Đạo sĩ cười hỏi: “Hai vị có quen nhau không?”
“Đương nhiên không... Không biết.” Thời Tiện Ngư lắc đầu phủ nhận.
Cô cẩn thận nhìn chằm chằm người trong bóng tối, giờ phút này đầy bụng nghi ngờ, trước không nói người này toàn thân che kín không nhìn thấy mặt, chỉ nói cô một thân một mình đi tới thế giới này, liền tuyệt đối không thể gặp được người quen.
Thật kỳ quặc a, lại đi trước cô một bước tìm được đạo sĩ, còn muốn đi Linh Sơn, chẳng lẽ... người này cũng là thần tiên có thể nghe thấy cầu nguyện?
So với Thời Tiện Ngư nghi thần nghi quỷ, đạo sĩ rộng rãi hơn rất nhiều, cao giọng cười nói: "Người trong thiên hạ, muốn đi Linh Sơn nhiều biết bao, nhưng người chân chính có thể do thám tung tích Linh Sơn, lác đác không có mấy, nếu ba người chúng ta có duyên gặp, vậy liền kết bạn đồng hành, trên đường chiếu ứng lẫn nhau đi.”
Thời Tiện Ngư nghe đạo sĩ nói, trong lòng an tâm một chút - thì ra người trên thế giới này đều muốn đi Linh Sơn, trên đường gặp được một người kết bạn cũng không kỳ quái, ừm, hẳn không phải đến cướp việc làm ăn.
Nghĩ rõ ràng điểm này, cô bình tĩnh đáp: “Đạo trưởng nói rất đúng, tôi cũng có ý này.”
“Tại hạ Thẩm Tiêu, đạo hiệu Quan Hải Sơn nhân.” Đạo sĩ hướng Thời Tiện Ngư chắp tay, “Không biết cô nương gọi là gì?”
Thời Tiện Ngư từ trên người dê sừng lớn nhảy xuống, học bộ dáng của hắn cũng ôm quyền, “Tôi gọi Thời Tiện Ngư, đạo trưởng gọi tôi Tiểu Ngư là được.”
Thẩm Tiêu cười nói: “Đã cùng đồng hành, gọi đạo trưởng không khỏi xa lạ, cứ gọi tên đi.”
Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ, gọi thẳng tên cảm giác có chút không lễ phép, dù sao đối phương nhìn qua lớn hơn mình rất nhiều, cô hàm súc trả lời: "Vậy sau này muội gọi huynh là Thẩm đại ca đi."
Thẩm đạo trưởng thập phần thoải mái, "Gọi thuận miệng như thế, vậy muội liền cứ gọi, đặt biệt danh cũng không sao.”
Mục tiểu nhân vật hiền hòa dễ ở chung như vậy, để cho Thời Tiện Ngư thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, dư quang của cô lần nữa liếc về phía người ngồi ở trong bóng tối kia-- cô cùng đạo sĩ đã báo danh tính lẫn nhau, như thế nào tên kia một chút động tĩnh cũng không có?
Lúc này, chợt nghe Thẩm Tiêu cười sang sảng một tiếng, nói với người nọ: "Xưng hô tuy là vật ngoài thân, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng ngày thường kết giao không có tên quả thật không tiện, hôm nay đã có duyên quen biết Tiện Ngư, không bằng sau này muội gọi cậu ấy là Lâm Uyên đi.”
Thời Tiện Ngư nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía Thẩm Tiêu: “Hắn không có tên sao?.”
Cần đặt tên tại hiện trường???
Thẩm Tiêu giải thích: "Tập tính yêu thú là độc lai độc vãng, không có ngôn ngữ của mình, tự nhiên cũng không có tên.”
Thời Tiện Ngư ngạc nhiên, thì ra "người" trong áo choàng đen, không phải một người!
Thẩm đạo trưởng lại nói với người nọ: "Khu rừng này tên là Hắc Uyên, ta và ngươi kết bạn ở đây, đặt tên là Lâm Uyên cũng hợp với tình hình, ngươi thấy thế nào? Nếu nguyện ý, gật đầu một cái, nếu không nguyện ý, liền thôi.”
Áo choàng đen hơi giật giật, đầu nâng lên một ít, cái mũ vốn che kín mặt rơi xuống, lộ ra hình dáng --
Ánh mắt Thời Tiện Ngư nhất thời mở to!
Yêu thú trước mắt đúng là một nam hài trẻ tuổi dị thường xinh đẹp, da thịt trắng nõn như sứ, tóc đen kịt như mực, một đôi mắt màu hổ phách trong suốt ôn nhuận, lông mày hơi nhếch lại khiến cho khuôn mặt này thêm vài phần anh khí thiếu niên, quả nhiên là một mỹ thiếu niên kinh diễm tuyệt trần!
Hắn mở đôi môi nhạt màu anh đào, khàn khàn phun ra một chữ: “Được …”
Thanh âm khàn khàn trầm thấp ngoài ý muốn, hoàn toàn không giống tướng mạo của hắn.
"Tiểu Ngư trước kia chưa từng tiếp xúc với yêu thú sao?" Thẩm Tiêu nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt cô, nói, "Yêu thú hóa hình, dung mạo bình thường sẽ xuất sắc hơn người bình thường, lại bởi vì quanh năm ở sâu trong núi, cho nên không giỏi nói tiếng người.”
Thời Tiện Ngư sững sờ lắc đầu, bộ dáng không có kiến thức, “ ...... Quả thật chưa từng tiếp xúc với yêu thú.”