Xấu Hổ

Chương 1


2 tháng

trướctiếp

Lúc dùng cơm tối, Tô Dương  biết được nguyên nhân từ chỗ bố mẹ mình.
 
Người đàn ông muốn lấy Tô Mạt đã 32 tuổi, vốn làm việc ở mỏ dầu, vì dáng người quá thấp, do yếu tố công việc nên không thường ở nhà, trì hoãn nhiều năm không đề cập đến chuyện cưới vợ, năm ngoái lại bất ngờ bị ngã, trước mắt đã qua hơn nửa năm, người vẫn còn nằm ở trên giường.
 
Nhìn lại Tô Mạt, 18 tuổi, thi cao đẳng có thành tính khá tốt, có thể lọt vào đợt tuyển sinh lần thứ 2, tính tình ngoan ngoãn hiểu chuyện, người cũng như hoa như ngọc. 

Bất luận là bậc bố mẹ nào cũng không nỡ đưa cốt nhục của mình vào chỗ chết. Nhưng vấn đề là: Tiền học phí mỗi năm kèm theo tiền sinh hoạt phí khi học đại học của Tô Mạt, dự tính là một con số rất lớn. Nhà cậu cô còn có một trai một gái đều đang đi học, lại còn phải gánh thêm cô thì không chịu đựng nổi.
 
Lúc này, đem Tô Mạt gả đi, chắc chắn chính là lựa chọn của mợ cô.
 
Tô Dương học hành không ra gì, cũng là vận khí tốt, tuổi còn trẻ đã tự mình kinh doanh, còn mua xe 10 vạn tệ. Cuộc sống trong nhà trải qua rất thoải mái, mẹ anh rộng rãi, tính tình cũng tốt, sau khi kể xong việc này luôn cảm thấy đáng tiếc cho Tô Mạt … … 
 
Tối đó, Tô Dương ra ngoài hút thuốc, nhìn thấy trên bậc thềm được đúc bằng xi măng ở nhà bên cạnh, Tô Mạt ngồi thu mình lại ở đó, ngẩng mặt nhìn sao.
 
Hai người lúc trước vẫn được xem như là quen biết, Tô Dương bèn nói chuyện với cô, cứ nói cứ nói, liền nói đến việc mình sắp tới cần một người giúp đỡ việc chuyển phát nhanh, vì quá bận rộn, nếu có thể, mời Tô Mạt giúp đỡ hai tháng,  bao ăn ở, lương mỗi tháng 2300 tệ, đợi đến khi nghỉ hè xong, có thể tích lũy tiền học phí. Còn sinh hoạt phí, Tô Mạt học đại học có thể làm thêm ngoài giờ.
 
Việc này, sau cùng dưới sự đồng ý của cậu Tô Mạt đã được thực hiện.
 
Tô Dương và Hứa Thiếu Huy sau khi nói chuyện điện thoại, thỏa thuận thuê lại một căn nhà 3 phòng ngủ 2 phòng làm việc và hai nhà vệ sinh. 

Hứa Thiếu Huy và Trương Vũ Vi chi ra tổng cộng 1000 tệ tiền thuê nhà, ở phòng chính có nhà vệ sinh. 1700 tệ còn lại toàn bộ do Tô Dương chịu, anh và Tô Mạt mỗi người một phòng, anh sống ở phòng to thứ hai, Tô Mạt ở phòng nhỏ nhất.
 
Có thể nói, cuộc đời của Tô Mạt, vì sự giúp đỡ đó của anh mà thay đổi. Từ sau khi cô sinh ra lần đầu đến An Thành, lần đầu ngồi xe bus có điều hòa, lần đầu đi dạo các cửa hàng rực rỡ muôn màu, lần đầu sống ở tòa nhà lớn ba bốn chục tầng như thế này.
 
Nhà họ thuê ở tầng 33, từ cửa sổ nhìn xuống dưới, xe cộ và người đi đường đều trở nên nhỏ bé, mây trắng và bầu trời đều rất gần, nào sợ gió nóng thổi vào, Tô Mạt rất thích. Dẫu sao, cảm giác thư thái thoải mái đó là điều mà ngôi nhà dưới tầng hầm không thể có được.
 
Căn phòng nhỏ mà Tô Dương  thuê, diện tích khoảng 20 mét vuông, không có cửa sổ, chỉ có một cách cửa nhỏ. Bên cạnh cửa là một cái bàn gỗ cũ mua ở chợ đồ cũ, bên trên có một cái máy tính để bàn, ngoài ra còn phối hợp với một chiếc ghế văn phòng màu đen mới đến 70%, chính là khu vực làm việc chủ yếu.

 Ngoài ra, ba cái giá làm bằng sắt cao cao được treo trên ba mặt tường, bưu kiện chuyển phát nhanh chi chít được phân loại đặt ở trên, ở một góc khác trên nền đất xi măng là bưu kiện chuẩn bị phải gửi đi.
 
Mấy bưu kiện chuyển phát nhanh điều là Tô Dương nhận, nhưng căn phòng dưới tầng hầm quá oi bức, anh ấy ở mấy phút liền không chịu nổi, bèn để lại điện thoại cần dùng cho công việc rồi đi tìm Hứa Thiếu Huy.
 
Gửi chuyển phát nhanh thực sự không phiền phức, bọc bưu kiện xong, điền phiếu chuyển phát, sau đó đem phiếu chuyển phát cắt thành ảnh, từ trong wechat chuyển tiếp cho người gửi chuyển phát nhanh thì được rồi.
 
Nhưng mà, Tô Mạt vừa mới đi làm, vì vậy cực kỳ cẩn thận, dè dặt. Đợi sau khi Tô Dương rời đi, cô chăm chú nhìn vào địa chỉ cắt ảnh trong wechat, cúi đầu, ngồi xổm xuống điền phiếu chuyển phát ở trên thùng, vì nóng, trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
 
“Nhận chuyển phát nhanh.”
 
Đột nhiên, một giọng nam truyền đến.
 
Âm thanh này vô cùng dễ nghe, hơi trầm, ngọt ngào, rơi vào trong tai vừa dứt khoát vừa ngắn gọn, lại còn rất khách sáo, khiến người ta cảm thấy rất lịch sự.
 
“Được.”
 
Tô Mạt đáp lại một tiếng, theo đó ngẩng đầu nhìn qua.
 
Ngay cả giữa hè, ánh sáng ở căn phòng dưới tầng hầm cũng không đủ. Trong căn phòng chuyển phát nhanh treo một chiếc đèn tiết kiệm năng lượng nhưng vẫn mờ tối. Bên ngoài là một cửa hàng trái cây rau củ, nhiều sáng hơn nhưng ánh sáng vẫn đủ, chàng trai phản chiếu vào tầm mắt cô trông rất cao, khí chất sạch sẽ.
 
Anh mặc áo sơ mi màu trắng, quần kaki dài màu sáng. Vì trời nóng, hai cúc áo trên cùng mở ra, đường nét xương quai xanh và cổ hiện ra từ sau cổ áo hình chữ V, tinh tế lại thoải mái. Hai tay áo xắn lên quá khủy tay, để lộ ra trong không khí cánh tay thon dài đều đặn, đôi tay tùy ý buông lỏng xuống, khớp xương rõ ràng, trắng hơn những người con trai thông thường ... ...
 
Đến đây mấy ngày, Tô Mạt  chưa từng nhìn thấy người trẻ tuổi nào đẹp trai lại xuất chúng như vậy, sau khi ngẩn ra mấy giây, cảm thấy hai má đều nóng bừng lên.
 
“A... ... 4 số cuối của di động”
 
Cô đứng dậy, vừa mở miệng, ngữ điệu lắp bắp một chút.
 
Người đàn ông đứng bên cửa, trả lời bằng giọng nói nhàn nhạt.
 
“Đợi một lát.”
 
Tô Mạt rất nhanh tìm được chuyển phát nhanh, cẩn thận đối chiếu số chuyển phát và số đuôi di động, ánh mắt sau khi lướt qua phát hiện tên người nhận là của một cô gái. Ngập ngừng 2, 3 giây, cô bĩu môi suy nghĩ, đưa mắt nhìn qua, âm cuối lên cao, trước hết hỏi một câu: “Người nhận?”
 
“Sở Khê.”
 
“Gửi anh.”
 
Cô đưa chuyển phát nhanh ra, người đàn ông hơi cúi đầu, đưa tay qua nhận lấy.
 
Thùng giấy hình chữ nhật, một nửa được chiếu sáng, một nửa kia bị bao phủ bởi ánh sáng lờ mờ của căn phòng, phân cách thành hai nửa ánh sáng khác nhau, hoàn toàn khác biệt, vừa vặn giống như hai người họ: Một người ở trong bóng tối, một người ở ngoài ánh sáng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp