Bà cụ Đường chắc chắn Hà Quế Hương không nỡ chết, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, số ngày Hà Quế Hương la lối đòi chết ít nhất phải ba trăm ngày, có lần nào chết được, người cả thôn đều nhìn thấu, chỉ có Vu Tiền Tiến dính chết cái chiêu này của người phụ nữ này, ngay cả đánh rắm cũng sợ va trúng con độc phụ này, còn phải nín chạy ra chuồng heo thả.
Vì sao không ra bên ngoài? Vì Hà Quế Hương nói rắm béo không thể hời người ngoài, phải thả trong nhà mình.
“Tôi không sống nổi nữa, ông trời mở mắt ra nhìn đi, Trương Mãn Nguyệt này còn độc ác hơn bà địa chủ, một lòng muốn bức chết con, ông mở mắt nhìn đi, đánh chết bà già độc ác này!”
Hà Quế Hương vỗ ngực giậm chân, giống như hát kịch, khoa trương khóc lóc rên la.
Tuy chiêu thức người phụ nữ này dùng rất cũ, cũng không cao mình nhưng rất hữu dụng, các thôn dân vốn dĩ còn la lối muốn đuổi nhà họ đi đều bị làm cho e dè, không thể thật sự nhìn người phụ nữ này đi chết được.
Lỡ như Hà Quế Hương chết thật, Đường Thôn thật sự không còn danh tiếng gì nữa!
Sắc mặt đại đội trưởng vô cùng khó coi, nếu không phải tình huống không cho phép, ông ấy thật muốn đánh chết người phụ nữ này!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT