1,
Lạc Hành Huyên, bạn cùng bàn của tôi, đang khát nước, đưa cho tôi năm tệ để mua một chai Evian*.
(*) nước khoáng thiên nhiên từ dãy núi Apls.
Còn tôi là Nhan Trú, một người nghèo, ngay cả mua giấy nháp cũng phải lên Pinxixi.
Chỉ trong vòng ba ngày từ khi chúng tôi được xếp ngồi cùng bàn, cậu ấy đã quen với việc đối xử với tôi như một người sai vặt.
“Giúp tôi mua một chai nước đi.”
“Bữa sáng thì vẫn là bánh bao nhỏ với sữa đậu nành.”
Đều là “cá cửu lậu*”, sao tôi phải ngoan ngoãn nghe lời cậu ấy chứ?
(*) 九漏鱼 - trong đó 九 viết tắt 九年义务教育 (giáo dục bắt buộc chín năm), và 漏鱼 là viết tắt của 漏网之鱼 (cá lọt khỏi lưới). Theo nghĩa đen là chỉ những người chưa hoàn thành giáo dục bắt buộc chín năm.
Vẫn là vì tiền thôi.
Buổi tối tự học đầu tiên, vì tôi mượn cuốn sách của cậu ấy mà làm rơi cây bút kẹp ở trong.
Đầu bút hướng xuống đất, ngay lập tức bị tòe ngòi.
Mặc dù Lạc Hành Huyên chỉ xua tay, nhẹ nhàng nói ở nhà vẫn còn mười mấy cái.
Nhưng Cương Tử ở bàn sau lại hô lớn, “Anh Lạc hào phóng quá, cái bút này chắc phải mấy vạn.”
Một cây bút giá hàng vạn tệ.
Tôi gần như muốn xỉu, bán hết gia tài của tôi đi chắc cũng không đủ.
Bồn chồn bất an mấy ngày liền, vắt óc suy nghĩ cũng không kiếm đâu được mấy vạn tệ, tôi chỉ còn cách nói chuyện với Lạc Hành Huyên, “Tôi viết giấy ghi nợ đưa cho cậu nhé, tôi sẽ trả dần dần.”
Cậu ấy tay chống cằm, nhàn rỗi xoay chiếc bút mới trên tay rồi nói “Tùy cậu.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thận trọng đưa tờ giấy ghi nợ mà tôi đã viết trước đó.
Lạc Hành Huyên đột nhiên quay đầu, hỏi: “Cậu có chăm chỉ không?”
2.
Cậu ấy không phải tùy tiện hỏi vậy, còn nói thêm cậu ấy đang thiếu người đến căng tin mua đồ ăn và tới siêu thị mua nước.
Một lần chạy vặt mười tệ, hỏi tôi có muốn hay không.
Tôi đương nhiên… cầu còn không được.
Vì vậy, tôi nhanh chóng nhận ra tính cách nổi bật của đại thiếu gia này: lười biếng.
Cậu ấy lười đến mức làm người ta phát cáu.
Thường ngày trong giờ học, bên cạnh tôi luôn có một cái đầu gục xuống, quay người sang là có thể nhìn thấy một nửa gương mặt đang ngủ rất ngon của cậu ấy.
Tiết học cuối cùng kết thúc vào buổi trưa, mọi người đổ xô đến căng tin lấy đồ ăn, Lạc thiếu gia nhìn cái nắng rát ngoài trời, cau mày rồi nhấc chân từ ngoài quay lại trong.
Chẳng trách lại cần người chạy việc vặt.
Đúng là bệnh thiếu gia của gia cấp địa chủ mà.
Có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, có thể đứng thì tuyệt đối không nằm. Chỉ có ngoại lệ duy nhất là trên bàn cơ.
Bình thường trông có vẻ lười biếng, nhưng khi chơi cờ lại như biến thành một người khác, siêu cấp mạnh mẽ.
Mỗi lần đến câu lạc bộ chơi cờ, cậu ấy đều nhờ tôi mua nước.
Mua nước trở về, tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy và đưa nước.
Lạc Hành Huyên nâng cổ, uống hết một nửa rồi nhét vào tay tôi: “Vứt nó giúp tôi.”
Trên đường về lớp, tôi chợt nhớ chai nước của mình đã mất, gần một ngày nay tôi không uống nhiều nước lắm.
Ánh mắt không khỏi chuyển tới chai nước khoáng trong tay.
Căn cứ vào giá của chai nước này, Lạc Hành Huyên lỗ ít nhất hai tệ.
Thật lãng phí mà....
3.
Khi rót nước vào, tôi giữ cách xa miệng một chút.
Kết quả tôi còn chưa kịp nuốt, đã nhìn thấy Lạc Hành Huyên từ phía sau vào.
Ánh mắt nhìn thấy chai nước, vẻ mặt cậu ấy từ ngạc nhiên chuyển sang không tin nổi, sau đó là mặt đỏ bừng.
Thế nhưng ánh mắt lại đặc biệt nóng bỏng.
Cậu ấy đưa một tay nâng cằm tôi, hỏi:
“Cái gì đây?”
“Hình như là chai nước khoáng tôi đã vứt đi.”
Tôi chôn chân tại chỗ, mặt phiếm hồng, xấu hổ đến mức ngón chân như muốn đào một cái hố chui xuống.
Cậu ấy ngày càng ph óng đãng: “Ai lại uống nước người khác vứt đi chứ?”
Tôi có thể tưởng tượng ra ánh mắt kỳ lạ của tất cả bạn học trong lớp khi biết chuyện này.
Cậu ấy nhẹ nhàng đưa tay chạm vào hàng mi đang run rẩy của tôi: “Thích tôi sao, nhóc bi3n thái?”
So với việc uống nước của bạn học vì thiếu tiền, thì uống nước của người mình thích nghe có vẻ ổn hơn một chút.
Miệng đang định giải thích nhanh chóng ngậm lại.
“Thì ra cậu thích tôi đến vậy.” Lạc Hành Huyên cười, đôi mắt sáng ngời, giống như thợ săn phát hiện ra con mồi.
Vừa dứt lời, cậu ấy đã cúi đầu xuống, chạm vào môi tôi một cách chính xác.
Sau đó lại cười nói: “Tôi vẫn thích môi chạm môi hơn.”
Tay chân tôi nhũn ra, dựa vào bàn, trong lòng thấy vô cùng kinh ngạc.
Thì ra kiểu nữ sinh mà bạn cùng bàn thích, lại là kiểu bi ến thái.
4.
Ban đầu tôi cứ nghĩ việc này đã được cho qua.
Ai ngờ nó ngày càng tệ hơn.
Lạc Hành Huyên cho rằng tôi thích cậu ấy, thích đến mức trở thành kẻ bi ến thái.
Thế là, khi không có việc gì làm, cậu ấy sẽ nhìn tôi chằm chằm, nói một cách hoa mỹ là giám sát tôi.
Tôi tới căng tin ăn cơm, cậu ấy cứ đi theo tôi như cái bóng, liên tục hỏi tôi nên chọn món gì.
Tôi cạn lời, “Cậu đã đến đây rồi, còn không thể tự mình lấy đồ ăn sao?”
Anh nhìn bộ dụng cụ ăn uống bằng inox rồi suy nghĩ một lúc: “Tay của tôi rất đắt tiền, mấy cái này không xứng với tôi.”
Sau giờ học, ban chủ nhiệm yêu cầu tới phòng Khoa học công nghệ để lấy bài kiểm tra.
Cậu ấy nhất quyết đi theo tôi, vì sợ tôi làm hỏng bài thi của cậu ấy.
Nhưng lần này cậu ấy cũng có lương tâm, đặt hết số sách vào “đôi tay đắt tiền” của mình.
Tôi đi đến căn phòng trong góc, cậu ấy vẫn đi theo tôi mà không ngước lên.
Tôi…
Tôi: “Mở mắt ra nhìn đi, đây là phòng vệ sinh nữ.”
Giờ tự học buổi tối, tôi viết tên mình lên đề bài, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, lúc tôi làm đến câu hỏi lớn cuối cùng, cậu ấy vẫn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cố nhịn, nhưng giáo viên dạy toán trên bục không nhịn được nữa, hỏi thẳng: “Lạc Hành Huyên, lớp trưởng là đề bài sao? Nhìn chằm chằm vào em ấy thì có thể được điểm tối đa hả?”
Cả lớp phá lên cười.
Lạc Hành Huyên không chút ngượng ngùng: “Vâng, có thể ạ.”
Tôi đỏ mặt, vô thức quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Lạc Hành Huyên đang nhìn phần bài làm của tôi, chép lia lịa.
Cậu ấy ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt của tôi, cười ủ rũ: “Nhan Trú, biểu cảm của cậu là thế nào thế? Không thích anh trai sao?”
“Đúng vậy.” Tôi lần đầu tiên nói với cậu ấy suy nghĩ thật: “Tôi cảm thấy mình không thể giao hảo với những người có IQ thấp và lười biếng.”
“Nếu như vậy,” Lạc Hành Huyên xoay chiếc bút trong tay, cong môi, nở nụ cười rạng rỡ, “Em gái học bá, có thể dạy kèm cho tôi được không?”
Cậu ấy tính cho tôi 10 tệ cho mỗi lần chạy việc vặt, không biết bao lâu mới có thể trả hết số tiền đó.
Nếu chuyển sang dạy kèm thì là 200 tệ một tiếng, nhanh hơn nhiều.
Tôi lại hào hứng nữa rồi.
Mặc dù điểm số của Lạc Hành Huyên khá bình thường, trông có vẻ không dễ dàng lắm, sẽ có rất nhiều vấn đề.
Nhưng tôi hoàn thành bài tập về nhà mỗi ngày rất nhanh, có đủ thời gian để dạy kèm cho cậu ấy trong một giờ.
Quan trọng hơn, điều này có nghĩa là tôi đã tiến một bước dài từ một người lao động rẻ mạt được trả lương bằng việc chạy việc vặt, sang kiếm tiền thông qua tri thức!
Vì vậy, tôi rất nhiệt tình, muốn giúp cậu học sinh kém cỏi này ít nhất lọt vào top 20 của lớp.
Mãi về sau, tôi mới tìm thấy một đống cúp lớn từ nhiều cuộc thi khác nhau mà cậu ấy đã giành được khi còn học cấp hai trong phòng làm việc.
Sau đó tôi mới biết, sau khi vào cấp ba, tên này chỉ giả làm cặn bã để tránh phải làm việc, từ đó giả heo ăn thịt hổ!
Tất nhiên, đó là tất cả những chuyện sau này.
5.
Nhiệm vụ trước mắt là phải giúp Lạc Hành Huyên lấy gốc đã.
Tôi thấy Lạc Hành Huyên đang giải đề, lặng lẽ nhìn cậu ấy làm bài.
Kết quả không ngờ là chưa mười phút, cậu ấy đã hoàn thành hết tất cả các câu trắc nghiệm.
Tôi nặng nề hỏi, “Lạc Hành Huyên, những cái này không phải là cậu đang đùa đó chứ?”
Lạc Hành Huyên chớp mắt, nói, “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Tôi thở phào, cậu ấy lại tiếp tục, “Ba dài một ngắn chọn ngắn, ba ngắn một dài thì chọn dài. Hai dài hai ngắn chọn B, đều dài đều ngắn chọn A. Dài ngắn khác nhau chọn D, cao thấp không đều chọn C.”
“Có vẻ như cậu có trí nhớ rất tốt nhỉ.” Tôi vỗ tay cảm thán, “Phần thưởng của cậu là một bài tập Ngữ văn, học thuộc các bài thơ cổ trong sách giáo khoa.”
Thật ra tôi chỉ tuỳ ý nói, không nghĩ cậu ấy sẽ ghi nhớ.
Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn thoại từ Lạc Hành Huyên, qua màn hình, thanh âm uể oải phát ra, “Anh trai đã thuộc hết rồi, cô giáo nhỏ có muốn kiểm tra không?”
Tôi vốn dĩ định đi ngủ, nhận được tin nhắn thoại của cậu ấy, tôi mới nhớ ra chuyện đó nên tùy ý ra đề, “Ngộ dĩ vãng chi bất gián*”.
Lạc Hành Huyên rất nhanh trả lời, “Tri lai giả chi khả truy*”.
(*) “Ngộ dĩ vãng chi bất gián, tri lai giả chi khả truy,” trích trong “Quy khứ lai từ” (Bài văn về việc trở về) của Đào Tiềm, dịch nghĩa: Ta đã hiểu rõ rồi, những việc đã qua không thể sửa chữa được, nhưng những việc sau này còn có thể đổi thay (theo Thi viện).
