Nhớ rõ hôm qua Thẩm Tiêu từng nói, mũi Lâm Uyên rất nhạy bén, vị quýt tuy rằng thơm, nhưng nói không chừng người ta chịu không nổi mùi tinh dầu công nghiệp bên trong?
Thẩm Tiêu không trả lời, mà là ánh mắt trêu tức liếc thiếu niên áo đen bên cạnh, "Lâm Uyên, Tiểu Ngư hỏi đệ có phải bị dị ứng mùi không?"
Lâm Uyên thanh âm rất thấp rất khàn, nhưng vẫn bị Thời Tiện Ngư rõ ràng nghe thấy --
"Tối qua cô ấy ăn rồi."
Thời Tiện Ngư: “ ...?”
Sao vậy?
Tối qua ăn rồi, hôm nay không thể ăn?
Thẩm Tiêu quay đầu lại, quả nhiên trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Tiện Ngư khiếp sợ, hắn bị chọc cười thoải mái: "Tiểu Ngư à, yêu thú bảy tám ngày mới ăn một lần, Lâm Uyên chưa từng thấy người nào như muội, không biết người bình thường một ngày sẽ ăn hai bữa.”
Ánh mắt Thời Tiện Ngư trừng to hơn nữa, sau đó, trong lòng lặng lẽ hủy bỏ bữa trưa...
Cô không nghĩ tới a, người nơi này cư nhiên một ngày chỉ ăn hai bữa cơm! Bất quá đi ra ngoài, muốn duy trì ba bữa cơm bình thường cũng quả thật xa xỉ, Thời Tiện Ngư rút kinh nghiệm xương máu, quyết định dọc theo đường đi kế tiếp, tận lực không muốn ăn.
Mặc dù như thế, đợi đến khi mặt trời lặn, bọn họ lại nhóm lửa nghỉ ngơi, cô lấy bánh mì của mình ra, vẫn bị ánh mắt kinh hãi của Lâm Uyên làm tổn thương!
Có vẻ như cô đặc biệt có thể ăn, ăn đặc biệt nhiều!
Rõ ràng cô ăn một chút cũng không nhiều, cách bữa sáng đã qua mười hai giờ, bụng đói đến mức có thể hát a!
Thời Tiện Ngư cảm thấy khó chịu bội phần.
Lúc này, Thẩm Tiêu tiêu sái vén vạt áo ngồi xuống, lại cười nói: "Thấy Tiểu Ngư ăn ngon, huynh cũng hơi đói bụng, không bằng hôm nay huynh cũng ăn chút gì đi.”
Trong lòng cô nhất thời ấm áp, cảm thấy Thẩm đạo trưởng thật tri kỷ! Hắn nhất định là nhìn ra cô ăn một mình xấu hổ, cho nên cố ý cùng cô ăn!
Thẩm Tiêu lấy mấy quả táo xanh từ trong bao ra, nói: "Hai người cũng nếm thử đi.”
Nụ cười trên mặt Thời Tiện Ngư cứng đờ.
A......
Không hổ là đạo trưởng ích cốc, một bữa cơm tối chỉ có mấy quả táo.
Thẩm Tiêu ném tới một quả, vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay cô - táo xanh hình bầu dục, vỏ ngoài giòn tan, ngậm vào miệng dùng răng nhẹ nhàng gõ một cái, nước ngọt liền chảy ra, thịt quả giòn tan mềm mại, mùi thơm tràn đầy khoang miệng, ngay cả đầu óc cũng thanh minh theo.
Thời Tiện Ngư bị loại vị này kinh diễm, sau khi ăn xong, từ phế phủ đến bụng đều là ấm áp, có cảm giác no bụng rõ ràng.
Phản ứng của Lâm Uyên không khác cô nhiều lắm, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhai vài cái ăn xong, ý vẫn chưa hết thèm.
“Ăn ngon!” Thời Tiện Ngư liếm liếm khoé môi, “Thẩm đại ca, đây là táo gì? Muội chỉ ăn một quả là no rồi, còn đặc biệt có tinh thần!”
"Đây cũng không phải là táo, mà là trái cây Bách Linh Thụ kết, huynh đi đường lên núi thì ngẫu nhiên có được." Thẩm đạo trưởng phun ra hạt trái cây, dùng ngón tay ở bên chân đào một cái lỗ nông, chôn ngay tại chỗ, "Hôm nay đi đường nơi này cũng là duyên phận, nhiều năm sau, nơi này nói không chừng sẽ mọc ra Bách Linh Thụ, kết ra Bách Linh Quả."
Thời Tiện Ngư thấy thế học Thẩm Tiêu, cũng dùng ngón tay móc một cái lỗ trên bãi cỏ bên cạnh, lấp hạt vào, hăng hái bừng bừng nói: "Không chừng sau khi kết quả Bách Linh Quả, cũng sẽ có ba người đi ngang qua nơi này, hái trái cây lấp đầy bụng, sau đó chôn hạt xuống, trồng càng nhiều Bách Linh Thụ, kết càng nhiều Bách Linh Quả.”
Thẩm Tiêu cười cười, nói: "Tiểu Ngư tu hành tuy ít, nhưng lời nói cũng thường có chút thiền cơ.”
Thời Tiện Ngư khiêm tốn xua tay: "Không có không có đâu, ha ha.......”
Mới vừa cười hai tiếng, thanh âm đột nhiên dừng lại, cô nhíu mày, cảm thấy khó chịu che bụng, "Ai nha....”
“Sao vậy?” Thẩm Tiêu vội hỏi.