Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn bắt đầu sinh ra hối hận. Vừa rồi nên kiên trì để Thẩm Tiêu đến đỡ cô mới đúng.
Đang cảm thấy buồn rầu, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh tối hôm qua, cô ôm đuôi hắn.
Khi đó ngược lại rất ngoan......
Lâm Uyên không được tự nhiên liếc Thời Tiện Ngư một cái, sau đó vươn ra đuôi báo màu đen thô dài, nhẹ nhàng khoác lên lưng cô - cứ như vậy, một khi cô muốn rơi xuống, hắn có thể lập tức phát hiện, cũng kịp thời làm ra phản ứng.
Thời Tiện Ngư ngủ cũng không an ổn, trở tay bắt lấy đồ chơi ngứa ngáy trên lưng, vớt đến bên má lề mề, miệng lẩm bẩm: “Thật nhiều lông...”
Lâm Uyên: “ ......”
Cô tựa hồ cọ rất thoải mái, nhắm mắt lại, nhổ lông đuôi toàn bộ bồng lên! Làm cho hắn đột nhiên có loại xúc động muốn biến trở về hình thú!
Lần trước rõ ràng còn rất an phận, lần này lại lớn mật như thế, ôm đuôi hắn vừa xoa vừa bóp! Cũng không biết cô đến tột cùng đang mơ cái gì!
Hắn âm thầm nhẫn nại, may mắn Thời Tiện Ngư không có hành động quá phận, chỉ vuốt ve trong chốc lát, liền chậm rãi thả nhẹ độ mạnh yếu, biến thành vuốt ve vô ý thức, thập phần ôn nhu.
Hắn chậm rãi thở phào nhẹ nhõm......
Sau đó vịn sừng dê, tiếp tục lên đường.
…………
Cây cối dần dần thưa thớt, lùm cây cũng càng ngày càng thấp bé, ánh mặt trời từng mảng, từng mảng chiếu rọi bãi cỏ, trong màu xanh đậm không đồng nhất nở rộ hoa dại không biết tên.
Bọn họ tựa hồ đi tới biên giới rừng rậm, chỉ cần đi ra rừng rậm, khoảng cách thôn hẳn là cũng không xa.
Thẩm Tiêu ở phía trước dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Uyên, khóe miệng nở nụ cười nhạt nhẽo khó hiểu.
Lâm Uyên hồ nghi khó hiểu.
Nhưng Thẩm Tiêu không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Uyên cũng đỡ dê tiếp tục đi về phía trước, chỉ đi chưa được bao lâu, Thẩm Tiêu lại quay đầu nhìn lại, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn.
Lâm Uyên rốt cục nhíu mày, mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Thẩm Tiêu nhịn cười nói: “Có phải đệ đang rên rỉ không?”
Lâm Uyên vẻ mặt mê mang: “Cái gì?”
Thẩm Tiêu nhìn bộ dạng ngây thơ của hắn, khóe miệng nhếch lên càng lợi hại, trêu chọc nói: “Đệ rên nhỏ một chút đi, đừng đánh thức cô ấy.”
Nói xong, lại cười liếc mắt nhìn cái đuôi đen trong tay Tiện Ngư, quay đầu tiếp tục lên đường.
Lâm Uyên: “ ......”
Hắn có rên rỉ không? Giống như, giống như bất tri bất giác......
Lòng bàn tay mềm mại vuốt lông trên đuôi, thật sự rất thoải mái, có chút khống chế không được... Không được, nhất định phải nhịn xuống, không thể rên rỉ, bị người ta nghe thấy còn giống cái gì!
…………
Thẩm Tiêu bước đi như bay, một lát sau nghe thấy phía sau truyền đến tiếng rên, không khỏi bật cười lắc đầu.
Ai, cũng không biết mình trên đường tu chân gặp được hai người bọn họ, có phải hay không là thần linh an bài khảo nghiệm, dù sao, ba người đi chung, tất có người dư thừa a.
…………
Buổi chiều, bọn họ rốt cục đi ra khỏi mảnh rừng rậm rộng lớn này.
Ngoài rừng rậm có một con sông, dọc theo con sông tiếp tục đi về phía trước một khoảng cách, liền có thể nhìn thấy thôn xá cùng khói bếp xa xa, lại đi một lát, lục tục gặp được thôn dân bắt cá, thôn phụ gánh nước, hài đồng cắt cỏ.
Thôn dân địa phương thấy bọn họ từ trong rừng rậm đi ra, đều trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin.
Chẳng mấy chốc có người đi vào làng báo tin rằng có ba tu sĩ lữ hành từ trong rừng đi ra.
Ba người Thẩm Tiêu còn chưa đi tới thôn, đã thấy các thôn dân trùng trùng điệp điệp đi theo trưởng thôn tới nghênh đón bọn họ.
“Xin hỏi ba vị đạo trưởng, có hàng yêu trừ ma không?” Một thiếu niên áo vải đi lên phía trước, chắp tay hành lễ với Thẩm Tiêu, nghiêm trang hỏi.
Nam chủ: A... Cô ấy chạm vào tôi rồi!=))