Nói rồi Huy liền đưa mắt tới cô gái đang ngồi sụp xuống dưới đất, anh đỡ trán, có vẻ như Lan chưa kịp hoàn hồn, mặt vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngay tại chỗ.
"Lan, đây là bà anh, xin lỗi em vì trò đùa của bà anh nhé."
Bà Nhung gật đầu đồng tình, miệng huýt sáo liên hồi: "Đúng đúng, xin lỗi cháu, có gì lần sau bà sẽ kiếm trò gì nhẹ nhàng hơn."
Huy cười mà như mếu, lên giọng: "Bà tháo cái mặt nạ xuống giúp cháu."
Bà bĩu môi, xùy xùy một tiếng, có bạn gái cái là tớn hết cả lên, nhìn thường ngày ngu ngu mà tán gái cũng ra gì phết. Cái thân già bệnh tật này bao nhiêu năm bị thức ăn cho cún đập vào mặt cũng không dở tệ như cách cháu bà cờ rút người ta.
Lan khập khiễng đứng dậy, vô hồn đáp lại: "Em ổn, không sao đâu."
Khóe miệng Huy giật giật, bảo ổn mà cái mặt nhìn chẳng ổn tí nào. Vốn định hỏi xem Lan có ổn thật không, nào ngờ cô đã quay đầu, khẽ cúi người:
"Cháu chào bà ạ."
Bà Nhung nín cười, có đứa muốn quan tâm mà bị người ta phũ không còn chỗ nào để chê kìa: "Ừm, bà chào cháu."
Nhếch môi cười khinh đứa cháu trai, bà Nhung nắm lấy tay Lan rồi lôi cô vào phòng bếp, đương nhiên khi đói, người ta sẽ không kìm chế nổi bản thân trước mùi thơm phưng phức của thức ăn đem lại.
Trong bữa ăn, Lan sốc nặng, hết liếc Huy rồi lại nhìn đĩa thịt chua ngọt trước mắt, mùi hương thơm thoang thoảng xốc vào khoang mũi, bao trùm lấy căn phòng ấm áp, ngon dữ dằn, lớp vỏ bên ngoài xém xém giòn, lớp thịt bên trong ngấm vừa đủ hương vị, mềm mềm ngọt ngọt, thật sự như muốn tan chảy trong miệng.
Suy cho cùng 16 năm, mặc dù cô hay nấu ăn giúp mẹ, nhưng chưa bao giờ đạt đến hương vị tiêu chuẩn như vậy.
Nghĩ tới, ruột gan Lan lại não nề hẳn, đã thua kẻ thù trong học tập, giờ đến công việc nấu nướng cũng thua nốt. Nhai nhóp nhép miếng thịt mọng nước, Lan đau buồn đến thúi ruột thúi gan.
Người đâu mà hoàn hảo quá.
Có người ngồi đối diện, thấy Lan chỉ im lặng ăn mà không nói gì, trong lòng liền thấp thỏm không yên từ nãy giờ, muốn mở miệng hỏi Lan là có ngon không, nhưng lại... ngượng.
Biết ý thằng cháu, bà Nhung nheo mắt, gắp cho Lan thêm một miếng thịt, bà cười:
"Ngon không cháu?"
Hai mắt Huy phát sáng, thầm cảm ơn bà một tiếng, anh phóng cái nhìn đăm đăm về phía cô. Lan lúc này cũng để ý tới cái nhìn kì lạ của Huy, cô nghiến răng, chắc hẳn bây giờ lòng Huy đang pháo bông rầm rộ chứ gì, đừng tưởng cô sẽ chịu thua dễ dàng như vậy, nhưng suy cho cùng, cô phải thừa nhận rằng nó rất ngon – ngon hơn Lan làm.
"Ngon lắm ạ, cháu không ngờ anh Huy lại giỏi nấu ăn như vậy."
Chẳng để ý tới ánh mắt thù địch mà Lan dán thẳng lên người mình, Huy đối diện lòng sướng rơn, tuy vậy vẫn phải giả vờ như đây là chuyện thường tình, anh cười cười:
"Cảm ơn em."
Bà Nhung lại khinh Huy lần hai, gớm, nỡm ạ, người ta khen có một câu mà đã biểu hiện ra ngoài mặt thế rồi. Không biết sau này có làm được trò trống gì không, chứ giờ là bà thấy không ổn rồi.
Hết giờ ăn, một phần là do cô ăn chực nhà người ta, phần nữa là cô ăn không ngồi rồi cũng kì, nên là Lan muốn dành phần rửa bát. Ấy thế nhưng vừa mới đụng vào miếng rửa chén, Huy đã nắm lấy tay cô mà hứng dưới vòi nước.
Dòng nước lạnh buốt cuốn theo bọt xà phòng đang dính trên tay cô, Huy vừa chà xát, vừa gằn giọng:
"Anh bảo em không cần rửa rồi mà, ra ngoài đi, lát anh ra."
Lan im lặng không nói gì, cô đang bận nhìn chằm chằm bàn tay đang bị Huy nắm chặt, lòng không hiểu sao lại thấy nao nao...
Huy buông tay cô ra, anh cười toe toét, khoe hàm răng trắng xinh:
"Được rồi, ra ngoài đi nào."
Lúc này Lan như người mất hồn, mặc xác Huy muốn làm gì thì làm, ánh mắt cô vẫn ngưng đọng trên bàn tay mình.
Dạo này... Lan rất kì lạ, mỗi khi tiếp xúc với Huy, cô luôn cảm thấy bản thân rất bồn chồn, những cái chạm da thịt thường hơn cả thường, cũng khiến cô mất nguyên ngày để đăm chiêu vì nó.
Ngay cả như việc vừa rồi, cô cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Đôi khi Lan lại chợt nhận ra, hình như... việc nắm tay hay đụng chạm giữa Huy và Lan trước đây, cô đều không quá để ý.
Và có vẻ... cô và Huy thật sự đã tiếp xúc nhiều hơn bình thường.
"Lan, cháu lại nghĩ gì mờ ám à?"
Theo phản xạ, cô liền né sang một bên, ôm chặt lấy tim mình. Cảm giác chột dạ khiến cô thật sự rất muốn điên lên.
Lan tái mặt:
"Bà à, lần sau bà đừng hù cháu như vậy nữa được không?"
"Ha ha, bà không hù cháu như vậy nữa đâu."
Nhưng bà sẽ hù cháu kiểu khác.
Bà chỉ tay vào ghế:
"Ngồi tự nhiên đi cháu, người nhà cả mà, ngồi đi ngồi đi."
Tâm trạng cô vẫn đang rất hỗn loạn, nên ngay cả hai chữ "người nhà" kì lạ đầy ẩn ý kia, cô cũng không hề hay biết.
Bà Nhung ngồi xem phim, cô thì im lặng. Không khí trong phòng khách có vẻ không đúng lắm. Mỗi khi Lan mất bình tĩnh, cô đều đảo mắt xung quanh, rồi chợt nhớ ra bức ảnh gia đình, lại nghĩ đến việc chỉ có ba bà cháu cô ăn cơm, Lan hỏi:
"Ba mẹ anh Huy đâu rồi ạ? Cháu thấy đã muộn như vậy rồi nhưng họ vẫn chưa về."
Mắt chăm chú theo dõi nội dung trên ti vi, bà nói, giọng rất nhẹ:
"Ba mẹ Huy mất trong vụ tai nạn rồi cháu ạ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT