Nếu không phải quy củ nhà họ Bào ít, chỉ cần không phải phạm đại tội là bò lên giường của ông chủ bà chủ thì có thể làm tới già ở nhà họ Bào, chứ nếu không bọn họ đây không muốn hầu hạ hai con quỷ keo kiệt này đâu!
"Khụ khụ... Niệm Niệm ăn bánh đi, đầu bếp nữ nhà tôi có hơi ngốc nhưng làm bánh ngon lắm!”
Bào Liên Sinh hắng giọng một cái, chuyển bánh ngọt người hầu đưa lên đến trước mặt Đường Niệm Niệm, nóng lòng hỏi: "Lãnh đạo của cô còn nói gì không?"
Ông ta rất thích nghe lãnh đạo tán dương, không hổ là làm lãnh đạo, nói chuyện nghe hay quá, không giống người đần ở Hồng Kông, chỉ biết nói ông ta keo kiệt hẹp hòi, hừ, sống không tiết kiệm một chút thì làm sao tích lũy gia nghiệp? "Lãnh đạo khen rất nhiều, trí nhớ của tôi không tốt, chỉ nhớ được vài câu, lãnh đạo nói ông chủ Bảo có thể so với Đàm Tử thời Xuân Thu trong sự tích Đàm Tử lấy sữa hươu[1], Trọng Điền đi trăm dặm lấy gạo[2], Vu Công[3] lòng mang thiên hạ. Về tư hiếu thuận mẹ ruột, vợ chồng ân ái, tại thế giới phồn hoa như Hồng Kông này, thật sự là một đấng anh tài hiếm có, có thể so với hoa sen trong nước bùn mà không tanh mùi bùn, thật sự là tấm gương chúng ta cần học tập."
[1]Một sự tích về lòng hiếu đạo. Đàm Tử có cha mẹ có bệnh ở mắt, gần như bị mù. Một lần cha mẹ nghe nói sữa hươu có thể trị bệnh mắt nên đã nói với Đàm Tử, Đàm Tử đã không ngại hiểm nguy đi vào rừng sâu cải trang thành hươu, suýt chút đã bị thợ săn bắn để lấy sữa hươu về cho cha mẹ.
[2]Trọng Điền là một người cực kỳ hiếu thảo, vì muốn cha mẹ được ăn cơm, Trọng Điền quyết tâm đi hơn trăm dặm để mua gạo, sau đó lại vác gạo chạy về nhà.
[3]Vu Công là một vị quan viên dựa theo pháp luật của triều đình để phán quyết phạm nhân, không bị người khác ảnh hưởng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT