3
Khi đến cổng làng, tài xế thả tôi và Tống Thịnh xuống rồi để chúng tôi tự đi bộ vào.
Trên đường đi, dân làng nhìn thấy Tống Thịnh ở phía sau, đều ngầm hiểu ý nhau, mỉm cười.
Bọn họ nhìn Tống Thịnh từ đầu đến chân, có người không khỏi khen ngợi hắn.
"Chiều cao khá phù hợp!"
"Tỷ lệ đủ chính xác. Con bé Huyền Hiên này thật may mắn!"
Tôi nháy mắt với người nói để họ im lặng.
Họ nói "đúng kích cỡ" vì việc thay xương đòi hỏi phải đưa xương của người này vào da và thịt của người kia.
Nếu chênh lệch chiều cao quá nhiều, da thịt sẽ bị kéo căng, trong lúc chờ xương mới có thể làm quen với cơ thể, sẽ phải chịu đau đớn ba ngày ba đêm,
Tống Thịnh cao 172 cm, còn chị tôi cao 165 cm, chỉ chênh nhau 7 cm. Da và thịt đủ độ đàn hồi lại thêm chiều cao phù hợp, sẽ không có cảm giác đau đớn.
Lúc này Tống Thịnh đến gần tôi, thấp giọng hỏi: "Cẩn Cẩn, Huyền Hiên là ai?"
Tôi hoảng hốt vội vàng giải thích: “Đó là tên chị gái em đấy, vừa rồi chú đó chắc chắn đã nhận nhầm chúng em rồi.”
Nhìn thấy Tống Thịnh không có nghi ngờ gì, trong lòng mắng những người này thật là vô duyên hết sức.
Tôi sẽ phải nhờ bố tôi đến gặp trưởng làng và nộp đơn khiếu nại họ sau mới được.
Đột nhiên, Tống Thịnh lạnh lùng nói: "Cẩn Cẩn, vì sao anh cứ cảm thấy thôn của em có cái gì đó kỳ lạ?"
Trái tim tôi ngừng đập.
Hỏi anh ta: "Có chuyện gì kỳ lạ vậy?"
Tống Thịnh nói: “Ngoài cách bọn họ nhìn anhcó chút kỳ quái, ngôi nhà vừa rồi chúng ta đi ngang qua đó, có ba người đang đứng ở cửa, nhìn họ giống như một gia đình, nhưng cũng không giống một gia đình.”
Người mà chúng tôi vừa đi qua chính là gia đình của Vương Bình, tôi cau mày nói: “Ý anh là như thế nào?”
Tống Thịnh: “Họ trông khá giống một gia đình, nhưng anh ước tính trực quan rằng cô con gái phải 1,7m, nhưng bố cô ấy trông cao nhất chỉ có 1,6 mét, còn mẹ cô ấy thậm chí còn thấp hơn, có lẽ vào khoảng 1,5.”
Tôi cảm thấy toát mồ hôi lạnh, Tống Thịnh đang nói đến gia đình ba người của Vương Bình.
Vương Bình ban đầu chỉ cao 155cm và không thể tìm được nguồn xương cho đến ngày cuối cùng, cô ấy mới kéo được một người lạ đã c.h.ế.t trong vụ tai nạn ô tô từ con đường quê gần đó về, nhưng anh ta lại cao 170cm.
Vào ngày thay xương, Vương Bình đau đớn đến nỗi nửa đêm trong làng vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của cô.
CPU trong não tôi tê liệt, không kịp suy nghĩ tôi nói một cách khó xử: “Thật ra đó không phải là bố cô ấy, mà là chú hai của cô ấy… Bố cô ấy khá cao, nhưng tiếc là ông ấy mất sớm. Chú hai chưa kết hôn và luôn chăm sóc cô ấy rất tốt, dần dần thì bọn họ cứ sống như một gia đình thôi.”
"Thì ra là vậy..." Tống Thịnh trên mặt lộ ra đã hiểu.
