Luân Thanh giờ đây đang thất nhan cho cha của mình, mắt anh đã đẫm lệ, rồi lên tiếng bảo: “Cha à…Cha cứ yên tâm an nghỉ đi. Và con sẽ lo liệu tất cả mọi chuyện, con sẽ thờ cún cha và không để cha chịu thiệt đâu…”

Sau khi cậu thấp nhan xông cậu ra chỗ phòng khách với ý định suy nghĩ vài việc. Nhưng rồi cậu đã nhìn thấy Long Long cậu đã ngồi đó mà xem tivi, với nụ cười thích thú trên môi.

Nhưng rồi đột nhiên anh trai của cậu đã xuất hiện, và ôm chầm lấy Long Long từ phía xa, mà đặc nụ hôn lên má cậu. Điều này khiến cho Luân Thanh cảm thấy vô cùng tức giận mà lên tiếng: "Hưa lũ chó chết bệnh hoạn chung bây. Tao nhất định sẽ tìm mọi cách lấy lại căn nhà này và tống bọn bây ra khỏi đây. Bởi vì đây là nơi thờ cha của tao. Vậy nên không ai được lấy nó. Nếu như không thờ cúng ông ấy.

Thậm chí anh là anh của tôi thì đã lầm sao chứ? Trong khi anh có một phần gia sản của cái gia đình này, thì anh cũng đừng mơ lấy được nó. Khi tôi ở đây và anh không thờ cúng cha của mình…"

Dứt lời trên mặt cầu tràn đầy sát khí sau đó đùng đùng bỏ đi. Còn Long Long giờ đây đã đứng dậy ánh mắt cậu nhịn anh trai Luân Thanh mà lên tiếng:

“Này anh nghe cho rõ dây. Đừng có đụng vào tôi nghe rõ chưa? Và hãy thôi cái trò tình yêu giả tạo này đi. Bởi vì tôi không hề thích nó một chút nào. Tham chí ghét cay ghét đắng nó…”

Anh nghe đến bên mà bậc cười rồi dùng tay sờ vào cầm cậu anh đáp: “Vậy sao em sẽ làm gì khi anh vẫn muốn tiếp tục theo đuổi để em thuộc về anh đây hả? Người đàn ông khiến anh cảm thấy hứng thú!”

Nghe những lời nói từ anh mà cậu cảm thấy tức giận đến tốt cùng, nhưng cũng không biết phải làm gì trước tình huống này. Vậy nên đành mặc kệ nó mà đùng đùng sát khí rời đi…

Trong khi anh thì nở nụ cười đặc ý trên môi mà nói với chính mình rằng: “Mặc dù những gì mình làm chỉ vì muốn thực hiện âm mưu của mình thôi. Nhưng mà tại sao mình lại cảm hứng thú và có một cảm giác vô cùng kỳ lạ với người đàn ông này như vậy?”

Thế là cậu đã chìm trong những suy tư của bản thân một lát lâu, cũng bừng tỉnh mà mặc kệ mọi chuyện để nó trôi qua sao cũng đuợc…

Trong khi Luân Thanh bấy giờ đang cố gắng tìm mít luật sư để có thể chuyển toàn bộ căn nhà đó qua cho mình. Chứ không để lại cái gì cho Luân Thanh cả…

Nói chuyện với Lục Sư một lát lâu. Gió đây ông ta đã lên tiếng rằng: “Được rồi chúng tôi sẽ xem xét và giải quyết tình hình này sớm thời. Xem thử có được hay là không?”

Nghe đến nay cậu đã ừ rồi tắt máy trong niềm vui rằng: “Vậy là mình chắc chắn sẽ thành công. Thậm chí trong cuộc chiến này mình đã là người dành chiến thắng. Còn bây giờ hãy đợi kẹt quả và tống anh ta ra khỏi nhà nếu như không nghe lời vừa mình…”

Cứ như vậy thời gian đã dần trôi qua. Anh trai của Luân Thanh đã bắt đầu theo đuôi Long Long một cách điên cuồng, trong sự từ chối của cô, nhưng anh vẫn quyết tâm không bỏ cuộc.

Giờ đây anh với chiếc xe ở dưới nhà, mặt một bộ đồ màu đen mà mỉm cười lên bạn rằng: “Nào lên xe đi tôi sẽ chở em đi chơi được không?”

Trước cậu đề nghị kia từ anh. Cậu liền từ chối: “Không tôi sẽ không đi đâu. Và anh vui lòng đi chỗ khác giúp tôi!”

Anh bậc cười khi cậu cố vấn từ chối mình điều này khiến anh bỗng trở nên hứng thú với cậu hơn, anh gầm gừ bảo trong sự tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy:

“Bây bạn thì em có lên hay không thì bảo? Hay để tôi xuống kéo em lên đây?”

Cậu bất lực không biết phải làm sao với tình huống khó sử này. Nên đành chấp nhận yêu cầu mà anh đã đã đưa ta…

“Được rồi tôi sẽ đi với anh!”

Nói rồi cậu đã lấy nón bảo hiểm mà đội lên đầu, trong khi tay anh đã luồng ra phía sau nắm lấy tay cậu, mà bảo:

“Tôi chạy nhanh và ẩu lắm đó nên ngồi gần và ôm vào không sẽ rớt xuống xe nghe rõ chưa?”

Cậu cũng im lặng không nói gì thêm, sau đó cũng ôm anh vào lòng. Giống như những gì anh đã nói, trong khi chiếc xe đã khởi động và phi như bay khiến cả người cậu đỗ dồn vào người anh.

Anh ta giờ đây bỗng nhiên một nụ cười kỳ lạ mang theo niềm hạnh phúc…

Nhưng những điều này đã bị Long Long nhìn thấy. Cậu tỏ vẻ vô cùng tức giận mà lên tiếng bảo rằng: “Hưa uổng công tôi xem cậu là bạn. Và là tất cả của tôi. Vậy mà bây cậu lại thay đổi. Khi lại ở bên cạnh một người đàn ông khác. Mà chẳng còn bận tâm đến tôi như lúc trước…”

Nghĩ đến đây cậu cảm thấy vô cùng tức giận đến tột cùng. Nhưng rồi lại thoát khỏi những suy nghĩ và nói với bản thân rằng: “Thôi kệ đi vậy. Và tại sao mình lại quan tâm đến những việc đó chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play