Nhặt Được Tình Yêu Nhỏ

Chương 1


2 tháng

trướctiếp

Dương Gia dứt khoát bước lên, xông đến trước mặt Tô Túc rồi nắm lấy tay của cô ấy, cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Tô Tô, chúng ta thu lưu một đứa bé trai có được không?”

“Thu lưu……bé trai?” hai giây sau Tô Túc mới phản ứng lại “Họ hàng nhà cậu sao?”

“Không phải”

“Của La La à?”

“Cũng không phải”

“Vậy lượm được ở bên ngoài à?” Tô Túc có chút không hiểu gì mà cười cười.

Dương Gia và La Tử Sơ cứng ngắc một chút, sau đó liền cười khan hai tiếng.

Tô Túc híp mắt lại, cười như không cười nói với hai người họ: “Tớ chỉ đang đùa một chút thôi.” ngàn vạn đừng có gan nói với cô là đây không phải nói đùa.

“Tô Tô……” Dương Gia mềm giọng nói “Cậu ấy đáng thương lắm ấy.”

“Ừ, trên thế giới này có tận hàng ngàn hàng vạn người đáng thương.” Tô Túc hoàn toàn không bị lay động.

“Tô Túc, cậu không tưởng tượng được bộ dáng của cậu ấy lúc đó đâu, cả một thân toàn là bùn đất, ngay cả mặt mũi như thế nào cũng nhìn không ra, hơn nữa hai mắt màu xanh lục của cậu ấy lại đáng thương nhìn bọn tớ, tội nghiệp muốn chết như vậy, bọn tớ thật sự không có cách nào mà mặc kệ bỏ cậu ấy lại.” La Tử Sơ cũng chen lên thuyết phục cô.

“Khoan, đợi chút, mắt xanh lục? Quái vật hay gì?” Hai người này còn tiến bộ ghê nha.

"Tố Tố" La Tử Sơ nghe được, bất đắc dĩ trợn mắt nói với cô "cậu biết người ta chỉ là người nước ngoài thôi mà."

"Hai người đừng có tôn sùng hàng ngoại được không? đi lượm một đứa bé trai về, còn là người ngoại quốc."

"Cậu còn nói bọn tớ? Người cậu mê muốn chết là người Trung Quốc sao?" La Tử Sơ khịt mũi coi thường.

Tô Túc sờ sờ mũi, ho khan một tiếng: "Được rồi, vậy hai người nói cho tớ biết hai người gặp được cậu nhỏ đáng thương cần hai người làm viện trợ quốc tế này ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Tại sao lại đi lạc đến chỗ này?"

Nhìn thấy thái độ của cô có chút dịu lại, hai người mới vội vàng hí hửng vây quanh cô, bảy miệng tám lời muốn giải thích cho cô nghe. 

"Dừng lại! Từng người một nói."

"Ồ" hai người ngoan ngoãn gật đầu, sau đó Dương Gia mở miệng nói trước "Ban đầu tớ với La La đi mua đồ ở bách hóa xong liền tung tăng đi bộ về nhà, ai ngờ ở góc phố thì đụng phải một đứa nhỏ, cho nên…...bọn tớ mang cậu ta về nhà luôn."

Hai người này thực sự là có tấm lòng của Bồ Tát nha. Tô Túc tỏ vẻ đã hiểu mà gật gật đầu.

"Cậu ấy khoảng mười hai mười ba tuổi, còn vì sao lại xuất hiện ở đây, cậu ấy giống như có chuyện khó nói nên bọn tớ cũng không tiện hỏi."

Ừm, cô đại khái đã hiểu được, ngoài trừ biết bé trai kia là người nước ngoài ra thì căn bản bọn họ không biết gì về cậu trai kia. Bỏ đi, trước gặp người ta đi rồi nói tiếp: "Vậy cậu kia.…..bây giờ đang ở trong phòng tắm?"

Cô vừa nói dứt câu thì cánh cửa phòng tắm liền mở ra, kèm với tiếng “lách tách”. Một cậu thiếu niên từ từ bước ra ngoài với mái tóc vàng còn đang ẩm nước.

Sáu con mắt đều soạt soạt soạt nhìn về phía phát ra âm thanh, vừa định nói gì đó thì tất cả đều sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt thật của cậu trai kia. Ba người đều bị cậu dọa sợ rồi, đúng vậy, là bị kinh sợ tới mở to hai mắt nhìn, La Tử Sơ vừa uống xong một ngụm nước cũng phải phun ra ngoài, còn Tô Túc và Dương Gia vẫn giữ nguyên tư thế kỳ quái trở thành hai bức tượng điêu khắc.

Biểu tình của ba người cực kỳ kỳ lạ, ánh mắt giống như là muốn chọc ra một cái động trên người cậu ta.

Thiếu niên bị họ nhìn chằm chằm có một mái tóc vàng, dài, thẳng lấp lánh, một đôi mắt màu lục giống như hồ nước sâu, cũng lại dị thường mị hoặc lòng người, phảng phất như là tất cả những câu từ mĩ lệ trên thế giới này đều không đủ dùng cho cậu ta, bởi vì sắc đẹp của cậu thật không giống như vật ở phàm giới này!

"Tô Tô, Tô Tô, cậu, cậu ta.….." Dương Gia lắc lắc bả vai Tô Túc, lắp ba lắp bắp nói, chắc chắn là do cô hoa mắt rồi!

Tô Túc hoàn toàn không có phản ứng.

"Trời ạ! Cậu ta thật sự là rất đẹp ấy!" La Tử Sơ cũng không kiềm được mà lẩm bẩm tự nói


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp