Sau một hồi canh me khoảng tầm nửa tiếng, thì anh cũng đã đi ra ngoài, trong khi cậu thì đã tiến đến cánh cửa, với nụ cười đắc ý trên môi, rồi dùng một cọng kẽm để cố gắng mở khóa cửa, và may mắn là mở được nó, cậu nở nụ cười trong sự hạnh phúc:
“Vậy là mọi thứ đã xong rồi, thật may mắn những gì trên mạng chỉ, đều là sự thật không Mình không biết phải làm gì, để mở được cánh cửa phòng này ra, mà vào bên trong cứu cậu ấy…”
Thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân, cậu đã bắt đầu tiến vào bên trong, rồi đưa tay lần mò công tắc, để có thể bật đèn lên, sau khi bật đèn lên, cậu cũng đã nhìn thấy Long Long…
Long Long giờ đây thật sự không mặc gì cả, cơ thể có rất nhiều vết thương, thậm chí người thiếu sức sống trong sự mệt mỏi, ánh mắt lờ đờ như một người mất hồn…
Nghe thấy âm thanh Long Long vô cùng hoảng sợ, thì bây giờ Luân Thanh cũng đã tiến đến, mà lên tiếng nói với Long Long rằng: “Đừng quá lo lắng như vậy, hắn ta sẽ không làm được gì cậu đâu, bởi vì đã có tôi ở đây rồi, tôi sẽ cứu cậu thoát khỏi đây, và bắt hắn phải trả giá mà thôi…”
Nghe những gì Luân Thanh nói, mà Long Long chìm trong sự lo lắng, cậu hớt ha hớt hải lên tiếng rằng: “Nào anh hãy mau rời khỏi đây đi, bởi hắn biết anh ở đây thì lúc đó anh sẽ gặp nguy hiểm đấy. Bởi vì hắn ta đã gắn một quả bom, lên cổ của anh rồi, chỉ cần anh cứu em hay em không nghe lời của hắn thì, chúng ta không một ai có thể sống sót được đâu, vậy nên anh hãy rời đi đi…”
Nghe những lời nói quan tâm từ cậu, anh bắt đầu cởi trói, mà ôm chầm lấy cậu vào lòng, nước mắt anh chảy dài trên đôi má, anh lên tiếng trong sự nghẹn ngào: “Không tôi sẽ không bỏ em ở lại đâu, cho dù có chết thì chúng ta cũng sẽ cùng chết, vậy nên tôi nhất định sẽ đưa em ra khỏi đây, và tôi đã phạm rất nhiều sai lầm rồi, khi đã từ bỏ một sự quan tâm, từ người luôn quan tâm mình nhất, và khiến người đó tổn thương, vậy nên nếu có một cơ hội, tôi sẽ đền đáp lại, những gì mà tôi đã gây ra, và khiến cho người ấy tổn thương…Vậy nên tôi cần cậu phải sống, và tôi cũng như vậy để tôi trả giá cho những sai lầm của mình, khi đã khiến cậu thành ra như thế này…”
Trước những lời nói của anh, cậu thấy vô cùng cảm động, mà lên tiếng đáp: “Phải thật ra em yêu anh rất nhiều, và em không cần anh đền đáp gì hết, chỉ cần em ở bên cạnh của anh là được rồi, thậm chí em có thể chết vì anh, nhưng em không thể để anh gặp nguy hiểm được, vậy nên cứ mặc kệ em đi, mà rời khỏi nơi này đi, thậm chí anh cũng có yêu em đâu, vậy nên em sống trên cuộc đời này làm gì? Khi người em quan tâm và yêu thương nhất, lại chẳng hề yêu em một chút nào, trong khi em cứ mơ tưởng về người đó, em đã phát điên vì người đó, nhưng được gì chứ, chỉ nhận lại sự đau đớn mà thôi, khi người đó luôn làm cho em bị tổn thương…”
Nhìn cậu đau đớn đến như vậy, anh giờ đây cũng đã hiểu ra một điều rằng, mình đã làm tổn thương cậu như nào, thế là anh lấy quần áo của cậu lên, rồi bảo với cậu rằng: “Em hãy mau mặc quần áo vào đi, sau đó chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, và rồi anh sẽ mang lại một cuộc sống mới cho em, anh sẽ Không khiến em tổn thương như thế này nữa, anh sẽ ở bên cạnh và chăm sóc em, cả đời này em chịu chứ? Mặc dù bây giờ anh không yêu em, nhưng anh nhất định sẽ thay đổi, để có thể trả lại những tình yêu thương, mà em đã dành cho anh, vậy nên em hãy giữ hy vọng đó đi, bởi có lẽ nó sẽ trở thành sự thật, có lẽ em sẽ chiếm được trái tim của anh…”
Anh vừa dứt lời thì cậu đã nhìn anh một cách trìu mến, mà ngây thơ hỏi rằng: “Những gì anh nói có phải là sự thật hay không? Em vẫn còn hy vọng chứ? Một ngày nào đó anh sẽ yêu em? Và đây không phải là lời nói dối, để cứu em ra khỏi cái địa ngục này chứ?”
Anh gật đầu nhầm xác định những gì mình vừa nói là đúng, sau đó lại lên tiếng: “Phải chỉ cần chúng ta rời khỏi nơi này, thì không ai có thể làm được gì chúng ta nữa, thậm chí em không thể chết đâu, và anh cũng vậy bởi vì quả bom kia đã bị vô hiệu hoá rồi. Và chúng ta hãy rời khỏi đây, một cuộc sống mới đang chờ chúng ta…”
Vậy là cậu đã đồng ý theo lời của anh, sau đó mặc quần áo vào. Hai người giờ đây đã chạy ra khỏi, căn phòng kia trong niềm vui và sự hạnh phúc, nhưng họ lại không ngờ được rằng bấy giờ. Luân Kiên đã quay trở lại, và nhìn thấy bọn họ, ánh mắt anh chàng đầy sự tức giận, và sát khí, anh lấy ra cái điều khiển kia, mà lên tiếng trong sự tức giận: “Hưa tao đã nhân nhượng bỏ qua như vậy rồi, mà lũ chó chúng mày vẫn tìm con đừng chết à? Vậy thì được thôi tao sẽ tội nguyện cho bọn mày…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT