Đường Niệm Niệm nghe xong liền biết dụng ý của anh, ánh mắt mang ý cười, cũng không ngăn cản, cho dù Thẩm Kiêu không tìm thì cô cũng phải tìm.
Đường Lão Lục ở một căn nhà độc lập, ba gian phòng, còn có một cái sân. Lúc cha mẹ gã ta còn sống, điều kiện cũng không tệ lắm, nhà ở cũng là cha mẹ gã ta xây nên, nhưng bởi vì gã ta là đứa con sống duy nhất trong mấy đứa con trai nên cha mẹ nuông chiều gã thành người lười biếng, lúc hai vợ chồng già còn sống, Đường Lão Lục xưa nay không đi làm.
Sau khi cha mẹ chết, chỉ còn một mình gã ta, không đi làm thì sẽ chết đói, lúc này gã mới đi làm, nhưng cũng là ba ngày đánh cá hai ngày phơ lưới, đủ ăn là được, dù sao một mình gã ta ăn no cả nhà không đói bụng, thực sự đói không chịu được thì còn có thể đến nhà của mấy ông anh họ của gã ta ăn chực.
Nhà Đường Lão Lục tối đen như mực, không có bật đèn, bởi vì gã ta không đóng nổi tiền điện, cũng không có đèn dầu để thắp, khi trời tối gã ta liền lên giường đi ngủ, ngủ một mạch tới sáng.
Thẩm Kiêu không có gõ cửa, trực tiếp leo tường đi vào, trong tay có thêm một cái đèn pin, là Đường Niệm Niệm đưa cho.
Đường Niệm Niệm chờ ở bên ngoài, không tiến vào.
Đường Lão Lục bọc chăn mỏng, quấn thành một cục, đang ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm giác được bên giường có người, bị dọa đến mở mắt ra, thấy được Thẩm Kiêu bên giường, gã tưởng rằng Hắc vô thường, lập tức mặt như màu đất, run lẩy bẩy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT