Thôn dân trốn trở về nói, con nhện từ vách đá bò xuống, phía dưới rất có khả năng chính là sào huyệt của nó!”
Thẩm Tiêu rất bất ngờ, nhướng mày: “Có thôn dân trốn về? Ở đâu?”
"Là đồ tể trong thôn, nửa đường dùng đao chặt đứt tơ nhện chạy về."
"Tại hạ muốn tự mình gặp người này, không biết có tiện không?"
Vạn Cát lập tức đứng lên: “Đạo trưởng chờ một chút, ta sẽ gọi hắn tới.”
Nói xong, liền hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Thẩm Tiêu tựa hồ cũng ngồi không yên, đứng dậy thong thả bước chân trong phòng, thì thào tự nói: “Kỳ quái... Thật kỳ quái...”
Hai người khác trong phòng trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Tiêu nói với hai người bọn họ: “Việc này quả nhiên là kỳ quái, nhện yêu rõ ràng nên kết lưới mà ở, sao lại chạy tới thôn tập kích thôn dân?”
Lâm Uyên im lặng lắc đầu, hắn không có ý kiến.
Thời Tiện Ngư cẩn thận lau đi mảnh vụn thức ăn trên khóe miệng, cũng thành thật lắc đầu.
Thẩm Tiêu: “ ......”
Rất buồn bực, với loại giác ngộ này của hai người, sao lại muốn cùng ta lên Linh Sơn chứ?
Thẩm Tiêu thở dài, nhìn Thời Tiện Ngư, hỏi: "Lúc Tiểu Ngư mới vào cửa, phát hiện có gì không ổn?"
Tai báo của Lâm Uyên run lên, thì ra Thẩm Tiêu cũng nhận ra dị trạng vừa rồi của Tiện Ngư.
Thời Tiện Ngư hơi sững sờ, theo bản năng liếc mắt ra ngoài phòng, đè nặng giọng nói: "Cũng không có gì... Chỉ là vừa rồi, nhìn thấy mẹ của Vạn Cát, cảm thấy bà ấy và con nhện yêu kia có chút giống nhau."
Thẩm Tiêu hơi sửng sốt: “Giống sao?”
Một cái tử khí dữ tợn, một cái khỏe mạnh hồng nhuận, một cái tóc tai bù xù, một cái đoan trang hiền thục, cái này... Bất kể nhìn thế nào, hắn cũng nhìn không ra chỗ nào giống a.
Thời Tiện Ngư hồi tưởng một lát, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, ngũ quan rất giống nhau.”
Thẩm Tiêu: “ .....”
Ngũ quan? Con ngươi đen trắng, sống mũi rạn nứt, đôi môi xanh tím......
Nhưng vẻ mặt Tiện Ngư nghiêm túc, Thẩm Tiêu không khỏi sinh ra hoài nghi: "Huynh vẫn chưa nhận ra bất kỳ yêu khí nào, chẳng lẽ là đối phương tu vi cao thâm, ngăn chặn yêu khí?"
Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Uyên, hỏi: “Đệ có nhận ra không?”
Lâm Uyên lắc đầu.
Sau khi lắc đầu, tựa hồ cảm thấy không đủ rõ ràng, lại bổ sung một câu: “Người bình thường.”
Thẩm Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Cảm quan của yêu thú nhạy bén dị thường, nếu như Lâm Uyên cũng cho rằng đối phương là người bình thường, vậy hẳn là không sai được.
"Thôi, yêu vật sẽ bắt chước tiếng người, cũng sẽ bắt chước bộ dáng người, có lẽ là con nhện yêu kia ở địa phương nào gặp qua mẹ của Vạn Cát, cho nên có chút tương tự đi.”
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân vội vã, ba người nhìn lại, thấy Vạn Cát dẫn một đại hán mập mạp đi vào sân.
Vạn Cát còn chưa bước qua ngưỡng cửa, đã khẩn cấp nói với Thẩm Tiêu: “Đây chính là Đồ Tể mà ta đề cập với ngài, hắn nửa tháng trước bị yêu quái bắt đi, may mắn chạy thoát được nửa đường!”
Tên đồ tể kia lưng hùm vai gấu, vừa đen vừa khỏe, lúc rảo bước tiến vào cửa phòng gần như chặn hết ánh sáng bên ngoài, nhưng tướng mạo cũng rất thật thà, vừa thấy Thẩm Tiêu liền khom người thở dài: "Bái kiến đạo trưởng..."
“Không cần đa lễ.” Thẩm Tiêu phất tay, hỏi Đồ Tể: “Ngươi thoát hiểm như thế nào, có thể nói tỉ mỉ cho chúng ta một chút không? Sào huyệt của yêu quái kia cũng nói một chút.”
Nam chủ: Cô ấy lại bắt đầu ăn... bộ dạng không dễ nuôi lắm.