19

Sau khi hoán cốt, tôi ở nhà tĩnh dưỡng mất bảy ngày.

Tôi cao hơn 5 cm và vai thì rộng hơn rất nhiều.

Tôi sợ mình sẽ không thể mặc được chiếc váy nào trước đây nữa, điều này thực sự rất khó chịu.

Luôn có nhiều đàn ông phạm tội hơn phụ nữ, chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Gia đình Tống Thịnh thực sự đã báo án và cảnh sát đã tìm thấy ngôi làng của chúng tôi.

Mọi người trong làng đều nói rằng Tống Thịnh bị điên nên chạy vào núi rồi biến mất.

Nếu họ kiên trì tìm kiếm sâu trong núi, có lẽ sẽ tìm thấy quần áo và tóc của Tống Thịnh còn sót lại.

Vì vóc dáng thay đổi đáng kể nên tôi phải nộp đơn xin nghỉ học.

Trong hai năm tới, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm nguồn xương mới cho chị gái mình. Tôi không thể đến trường để bắt cóc sinh viên đại học nữa.

Trước khi rời khỏi nhà, tôi còn có một việc phải làm.

Tôi cất hộp sọ của Tống Thịnh vào ba lô rồi một mình đi về phía sau từ đường.

Không ngờ ở đây tôi lại gặp được vị thám tử già ngày ấy.

“Lúc cháu đi tới, cháu làm ta giật mình đấy.” Lão thám tử hút một điếu thuốc, “Ta còn tưởng rằng cháu chính là Tiểu Tống mất tích.”

Tôi không khỏi hồi hộp và thắt chặt dây đeo ba lô của mình.

Tôi nghe chú Lục kể rằng ông thám tử già chịu trách nhiệm về một số vụ mất tích hình như có liên quan đến khu vực quanh đây.

Ông ta xuất hiện ở làng chúng tôi trong bộ thường phục và mục đích của ông ấy có lẽ cũng không hề đơn giản.

“Tiểu Tống nói người trong làng này thờ cúng đầu lâu, hóa ra là sự thật.” Lão thám tử ánh mắt khó dò, “Làng của cháu ẩn giấu bí mật gì?”

Tôi nhìn vào mắt vị thám tử già.

Tôi đang nghĩ: Nếu ông ấy biết bí mật của chúng tôi, liệu ông ấy có giữ được bí mật không?

Bí mật về những người phụ nữ trong làng chúng tôi.

Về lý do tại sao xương của chúng tôi tan biến ở tuổi 21.

Tôi khẽ mỉm cười và nhìn làn gió thổi tung mái tóc.

Có ai đó chấp nhận nổi sự thật này không?

20

Đó là thời kỳ chiến tranh.

Kẻ thù đốt phá, g.i.ế.c chóc và cướp bóc khắp nơi.

Chiến tranh đã thiêu rụi ngôi làng của chúng tôi, trên đường trốn chạy, tổ tiên chúng tôi đã bị giặc phát hiện.

Họ g.i.ế.c tất cả đàn ông, còn lại người già và trẻ em không thể chạy trốn.

Họ cũng bắt đi hơn một trăm cô gái trẻ.

Các cô gái bị đưa đến trại của kẻ thù để binh lính của họ giải phóng ham muốn thú tính của bản thân.

Khi đó, để phòng và chữa bệnh giang mai, kẻ thù sẽ tiêm một loại thuốc gọi là "Arsenic 606" vào những cô gái bị bắt. Thuốc này có nhiều tác dụng phụ có hại.

Chúng bao gồm ức chế sự phát triển của tủy xương.

Trong doanh trại quân đội nơi các cô gái ở, có một sĩ quan là bác sĩ.

Hắn ta thấy bất mãn khi thấy những cô gái bị bắt đều xanh xao và gầy gò mà lại phản kháng mạnh mẽ.

Hắn đã vụng trộm sửa đổi "Arsenic 606" để làm cho tác dụng phụ gây tổn hại xương càng kinh khủng hơn.

Cơ thể các cô gái không chỉ trở nên mềm mại hơn mà khả năng chống cự của họ ngày càng nhỏ.

Tuy nhiên, đến năm 21 tuổi, xương trong cơ thể những cô gái này sẽ tan biến sau khi bị tiêm thuốc trong một thời gian dài.

Ngoại trừ hộp sọ, tất cả xương của họ đều biến mất.

Cuối cùng, họ bị tê liệt trong trạng thái kinh hoàng và ch..ết một cách đau đớn không lâu sau đó.

Tuy nhiên, ngày nào cũng có người c.h.ế.t trong chiến tranh, và các sĩ quan dễ dàng che giấu bí mật này.

Sau đó, chiến tranh kết thúc.

Trong số hơn một trăm cô gái bị bắt cóc, chỉ có 24 người sống sót.

Họ trở về làng.

Họ đã chứng kiến cái c.h.ế.t bi thảm của các chị em mình và ngày nào cũng trong nỗi sợ hãi chờ đợi sinh nhật lần thứ 21.

Họ cố gắng tìm kiếm lời khuyên của bác sĩ, nhưng tất cả các bác sĩ đều bất lực.

Những cô gái nản lòng bỗng một ngày nọ quyết định lấy thân mình những người sắp c.h.ế.t để thử chữa trị cho người còn sống. . đam mỹ hài

Một nửa số cô gái khác đã c.h.ế.t trong khi cố gắng.

Cuối cùng có một ngày.

Họ đã khám phá ra bí mật của việc Hoán cốt.

Đây là cách duy nhất mà cơ thể của họ có thể chấp nhận được.

Nhưng điều họ không ngờ tới là nỗi đau do con quỷ gây ra vẫn chưa kết thúc.

Ngay cả con cái của họ cũng mắc bệnh tương tự.

Các bé gái ở làng chúng tôi 5 tuổi mới có thể học đi.

Khi bước sang tuổi 21, phải thay xương.

Nếu không, sẽ bị tê liệt và cuối cùng trở thành một đống thịt thối mà chết.

Mẹ tôi kể cho tôi nghe câu chuyện này khi tôi 5 tuổi.

"Hiên Hiên, Cẩn cẩn, tổ tiên của chúng ta rất dũng cảm, các con cũng phải có dũng khí để trưởng thành!" Mẹ nói với chị em tôi.

Có lẽ sẽ có người cho rằng những kẻ lập dị như chúng tôi lẽ ra không nên sinh ra.

Tuy nhiên, bà cố của tôi lại nói: “Trong trại giặc, ngày ngày bà phải chịu đựng sự tra tấn của lũ quỷ. Khi đó, bà cảm thấy mình không phải là một con người mà là một mảnh thịt đang thở thảm hại”.

"Bây giờ, chúng ta có thể trở lại làm người, hy vọng hậu nhân của chúng ta sẽ trân trọng cơ hội quý giá mà chúng ta không có được." Hãy trân trọng cơ hội làm người tốt, đây là lời dạy của tổ tiên chúng tôi.

Tuy nhiên, trên thế giới có một số người không những không trân trọng cơ hội này mà còn tước đoạt cơ hội của người khác.

Vì thế chúng tôi nuốt những bí mật của mình và che giấu những vết sẹo đi.

Tôi thề sẽ xé nát mọi xương cốt tội lỗi trên thế giới này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play