Trước những lời nói hất hủi của anh, cậu vẫn cố chấp không muốn rời xa anh dù chỉ một giây, cậu cố gắng thuyết phục anh rằng, hãy cho cậu ở bên cạnh của anh, và cùng nhau vượt qua biến cố này…
Nhưng anh lại lên tiếng quát trong sự tức giận: “Sao mà cậu vẫn dai như vậy hả, tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi, là tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, và chính cậu là người đã gây ra những rắc rối này, thế nên cậu mau cút khỏi đây đi, bởi vì bây giờ cậu chỉ như, một bãi rác ở trước mặt tôi mà thôi, nếu như cậu vẫn còn nói thêm một lời nào nữa, thì cậu có tin hôm nay, tôi đánh cho cậu thừa sống thiếu chết hay không?”
Luân Thanh vừa dứt lời, đã tiến đến nắm lấy áo của cậu, cậu nước mắt dàn dụa, lên tiếng đáp: “Tại sao anh lại đổ tất cả mọi tội lỗi lên đầu của tôi chứ? Trong khi tôi không hề làm gì sai, để anh trở nên phẫn nộ phải không, và có phải chỉ cần đánh tôi thì, anh có thể giải tỏa được cơn tức giận đó của mình không? Thế thì Anh hãy mau đánh tôi đi, nếu như đó là điều anh muốn, tôi sẽ chấp nhận tất cả mọi thứ, bởi vì tôi là bạn của anh, nên những gì anh gánh chịu trong nỗi đau, thì tôi cũng sẽ gánh chịu nó…”
Luân Thanh mặc kệ những lời nói của cậu, mà cảm thấy nó thật phiền phức, cơn tức giận đã chiếm đi lý chí của anh, anh liền vung tay đánh thẳng vào mặt của cậu, liên tiếp khiến cậu la lên trong sự đau đớn…
Sau một hồi anh đã bình tĩnh lại, thì khuôn mặt của cậu đã bầm tím, cùng nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt, khiến anh cảm thấy đau lòng đến tột cùng, anh đã không đánh nữa, mà lên tiếng: “Đây chính là lời cảnh cáo, và cậu đừng lén phén trước mặt của tôi nữa, không thì cậu sẽ không biết được rằng, hình phạt mà tôi dành cho cậu, sẽ lớn hơn như vậy, gấp bao nhiêu lần đâu…”
Nói rồi anh đã rời đi vào bên trong phòng bệnh của cha mình, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy đau đớn vô cùng, khi đã làm cho cậu bị thương. Nhưng cũng mặc kệ nó mà xem như chẳng có chuyện gì xảy ra, bởi vì anh vô cùng hận cậu đến tận xương tủy, bởi anh nghĩ cậu chính là người đã phá hủy cuộc đời của anh, và khiến mọi thứ trong cuộc đời anh bị đổi thay, trở thành một mớ hỗn độn….
Trong khi đó Long Long thì đã đứng dậy ánh mắt nhìn chăm chăm phía xa xăm trong sự đau đớn, cậu giờ đây lên tiếng: “Hưa nỗi đau này có là gì đâu chứ? Thậm chí là mình đã trải qua nhiều nỗi đau hơn thế này. Vậy nên mình sẽ thực hiện, và đạt được những điều mình muốn bằng mọi giá…”
Bấy giờ đã có một người đàn ông, từ bên ngoài bước vào trong bệnh viện này, anh ta đưa mắt nhìn chăm chăm cậu, ánh mắt có phần lạ lẵm, như đang chất chứa một điều gì đó…
Nhìn thấy cậu bị thương, anh ta giờ đây sắc mặt lại trở nên vô cùng lo lắng, mà lên tiếng hỏi cậu rằng: “Này cậu đã bị thương như thế kia, tại sao lại không vào phòng khám đi chứ, mà ở đây như vậy hả? Nếu như không vào phòng khám thì, nó sẽ để lại vết bầm đó…”
Long Long nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt của mình, cậu cười trong sự thê lương đáp: “Hưa vết thương này thì có đáng là gì, với những gì mà tôi đã trải qua chứ, Nó chỉ là một vết thương nhỏ ngoài da thôi, nhưng vết thương trong lòng thì, không thể nào có thể xóa nhò được, vậy nên tôi muốn tận hưởng nỗi đau này, để có thể quên đi một nỗi đau khác, lúc đó tôi sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn…”
Trước những câu nói của cậu, người đàn ông này cảm thấy cậu là một người đa cảm, thậm chí có một điều gì đó rất bí ẩn, làm anh ta cảm thấy vô cùng hứng thú…
Thấy cậu mặc kệ vết thương kia của mình, mà anh ta liền nắm lấy tay của cậu, sau đó lôi cậu đi, trong sự hoang mang của cậu…
Còn Luân Thanh thì ở trong phòng cũng đã mở cửa, để xem thử rốt cuộc Long Long hiện tại như thế nào rồi, cho dù rất giận Long Long nhưng mà cậu lại không cam lòng, về những gì mình đã gây ra với Long Long mà cảm thấy đau xót cho cậu ấy…
Nhưng khi nhìn một người đàn ông bí ẩn, đã đưa Long Long rời đi, điều này khiến cậu vừa bối rối, lại mang theo sự tức giận đến tột cùng, cậu lên tiếng trong những suy nghĩ của bản thân rằng: “Rốt cuộc người đàn ông đó là ai chứ? Tại sao anh ta lại giúp đỡ Long Long như thế kia?”
Chìm trong suy nghĩ của bản thân một lát, cậu giờ đây, đã nhớ lại những gì mà Long Long đã gây ra với bản thân của mình, điều này khiến cơn tức giận của cậu, lại nổi lên một lần nữa, cậu liền lên tiếng, nói với bản thân của mình rằng:
“Vì điều gì mà mình phải quan tâm cậu ta chứ? Không phải cậu ta là người đã khiến cha của, ra nông nổi như thế này sao, và mình vô cùng căm hận cậu ta, nên mình sẽ không bao giờ quan tâm đến cậu ta nữa, và vứt bỏ tình bạn kia mãi mãi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT