Trước sự bàn tán của đám đông và ánh mắt tức giận của cô giáo, hai người đưa mắt nhìn chằm chằm nhau, với những suy nghĩ trong đầu, khi biết có chuyện không hay sắp diễn ra, giờ đây cô giáo cũng lên tiếng: “Hai em Sao lại đi học trễ vậy chứ? Các em nên bị phạt về điều này, còn bây giờ mau ra trước lớp đứng cho tôi!”
Hai người nghe những gì cô giáo nói, mà sắc mặt trở nên u buồn, bọn họ không thể làm được gì hết, mà chỉ đồng ý theo mệnh lệnh, ra ngoài cửa để đứng...
Hai người đứng bên ngoài, trong khi Long Long thì bật cười, nụ cười này khiến cho Luân Thanh cảm thấy vô cùng bối rối: “Tại sao cậu lại cười như vậy chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì à?”
Long Long lên tiếng: “À thật ra thì tớ cảm thấy rất vui khi được ở bên cạnh của cậu, vậy nên cho dù ra đây đứng thì đã sao chứ, chỉ cần ở bên người bạn thân nhất của tớ là được rồi, còn lại tớ không quan tâm đến những điều khác...”
Trước câu nói kỳ lạ kia. Luân Thanh lên tiếng hỏi rằng: “Tại sao cậu lại nói như vậy? Tại sao lại muốn ở gần cạnh tớ?”
Long Long giải thích: “Thật ra bây giờ chúng ta, vẫn còn đang học cấp hai, vậy nên còn rất nhiều thời gian để ở bên cạnh của nhau, nhưng sau này thì sao chứ, sau khi lên cấp 3, và học hết cấp 3 thì, lúc đó chúng ta sẽ phải học những ngành nghề khác nhau của bản thân, thậm chí là, thời gian của chúng ta sẽ rất ít dành cho nhau, vậy nên bây giờ khi còn học cấp 2, tớ muốn ở bên cạnh của bạn mình nhiều hơn, vì tớ sợ rằng khi chúng ta lớn, chúng ta sẽ không như bây giờ nữa...”
Luân Thanh có thể nhìn thấy sự buồn bã, hiện rõ trong đôi mắt của Long Long, cậu bật cười trả lời rằng: “Này đừng quá lo lắng như vậy, tình bạn của chúng ta là mãi mãi, nó sẽ không bao giờ biến mất đâu, vậy nên đừng vì những thứ suy nghĩ xa vời trong tương lai, mà chẳng quan tâm đến thực tại...”
Nói đến đây hai đứa bật cười ha hả trong sự vui tươi, thời gian cứ dần như vậy đã trôi qua, tiếng trống trường cũng đã vang lên, tiết học kia cũng đã kết thúc, hai người giờ đây Bắt đầu với tiết học mới, đó là môn thể dục của trường...
Trong môn thể dục này, thật may mắn là thầy đã không đến, vậy nên bọn họ có thể chơi đùa ngoài sân, tất cả đám bạn của hai người đều bu quanh lại, họ đã nói với nhau về một trò chơi đuổi bắt...
Sau khi dùng tay bao tiếng xùm với nhau, họ cũng đã bắt đầu trò chơi, tất cả các học sinh đều chạy tán loạn, trong đó có cả Luân Thanh, trong khi người đuổi theo bọn họ, không là ai khác mà là Long Long...
Lúc đuổi theo Luân Thanh trong tiếng cười đùa rôn rã, cậu cũng đã đuổi kịp, mà ôm chầm lấy Luân Thanh vào trong lòng của bản thân, nhưng rồi vô tình đẫy ngã Luân Thanh khiến cho, hai người nằm đè lên nhau, bờ môi của họ đã chạm vào môi của đối phương, ánh mắt họ chạm nhau trong sự ngại ngùng...
Cứ đờ người ra một lúc, trong khi tất cả mọi người, ánh mắt đều nhìn chăm chăm về phía của họ, mà không ngừng bàn tán xung quanh. Luân Thanh đã đứng dậy, ánh mắt ướt nhòa, trong sự bực tức, rồi đùng đùng sát khí bước vào trong lớp...
Trong khi Long Long với ánh mắt dõi theo, nhưng lại mang một cảm giác vô cùng kỳ lạ sao nụ hôn kia đối với Luân Thanh...
Bước vào trong lớp cậu cũng im mà không nói gì hết, rồi ngồi xuống gần chỗ của Luân Thanh mà lên tiếng nói rằng: “Cậu sao lại khóc như vậy chứ? Chỉ là một nụ hôn thôi mà...”
Luân Thanh im lặng không nói gì hết, điều này khiến cho Long Long cảm thấy rất buồn bã, với những suy nghĩ của bản thân rằng: “Tại sao cậu ấy lại giận mình như vậy chứ? Và đó chỉ là một nụ hôn thôi mà, nó đâu có gì quá to tát đâu...”
Thời gian cứ như vậy đã dần trôi qua. Luân Thanh cũng không tiếp xúc nhiều với Long Long nữa, điều này khiến cậu vô cùng buồn bã, mà luôn trách móc bản thân của mình, về chuyện đã hôn Luân Thanh...
Cứ như vậy hơn cả tuần. Luân Thanh đã không đi học cùng với Long Long nữa, mà lại đi học cùng với một người bạn khác đó là Khánh, điều này khiến cho Long Long cảm thấy vô cùng tức giận, và bất lực không thể làm được gì, như một kẻ ghen tuông mù quán...
Cho tới khi trong một lần nọ, lúc đó Long Long đã bị những người bạn trong lớp bắt nạt, bọn họ đã lấy mũ của cậu, mà không ngừng lên tiếng với những lời phỉ bám rằng: “Hưa đồ cái thứ cha bán thịt heo. Mặt còn có sẹo nữa chứ hahahaha. Đúng là cái thứ, đồ mặt sẹo bú l... heo...”
Những lời khinh bỉ kia, khiến cho Long Long vô cùng tức giận, nhưng cũng chẳng biết phải làm gì, cậu chỉ có thể khóc lớn, tìm mọi cách lấy lại chiếc mũ của bản thân, trong khi Luân Thanh cũng chẳng giúp cậu trong khi cậu bị bắt nạt, mà còn tham gia cùng bọn chúng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT