Diệp Lưu Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Thời Tiện Ngư, an ủi nói: "Viện nuôi con quả thật có phong khí này, cũng có nguyên nhân mẹ đỡ đầu cố ý dẫn dắt, tránh cho trẻ con viện nuôi con không biết tiến thủ, lựa chọn nghề nghiệp tự cam đọa lạc, mấy năm gần đây phong khí này càng ngày càng nghiêm trọng, cảm giác hơi quá mức, hơi ăn mặc một chút, sẽ bị những đứa bé khác xa lánh.”
"Tôi không biết sẽ như vậy..." Thời Tiện Ngư thấp giọng nói: “Tôi tưởng là hoạt động biểu diễn văn nghệ, cho nên cố ý trang điểm cho cô bé...”
Cô chỉ cần nghĩ đến Lục Lê bị những đứa trẻ kia châm chọc, trong lòng liền đau đớn từng đợt.
Lục Lê không biết nói chuyện, đối mặt với những lời trào phúng kia, cô bé thậm chí cũng không thể đáp trả, chỉ có thể dưới cơn tức giận, quật cường đánh nhau với đối phương, nhưng cho dù đánh một trận, cũng không thay đổi được ánh mắt của những đứa trẻ kia đối với cô bé, trong lòng cô bé sẽ rất khó chịu a…
Lâm Uyên vỗ vỗ cửa xe, không nhận được phản hồi, nói với Thời Tiện Ngư: "Có thể tìm dụng cụ mở.”
Thời Tiện Ngư chậm rãi lắc đầu.
Diệp Lưu Vân cũng không tán thành mạnh mẽ mở ra, thở dài nói: "Để cô bé khóc một lát đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play