Không có nguy hiểm gì, cuối cùng cũng về đến nhà.
4
Bố tôi vẫn chưa về làng, ở nhà chỉ còn chị gái và mẹ tôi. Mẹ tôi nồng nhiệt đón Tống Thịnh vào cửa. Chị gái tôi bước ra khỏi nhà và chào hỏi Tống Thịnh.
Chị ấy mặc áo phông rộng thùng thình và quần short khoe đôi chân dài miên man.
Đôi mắt của Tống Thịnh mở to.
Mẹ bảo chúng tôi trò chuyện một lúc rồi quay người vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Tống Thịnh tỏ vẻ rất quan tâm chị tôi, anh ấy trò chuyện với chị ấy mà không quan tâm đến việc tôi ở bên cạnh.
Chị gái tôi kiên nhẫn đáp lại, thỉnh thoảng lại thấy buồn cười trước sự hài hước của Tống Thịnh.
Tống Thịnh tìm thấy một sợi dây và thực hiện trò ảo thuật với chị ấy, nhân cơ hội này tạo ra sự tiếp xúc cơ thể.
Chị gái cũng chẳng quan tâm đến việc bản thân có thể bị lộ da thịt trước mặt hắn, thậm chí còn tiến lại gần, để cho Tống Thịnh có thể ngắm nhìn toàn cảnh “vẻ đẹp mùa xuân” dưới cổ áo của mình.
Tôi hiểu ý định của chị tôi.
Ở làng chúng tôi, nếu một gia đình muốn hoán cốt, một ngày sau khi đưa nguyên chủ về nhà, họ sẽ đệ đơn kiện nguyên chủ lên trưởng thôn.
Bản chất con người cần phải được kiềm chế, để ngăn chặn việc người ta g.i.ế.c người tốt một cách bừa bãi để hoán cốt, trưởng thôn và đoàn rà soát sẽ kiểm soát chặt chẽ việc xin thay xương.
Ngay cả những loại thuốc đặc biệt cần thiết cho việc hoán cốt cũng được làng lưu trữ và quản lý tập trung.
Tuy nhiên, những người phạm tội nghiêm trọng về cơ bản đều phải ngồi tù và không thể rơi vào tay chúng tôi được.
Vì vậy, chúng tôi phải tăng số lượng phiên tòa xét xử các tội ác khác như xâm hại phụ nữ và trẻ em.
Chị gái tôi đang quyến rũ Tống Thịnh và từng bước hướng hắn tới cái bẫy "tội ác" đã giăng sẵn.
Nếu có thể đổi lấy việc trở thành một người khỏe mạnh suốt quãng đời còn lại thì chút động chạm này của hắn có tính là gì?
Và cuối cùng tôi cũng đã thấy rõ rằng Tống Thịnh là một kẻ hoàn toàn khốn nạn.
Chút lòng thương hại còn lại với hắn ta trong tâm tôi cũng biến mất.
Tôi không thể chịu đựng được nữa nên đã chủ động giúp mẹ việc bếp núc.
Cuối cùng bữa ăn cũng đã chuẩn bị xong, tôi bưng nồi canh xương ra, gọi Tống Thịnh qua ăn tối.
Khi Tống Thịnh đang giúp bưng thức ăn lên, ánh mắt hắn đột nhiên bị hút về phía cửa sổ.
"Hả? Hình như anh nhìn thấy người quen." Tống Thịnh có chút kinh ngạc, "Anh sẽ quay lại ngay!"
Anh ta đặt đồ ăn trên tay xuống rồi chạy ra ngoài.
Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ và em gái.
Tống Thịnh làm sao có thể có người quen trong thôn này được nhỉ?
Chúng tôi dự định làm cho anh ta biến mất ở đây vì anh ta không quen biết ai cả.
Chị tôi nháy mắt với tôi, tôi vội đuổi theo hắn ta ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT