"Ai muốn làm bạn bè với kẻ hèn như mày, cút sang một bên đi, mày thích đội nón xanh vậy thì cứ đội đi, về sau nếu ông đây còn xen vào chuyện của mày, thì ông đây là kẻ lưu manh!"
Tào Chí Thành đẩy bạn mình ra, sau đó hung hăng trừng mắt một cái rồi đi xa.
Chỉ trách mắt anh ta mù, lại coi người như thế là bạn bè, về sau cho dù đầu Diêu Hưng Quốc có mọc cỏ xanh như thảo nguyên hay được lên chức cha, anh ta cũng sẽ không rảnh rỗi xen vào nữa.
Diêu Hưng Quốc há miệng thở dốc, muốn gọi giữ bạn lại, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Anh thở dài, nghĩ đợi thêm vài ngày nữa để Tào Chí Thanh bình tĩnh lại rồi sẽ nói chuyện sau. Thật sự Dương Tuệ không phải là người như vậy, là do Tào Chí Thành có thành kiến sâu nặng.
Đường Niệm Niệm đường đường chính chính đứng ở chỗ để xe để nghe, nghe đến mê mẩn, đến nổi người khác gọi cũng không biết.
Biểu tình của Du Tú Mẫn đứng ở bên cạnh có chút xấu hổ, vài lần muốn gọi cô gái này để nhường đường, nhưng lại không dám. Thoạt nhìn cô gái này có vẻ không dễ chọc, cô ấy có chút sợ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT