Lạc Nhan đơn độc đi bên trong thành Toái Diệp, trước tiên đến tiệm vải mua một chút vải vóc, sau đó lại mua thêm vài món đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Cuối cùng rảo bước xuyên qua hơn một nửa nội thành Toái Diệp, tới trước một toà phủ đệ tĩnh lặng ở một phương.

Đại môn hé mở, một thị nữ thoáng ló đầu ra, nhìn thấy người đến là nàng liền cười nói, "Lạc Nhan tướng quân --- là Lạc Nhan tướng quân tới a!" Nàng xoay người hô một tiếng, mở rộng cửa nghênh đón Lạc Nhan đi vào.

Canh Gia và Lưu Vân thực mau đi tới, hành lễ nói, "Thuộc hạ bái kiến tướng quân." Các nàng tuy rằng hiện giờ đi theo Mai phi, nhưng mỗi khi nhìn thấy Lạc Nhan vẫn dùng quân lễ tương đãi như cũ.

Lạc Nhan cười cười, "Đã nói bao nhiêu lần là không cần phải hành lễ rồi, chủ tử của các ngươi đâu?" Nàng giao đồ vật trong tay cho thị nữ bên cạnh.

"Chủ tử đang ở trong nội viện đánh đàn, thỉnh tướng quân đi theo thuộc hạ." Lưu Vân đáp, Canh Gia cùng với thị nữ xoay người đi chuẩn bị đồ ăn. Bước chân còn chưa tới nội viện, Lạc Nhan đã nghe được tiếng đàn trầm bổng truyền đến, nhịn không được tò mò hỏi, "Cầm này chủ tử ngươi dùng đã quen chưa?"

Lưu Vân híp mắt cười cười, "Chủ tử nói đã rất quen, còn đa tạ tướng quân dụng tâm tìm cầm này tới cho người."

Sau khi Mai phi trở lại Đại Khải, Hạ Đế cũng ngầm đồng ý nàng không cần quay về trong cung, còn ban thưởng không ít vàng bạc ngân lượng. Mai phi không nghĩ muốn đi chỗ nào khác, trước cứ thu xếp ở tạm tại tòa phủ đệ này.

Hiện giờ Mai phi ở ẩn, không còn mang thân phận lúc xưa, xưng hô như cũ đã không còn thích hợp nữa. Mai phi nương nương hiện giờ đã tan thành mây khói, Lưu Vân cùng Canh Gia trực tiếp gọi nàng là chủ tử, Viên Tinh Dã và Hạ Tử Mặc kêu là tỷ tỷ. Nhưng còn Lạc Nhan đây, lại không biết phải xưng hô thế nào.

Tiểu thư? Phu nhân? Nghe thế nào cũng không thích hợp. Tuy rằng đã suy tư thật lâu vẫn không nghĩ ra, nhưng nàng lúc này lại ngẫu nhiên muốn tới thăm Mai phi.

Nghĩ đến đây, Lạc Nhan lắc đầu cười cười, đi đến nội viện. Bên trong nội viện không tính là lớn, nhưng tứ phía đều có đình đài lầu các đan xen, tuy rằng không thể nói là xa hoa nhưng lại phi thường thanh nhã.

Mai phi nhìn thấy Lạc Nhan bước đến, ngưng động tác đánh đàn trên tay cười nói, "Ta còn đang tự hỏi vì sao đã nhiều ngày nay ngươi không tới, hiện giờ vừa lúc ủ được bình rượu ngon, ngươi có muốn nếm thử hay không?"

"Được." Lạc Nhan cũng không khách khí, tuy rằng thời gian hai người ở chung một chỗ không nhiều lắm, nhưng lại giống như hảo hữu lâu năm. Nàng ngồi xuống đối diện Mai phi, lần này là muốn trước khi đến Lâu Lan trộm tới nơi đây nhìn thử xem Mai phi có thiếu gì không. Nhiệm vụ được giao không thể nói cho người khác biết, cho nên nàng không định mở lời ướm hỏi cái gì.

Mai phi cũng là người thông tuệ, thức thời không hề hỏi nhiều, chỉ phân phó người mang rượu và thức ăn tới, cùng Lạc Nhan đối ẩm mãi cho đến khi mặt trời khuất bóng, lúc này Lạc Nhan mới cáo từ rời đi.

Mai phi tiễn nàng tới trước cửa chính, Lạc Nhan xoay người nói, "Qua một thời gian nữa ta mới có thể tới thăm ngươi, nếu như có chuyện gì thì để Canh Gia tới trong quân đưa tin là được." Mai phi đạm cười, "Hạ muội muội mấy ngày trước đây đã mang tới thật nhiều đồ vật, ngươi mỗi lần đến cũng mang. Chỗ này của ta đã chật kín, làm sao còn có thêm yêu cầu gì nữa."

Lạc Nhan buồn cười, "Phỏng chừng đồ đại nhân đưa tới đều là vàng bạc trân bảo." Sau khi Mai phi tới Toái Diệp, Hạ Tử Mặc lo lắng sinh hoạt hàng ngày của nàng, nhưng lại không tiện mở miệng dò hỏi, chỉ đành lấy danh nghĩa tới thăm để mang theo không ít châu báu vàng bạc ngọc khí. Mai phi chỉ âm thầm cười cười, cũng không lên tiếng chối bỏ, "Được rồi, bên ngoài gió lớn, ngươi đi đi."

Lạc Nhan mỉm cười rời đi, Mai phi nhìn theo bóng dáng nàng, trong lúc nhất thời có chút thất thần.

Trước kia nàng vẫn luôn cảm thấy Lạc Nhan có rất nhiều điểm giống Viên Tinh Dã, cho nên ngày thường cũng thích ở gần Lạc Nhan. Nhưng thời gian tiếp xúc càng lâu, loại tương tự này chậm rãi phai nhạt dần, hiện giờ nàng đã hoàn toàn không thể nhận ra Lạc Nhan là giống Viên Tinh Dã ở chỗ nào.

Khoảnh khắc người kia quay đầu mỉm cười với nàng, Mai phi đột nhiên lại có một loại dự cảm bất hảo. Nàng khẽ lắc đầu, trong lòng thầm mong chỉ là bản thân nghĩ nhiều.

Ngày hôm sau, Lạc Nhan mang theo vài tên tâm phúc đắc lực lặng lẽ rời khỏi quân doanh, tiến tới quốc nội Lâu Lan.

Lâu Lan là một tiểu quốc nho nhỏ, quốc thổ chỉ có vài tòa thành ít ỏi. Lạc Nhan vòng qua Đại Kiến lẻn vào, thực mau đã đặt chân tới lãnh thổ Lâu Lan.

Cùng lúc đó, từ kinh thành truyền tới mấy tin tức khiến toàn dân thiên hạ khiếp sợ. Thứ nhất, Mục lão tướng quân chưởng quản Nam quân thân chết, lão tướng quân cả đời dốc lòng bảo vệ biên cương, khiến không ít kẻ thổn thức cảm khái. Thứ hai, phó tướng Nam quân Sa Bình Bá đầu nhập Tân Quốc, trở thành Nguyên soái thay thế cho Hiểu Mộng. Thứ ba, Hiểu Mộng Công chúa được Thổ Phiên Vương cùng Lâu Lan Vương chấp thuận truyền ngôi, thượng vị trở thành Nữ Hoàng đứng đầu Tân Quốc.

Mấy tin tức này vừa truyền ra, lập tức khiến cho thiên hạ chấn động không ngừng. Không ít văn nhân thực mau làm thơ châm chọc Sa Bình Bá phản quốc, sự tình Viên Tinh Dã bị hắn bày mưu ám sát cũng nhanh chóng truyền tới triều đình.

Hạ Đế giận dữ, nghiêm phạt mấy tên tướng lãnh Nam quân, nhưng bởi vì trước đó Viên Tinh Dã đã thượng thư xin giảm tội, cho nên cũng không tính là quá mức thảm khốc, chỉ đơn giản cách chức mấy người, để bọn họ trở về cố hương dưỡng lão.

Thẩm Băng tiền trảm hậu tấu mấy tướng sĩ không tuân quân lệnh, thuận lợi tiếp quản Nam quân. Sau đó tiến hành vài lần cải biên, lưu lại một nửa nhân mã trấn thủ, còn một nửa đều quay trở về Toái Diệp.

Lại nói, sau khi Lạc Nhan mang tâm phúc tới đô thành Lâu Lan cũng không vội vã hành động, mỗi ngày chỉ đơn giản đi dạo một chút trong thành, ngẫu nhiên còn tới tửu lâu cùng trà quán tán chuyện phiếm với dân bản địa.

Người dân Lâu Lan đối với sụ tình sáp nhập Tân Quốc này thật ra lại rất ủng hộ, rốt cuộc tân Nữ Hoàng chính là Công chúa Lâu Lan, hiện giờ bên trong quán trà đang có không ít người thảo luận đại điển đăng cơ sắp tới của Nữ Hoàng. Lạc Nhan yên tĩnh nghe ngóng một bên, nhưng cuối cùng vẫn không thu được tin tức hữu dụng gì.

Đám thủ hạ nàng dẫn theo lần này đều là nam tử, bản thân nàng cũng cải trang thành bộ dáng nam nhân. Lạc Nhan vốn dĩ cao hơn nữ tử bình thường đáng kể, hơn nữa lúc này lại cố tình bôi đen khuôn mặt cùng cánh tay một chút, nếu không nhìn thật kỹ sẽ hoàn toàn không thể nhận ra nàng là nữ tử.

Nâng ly trà trên tay uống một ngụm, Lạc Nhan đảo mắt nhìn tới đám binh lính qua lại tuần tra trên đường. Mấy ngày sau là đại điển đăng cơ của Nữ Hoàng, hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất, cũng là lúc nguy hiểm cao nhất.

Lúc này tại địa phương giáp ranh giữa Thổ Phiên cùng Lâu Lan, Hiểu Mộng Công chúa đang thương lượng đại điển đăng cơ với Thổ Phiên Vương và Lâu Lan Vương. Vừa nói được một nửa, Thổ Phiên Vương lên tiếng ngắt lời, "Nữ nhi, có muốn điều thêm quân đội tới mấy vùng biên cảnh hay không? Không chừng Viên Tinh Dã sẽ thừa dịp mấy ngày tới tấn công chúng ta."

Hiểu Mộng oán hận nói, "Vốn tưởng rằng Sa Bình Bá nếu như không thể giết chết được Viên Tinh Dã cũng sẽ bám trụ tiếp một đoạn thời gian, không ngờ hắn lại là loại phế vật như vậy. Bằng không lúc này đã không cần lo lắng tới biên cương nữa."

Thổ Phiên Vương trầm ngâm, "Viên Tinh Dã là quân thần Đại Khải, đương nhiên là khó đối phó. Bất quá Sa tướng quân cũng là kỳ tài khó gặp, chỉ cần chúng ta có thể sử dụng được hắn, trường kỳ cố thủ tại Tân Quốc sẽ không là vấn đề."

Hiểu Mộng không đáp, trong mắt lộ rõ thần sắc khó chịu. Thổ Phiên Vương âm thầm thở dài, Hiểu Mộng mặt gì cũng tốt, duy chỉ có khí độ lại kém một chút. Từ sau khi Viên Tinh Dã đào tẩu khỏi tay nàng, nàng ngày ngày đêm đêm chỉ nghĩ đến làm sao đánh bại được Viên Tinh Dã, đã sớm quên mất ước nguyện thuở ban đầu.

Nghĩ đến đây, Thổ Phiên Vương nhịn không được bi thương muôn phần. Sau khi hắn biết được Hiểu Mộng là nữ nhi của mình, tuy rằng trong lòng cảm thấy hổ thẹn với nàng, nhưng tuyệt nhiên lại không có ý muốn sáp nhập tam quốc. Chỉ là không biết từ khi nào đám quan lại đại thần cùng hoàng thất tông thân Thổ Phiên đã trúng phải kịch độc, mà giải dược lại nằm trong tay một mình Hiểu Mộng.

Nếu như vẫn không đồng ý sáp nhập, chỉ cần Hiểu Mộng muốn, bọn họ có thể bỏ mạng bất kỳ lúc nào, rơi vào đường cùng mới đành phải chấp thuận. Thổ Phiên Vương nhìn thoáng qua Lâu Lan Vương im lặng không nói một tiếng bên cạnh, chỉ cảm thấy khổ sở bất an.

Không biết vì nguyên cớ gì, trong lòng vẫn luôn có một loại cảm giác, Tân Quốc sớm muộn cũng sẽ diệt vong dưới tay Hiểu Mộng.

"Còn có, điển lễ đăng cơ nhất định phải có mặt Đại Kiến vương, nếu không khả năng cao thần dân Đại Kiến sẽ không phục, thời điểm dẫn binh có thể phát sinh biến hóa khó lường." Tuy rằng bản thân khổ sở lo lắng, nhưng hiện giờ đã là người cùng thuyền, Thổ Phiên Vương cũng không hy vọng Tân Quốc sụp đổ.

"Chuyện này nữ nhi biết rõ, nữ nhi đã gia tăng nhân thủ trông chừng Đại Kiến Vương, sẽ không để xảy ra sự cố gì." Hiểu Mộng nói. Trước khi thuận lợi thượng vị, nàng đương nhiên sẽ không để Đại Kiến Vương chết, cho nên khi rời khỏi Vương Cung đã để Hưu Mật Độc ở lại. Dựa theo hiểu biết của nàng, Hưu Mật Độc chắc chắn sẽ lén lút mang đồ ăn tới cho Đại Kiến Vương.

Mấy ngày trước vừa nhận được tin báo, quả nhiên đúng như nàng nghĩ.

Sau khi thương nghị xong, Thổ Phiên Vương mang theo tùy tùng rời đi, hiện giờ bên trong nội quốc Thổ Phiên còn có rất nhiều sự tình cần giải quyết. Hiểu Mộng nhìn bóng dáng hắn khuất dần, khóe miệng cong lên mỉm cười nhàn nhạt.

Những người này lúc trước đều vứt bỏ nàng, ngó lơ nàng, hiện giờ hết thảy đều phải thuần phục dưới chân nàng. Hiểu Mộng dứt khoát cũng sẽ để Viên Tinh Dã nếm thử loại tư vị thuần phục dưới chân nàng này.

Từ phía xa đột nhiên xuất hiện một tên thám báo, phi ngựa chạy như bay tới gần đình viện Hiểu Mộng đang ngồi.

"Cấp báo --- Công chúa, Viên Tinh Dã đích thân dẫn hai mươi vạn đại quân tấn công biên cảnh, thủ tướng Đại Kiến trấn trụ tại đó không địch nổi, đã bỏ thành đào tẩu. Quân đội Đại Khải hiện giờ đóng quân cách cảnh nội chúng ta năm mươi dặm, mấy thành trấn phụ cận Toái Diệp đều đã bị công phá."

"Cái gì?" Hiểu Mộng kinh hãi.

Nàng không ngờ Viên Tinh Dã lại nhanh chóng quay về Toái Diệp như vậy, cho nên còn chưa kịp chỉnh đốn quân đội. Hơn nữa Đại Khải trước giờ ít khi chủ động công kích, các nàng đều cho rằng Khải quân chỉ quen bị động phản công. Không nghĩ tới Viên Tinh Dã vừa mới chân ướt chân ráo chạy về Toái Diệp, còn chưa cải biên quân đội đã dồn dập đánh tới.

"Mang bản đồ tới đây." Hiểu Mộng nói, thị nữ phía sau lập tức cầm bản đồ trải rộng trước mặt nàng.

Biên cương Đại Kiến không có bất kỳ địa phương gì có thể làm nơi đóng quân trường kỳ, so với Đại Khải có thành Toái Diệp trấn thủ bên kia quả thực yếu thế rất nhiều. Đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất Hiểu Mộng chưa phái đại quân tới chỗ này, nàng chỉ đơn giản bố trí một ít tướng sĩ phòng thủ tại mấy thị trấn lân cận, khi xuất hiện nguy cơ chỉ hy vọng có thể chống cự một đoạn thời gian, chờ tới lúc quân cứu viện đến là được.

"Đây --- đây --- còn có chỗ này ---- mấy thị trấn xung quanh đều đã bị Khải quân đánh hạ, tướng sĩ thủ vệ một nửa chết trận, nửa còn lại bị bắt làm tù binh." Thám báo chỉ lên trên bản đồ.

Biên cương Đại Kiến cơ bản đã nằm trong tầm kiểm soát của Viên Tinh Dã, cảm giác giống như bị lột mất một lớp da, sắp tiến được tới bên trong quốc nội Đại Kiến.

Hiểu Mộng nhíu mày, "Xem ra Viên Tinh Dã hy vọng đánh đâu chắc đấy, từng chút từng chút tấn công yếu điểm chúng ta. Phái người truyền tin quay trở về, lệnh cho Hưu Mật Độc lập tức mang quân tới trấn thủ, ngăn cản kẻ định, dứt khoát phải kiềm chân Viên Tinh Dã ở ngoài thành Khai Hoàng." Nàng chỉ vào một thành trì gần biên cương Đại Kiến.

"Vâng." Thám báo lĩnh mệnh rời đi. Hiểu Mộng trong lòng thầm thở phào một hơi, nếu như Viên Tinh Dã chỉ lẳng lặng không làm bất cứ cái gì, khi đó nàng mới lo lắng bất an, nhưng lúc này không phải như thế. Biên cảnh Đại Kiến trước giờ đều không dễ phòng thủ, nếu như Viên Tinh Dã thích thì cứ cầm đi là được.

Nghĩ tới đây, Hiểu Mộng điều chỉnh tâm tình, cười cười nói, "Phụ vương không cần lo lắng, chúng ta tiếp tục đi, ngày mai là có thể trở lại đô thành Lâu Lan."

Nội quốc Lâu Lan tự nhiên cũng biết tới tin tức này, bởi vì hiện giờ chỉ còn cách điển lễ đăng cơ của Nữ Hoàng ba ngày, đại bộ phận quan lớn quý tộc tam quốc đều đã tề tựu tới đô thành, còn có không ít sứ giả từ các tiểu quốc Tây Vực cũng đến tham dự. Sau khi biết tin Viên Tinh Dã công kích biên cương Đại Kiến, bàn dân thiên hạ nhất thời nghị luận xôn xao. Hơn nữa, mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, Đại Khải thế nhưng cũng phái sứ thần tới đây.

Sứ thần Đại Khải là Lễ Bộ Thị Lang đương triều, họ Phùng tên Thôi, là tiến sĩ nhất bảng kỳ khoa cử thứ hai sau khi Hạ Đế đăng cơ, bản thân không có gia cảnh hậu thuẫn gì, bởi vì ngày thường hành sự nghiêm túc khéo léo, đã thăng chức vài lần, ngồi được tới vị trí Lễ Bộ Thị Lang. Phùng Thôi biết rõ lần này đi sứ rất có thể gặp phải nguy hiểm mất mạng, nhưng vẫn kiên cường bất chấp tới đây.

Trước tiên hắn đến Toái Diệp bái kiến Viên Tinh Dã cùng Hạ Tử Mặc, sau đó liền mã bất đình đề* chạy thẳng tới đô thành Lâu Lan.

(* mã bất đình đề: Ngựa không dừng vó.)

Trước điển lễ đăng cơ một ngày, Hiểu Mộng triệu kiến sứ thần các quốc gia tới trong hoàng cung. Nàng đột nhiên hồi tưởng mấy năm về trước theo Hách Liên Cẩn đi sứ đến Trường An, Hạ Đế cũng ngồi trên long ỷ, triệu kiến sứ thần khắp nơi, tiếp nhận vạn bang triều cống.

"Bái kiến Nữ Hoàng điện hạ," Mấy sứ thần tiểu quốc Tây Vực đồng loạt quỳ xuống. Phùng Thôi cũng chắp tay hành lễ, nhưng lại dứt khoát không hạ bái.

"Lớn mật, nhìn thấy Nữ Hoàng thế nhưng lại không quỳ." Thị nữ bên người Hiểu Mộng quát lớn. Phùng Thôi chậm rãi nói, "Quân tử lập thế, chỉ khấu thiên địa quân sư, quân phi ngô quân*, vì sao phải quỳ?"

(* thiên địa quân sư: Chỉ quỳ trước mặt Trời, Đất, Vua, Thầy.

* quân phi ngô qhân: quân = Vua, phi = không, ngô = ta, nghĩa cả câu Vua này không phải Vua của ta.)

"Ngươi ---" Thị nữ bực bội, Hiểu Mộng phất tay ngăn cản, sau đó nhàn nhạt nói, "Phùng đại nhân nếu như lấy thân phận sứ thần tới đây, hẳn là nên tuân theo quy củ gia chủ, chẳng lẽ Khải người đều bất tuân lễ nghĩa như vậy hay sao?"

Phùng Thôi lãnh đạm nói, "Tam quốc đều là nước phụ thuộc Đại Khải, hôm nay tam quốc sáp nhập thành một thể, vẫn là phụ thuộc Đại Khải như cũ. Ta trước giờ chưa từng nghe qua chủ tử lại phái người tới diện kiến hạ nhân, hạ nhân còn đòi đạo lý lễ bái. Chủ tử không để tâm tới hạ nhân bất kính, chỉ đơn giản đưa tới lễ vật chúc mừng đại hỉ. Đây là thể hiện khí độ gia chủ chúng ta, không phải là năng lực của hạ nhân các ngươi."

Hắn phất tay ra hiệu, tùy tùng phía sau bê lên một hộp gấm đặt ngay ngắn trên khay.

"Đây là Hoàng Thượng sai người dùng bạch ngọc khắc thành, ban cho tân Nữ Vương dùng làm vương tỉ." Tùy tùng lấy lễ vật từ hộp gấm bày ra, bên trong là một khối ấn tỉ trắng ngà, mặt trên khắc vài chữ "Ấn tỉ Nữ Vương."

Nếu nói, mấy lời vừa rồi của Phùng Thôi cũng không khiến Hiểu Mộng tức giận, ấn tỉ trước mặt này lại chọc nàng vô cùng phẫn nộ.

Nàng hao tổn tâm tư lâu đến như vậy, nhẫn nại lâu đến như vậy, tất cả đều chỉ vì một ngày có thể đường đường chính chính đăng cơ làm Nữ Hoàng. Nhưng hiện giờ trong mắt thần dân Đại Khải, bản thân còn không thể xưng hoàng, chỉ có thể là vương.

Nếu như nàng nhận lấy ấn tỉ trước mặt, từ nay về sau Tân Quốc vẫn là nước phụ thuộc, mà nàng vẫn chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu như cũ mà thôi.

"Đa ta Phùng đại nhân đường xa đến đây, trẫm đã chuẩn bị ngọc tỉ chính mình, không nhọc đại nhân lo lắng." Hiểu Mộng lạnh lùng nói, "Còn những lễ vật khác, trước cứ thu lại rồi nói tiếp." Dứt lời liền phất tay áo rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play