Sau đó mỉm cười, “Cô giáo nhỏ, cậu đúng là đáng nể đấy, may là anh trai đây đã thuộc hết Hán văn.”
Tôi hơi ngạc nhiên, nên cứ hỏi mãi, lần nào Lạc Hành Huyên cũng trả lời được!
Hỏi đáp trôi qua hàng chục phút, tôi thấy hơi buồn ngủ, tay vẫn cầm điện thoại mà ngủ quên lúc nào không hay.
Hôm sau thức dậy, tôi thấy hàng trăm tin nhắn thoại được gửi liên tục.
Lạc Hành Huyên cuối cùng cũng gửi đi mấy tin nhắn, nói, “Thật ra cậu chỉ muốn nghe giọng của anh trai đây trước khi ngủ thôi.”
“Nhóc bi3n thái xảo quyệt.”
“Tôi hiểu mà.”
Tôi cầm điện thoại trong tay, hận không thể ném vào đầu Lạc Hành Huyên qua màn hình.
6.
Thứ sáu là ngày lễ, Lạc Hành Huyên bất ngờ chủ động mời tôi đến dự tiệc sinh nhật của cậu ấy.
Cuối tuần, tôi sẽ về quê ở thị trấn hoặc ở nhà thuê làm bài tập về nhà, đương nhiên tôi không muốn nhận lời cậu ấy.
Không ngờ cậu ấy lại kéo dài giọng: “Uống nước của tôi…”
Tôi ngắt lời cậu ấy, xấu hổ nói: “Tôi đi.”
Đang lúc đau đầu nghĩ xem mua quà sinh nhật gì thì tôi nghe thấy có người gọi mình từ cửa lớp.
Nam sinh gọi tôi có làn da đen khoẻ khoắn, mặt có chút quen quen.
Tôi ra ngoài một phát nói chuyện, mới biết được cậu ấy học lớp số 5, ở cùng một thị trấn với tôi, tên là Chu Đại Thường. Bởi vì thứ sáu, bố cậu ấy tới thành phố lấy hàng, tiện thể đón cậu ấy về nhà, nên bố mẹ tôi nhờ họ tiện đường đón tôi về.
Tôi hơi do dự, Chu Đại Thường lại nói, “Nếu cậu không muốn ngồi xe tải của nhà tôi thì thôi cũng được.”
“Mấy giờ thế? Tôi đã đồng ý tối nay tham dự tiệc sinh nhật của bạn học…”
Chu Đại Thường chăm chú nhìn tôi hồi lâu, rồi nói với tôi, “Chờ cậu không phải là không được, 8 rưỡi có xong được không?”
Tôi suy nghĩ một lúc, đến lúc đó tôi đi về sớm là được rồi, thế nên tôi đồng ý với cậu ấy.
5 giờ sau khi tan học, tôi mua quà sinh nhật ở cửa hàng gần trường, 6 giờ thì tới nhà Lạc Hành Huyên theo địa chỉ cậu ấy đưa cho.
Nhà của Lạc Hành Huyên không khó tìm, là một tiểu khu phồn hoa bậc nhất ở trung tâm thành phố, bên ngoài nhìn có vẻ náo nhiệt, đi vào trong tiểu khu lại thấy rất yên tĩnh.
Bấm chuông cửa xong, tôi thấy bên trong có rất nhiều người, một vài người tôi nhìn tương đối quen mắt, còn lại thì tôi không biết.
Lạc Hành Huyên từ trong đám đông đứng dậy, mỉm cười, “Còn tưởng cậu lạc đường cơ.”
Có rất nhiều hộp quà tuỳ ý để ở cửa, bao bì đóng gói tinh tế, có logo của nhãn hiệu nổi tiếng, xem ra giá cả không hề nhỏ, tôi nghĩ đến món quà của mình được đặt trong túi nhựa màu đỏ, âm thầm giấu ra sau lưng.
“Yo, cậu mời cả học bá tới sao?” Một giọng nữ vang lên từ đám đông, là bạn học Tề Phi, trong ấn tượng của tôi thì cả điểm số và gia cảnh của cô ấy đều rất tốt, là kiểu không dễ để giao thiệp, cô ấy nhìn tôi một lượt từ trên xuống, “Học bá tặng quà gì thế?”
Lạc Hành Huyên quay đầu, trừng mắt nhìn cô ấy.
Nhưng giọng nói đó đã thu hút sự chú ý của mọi người, người quen hay người không quen đều nhìn chằm chằm vào tôi đang đứng ở cửa.
Trong lòng tôi thở dài, việc đã như vậy, tôi đành đưa chiếc túi đã bị bóp dúm dó ra, nói, “Sinh nhật vui vẻ, xin lỗi, chỉ là một cuốn sách bình thường thôi.”
“Vẫn là bạn cùng bàn hiểu tôi nhất, biết tôi thích đọc sách, không giống người khác, tư tưởng đặc biệt th ô tục.” Lạc Hành Huyên dựa người vào kệ trước sảnh, trực tiếp lấy cuốn sách bên trong ra, “Bạn cùng bàn chọn sách gì nhỉ? “Hướng tới kỳ thi đại học”, “Xuất phát sớm”, “Người mới học cũng có thể hiểu Vật Lí”?”
Đọc đến cuối, Lạc Hành Huyên trầm mặc.
Tôi khẩn trương nhìn cậu ấy, “Tôi dựa theo khả năng của cậu để chọn, nếu cậu kiên trì hoàn thành nó, thành tích nhất định nâng cao.”
Lạc Hành Huyên thở dài một hơi, đột nhiên vươn tay, kéo tay tôi ra bên ngoài, giơ chân đá cửa, tách biệt bên ngoài với mọi người bên trong.
Bên ngoài vắng vẻ, chỉ có ánh sáng đỏ loé ra từ thang máy, Lạc Hành Huyên ép tôi vào vách tường bên ngoài, vây kín xung quanh, “Giáo viên nhỏ quan tâm đ ến việc học của tôi như vậy sao?”
Tôi nghiêm túc trả lời, “Chúng ta đương nhiên phải chăm chỉ học tập rồi.” Sau đó không nhịn được mà dịch sang bên cạnh vài xăng-ti-mét, cậu ấy thật sự quá sát rồi.
Lạc Hành Huyên rơi vào trầm tư, “Nếu tôi tăng một trăm hạng trong kỳ thi tháng này, có thể tặng thôi một món quà sinh nhật khác không?”
“Nói đi?”
Lạc Hành Huyên không nói gì, mà đưa ánh mắt xuống dưới, nhìn chằm chằm vào môi tôi.
Tôi nhìn hàng mi rũ xuống và chiếc mũi cao của cậu ấy, không hiểu tại sao tim tôi lại đập thình thịch, nhưng tôi vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, “Cái này không được!”
Lạc Hành Huyên ngước mắt lên, tinh nghịch nhìn tôi: “Tôi còn chưa nói gì đâu, hay là cậu muốn?”
Tôi cảm thấy chắc chắn bây giờ mình trông không được ổn lắm, vì tôi cảm thấy đầu mình hình như đã hoàn toàn biến thành một quả cà chua đỏ.
“Được rồi.” Lạc Hành Huyên cười một lát, rồi lùi lại, đưa tay đặt lên má tôi, như thể muốn chạm vào, thanh âm ê a cứ như đang kiềm chế gì đó, “Nếu tôi tăng một trăm hạng, cậu gọi tôi là anh nhé.”
Cậu ấy vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra.
Một người đàn ông mặc u phục, khuôn mặt không chút cảm xúc, từ bên trong ngẩng lên nhìn chúng tôi.
Nhìn một lát, ông ấy thu tầm mắt lại, cũng không ra ngoài, trái lại một lần nữa đóng cửa tháng máy.
Trước khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, ông ấy nhìn về phía Lạc Hành Huyên, giơ ngón tay cái lên, khoé miệng nhếch lên cười.
“Con trai, bố phục con nha!”
7.
Tôi cúi đầu, nhìn tư thế mờ ám của chúng tôi rồi nhanh chóng đẩy cậu ấy ra.
Lạc Hành Huyên đơ người một chút, sau đó cúi đầu xuống, vành tai đã chuyển đỏ.
Khi hai chúng tôi quay về phòng, mọi người trong phòng như hoa hướng dương, đồng loạt nhìn về phía chúng tôi.
“Tới đây, bọn tôi đang chơi trò chơi, đợi hai người đó.” Tề Phi cười híp mắt, lập tức thay đổi thái độ, “Nhan Trú, tôi muốn ngồi cạnh cậu.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô ấy kéo đến ngồi bên trái.
Bên cạnh không có chỗ trống, Lạc Hành Huyên dừng lại, đi vòng qua ngồi phía đối diện.
Nhân lúc mọi người đang nói chuyện, Tề Phi vừa cười vừa xích lại gần tay tôi, giọng điệu lạnh băng, “Cậu là cái thá gì chứ?”
“Một đứa quê mùa, ngoài thành tích cao, còn có cái gì để mà đắc ý?”
“Ừ,” tôi quay đầu nhìn cô ấy, “Không phải cũng là điều mọi người đều nhớ đến sao?”
Cô ấy nghẹn lời, hung dữ nói, “Vậy cậu cứ chờ xem, kỳ thi tháng này tôi nhất định sẽ giành được vị trí thứ nhất của cậu, xem xem cậu còn có thể đắc ý vì cái gì nữa!”
Thành tích của Tề Phi vốn đã rất tốt, cô ấy luôn đứng thứ hai hoặc thứ ba trong lớp, thực tế là điểm môn toán của cô ấy luôn thấp hơn tôi.
“Ồ.” Tôi đáp lại lời tuyên chiến của cô ấy một cách qua loa, nói thật lòng thì tôi vẫn đang suy nghĩ về cảnh tượng vừa nãy thôi.
Tôi nghĩ bố của Lạc Hành Huyên hình như đã hiểu lầm rồi.
Mọi người xung quanh không biết đã bắt đầu chơi từ lúc nào, vòng quay quay đến tôi, có người gọi nên tôi mới để ý đến.
“Đến lượt cậu rồi đấy.” Tề Phi hung dữ nói, “Cậu ngốc như vậy, sao Lạc Hành Huyên để ý đến cậu được chứ?”
“Nói thật hay mạo hiểm sao?” Tôi chú ý lại vào trò chơi, “Vậy tôi chọn nói thật đi.”
“Lá bài nói thật đã bốc hết rồi.” Một nam sinh mặt tròn đang cầm bộ bài nói, “Chỉ còn lá bài mạo hiểm thôi.”
"Không muốn thì đừng làm, tôi uống thay cậu." Lạc Hành Huyên nói.
"Không cần đâu.”
Tôi chọn ngẫu nhiên một lá bài, nam sinh mặt tròn tròn lấy ra nhìn, lập tức “wow” một tiếng, nháy mắt với tôi, “Thử thách truyền giấy bằng miệng… không biết học bá sẽ chọn ai nhỉ?”
Ánh mắt Lạc Hành Huyên lập tức sáng lên, cậu ấy thu lại bàn tay vốn đang cầm chiếc cốc, ánh mắt sắc bén nhìn tôi.
“Mau quyết định đi.” Nam sinh mặt tròn vui vẻ đưa một tờ giấy ra, “Có người đang nóng lòng đấy.”
Tất nhiên tôi không thể chọn Lạc Hành Huyên, nếu chọn cậu ấy, mối quan hệ của chúng tôi hoàn toàn không còn trong sáng nữa.
Thật ra còn có một mục tiêu khác.
Ở bên tay trái.
Kèm theo nỗi oán giận, như thể nếu tôi chọn Lạc Hành Huyên thì sẽ nhảy tới xé x ác tôi ngay lập tức.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nhìn Tề Phi.
8.
Tôi nói chọn Tề Phi, cả nơi này rơi vào im lặng.
Tề Phi vẫn giữ nguyên biểu cảm nhướng mày như ban đầu, tựa hồ không có phản gì cả.
Tôi nhặt tờ lấy lên chuyển bị truyền qua, mong có thể hoàn thành nhiệm vụ này càng sớm càng tốt.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo đã vượt quá dự liệu của chúng tôi.
Vừa đúng lúc Tề Phi kịp phản ứng lại, lập tức đá mạnh vào ghế của tôi, giống như muốn đẩy tôi ra xa một chút, kết quả chân ghế nghiêng về phía trước, tiếp theo cả người tôi hướng về phía ngược lại, giấy rơi xuống đất, trái lại đầu hướng về phía cô ấy.
Môi tôi theo quán tính, nhanh chóng nhào tới môi Tề Phi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ta ngơ người.
Mọi người trong phòng đều chếc lặng.
Tề Phi chớp chớp lông mi.
Mọi người xung quanh hai mắt cũng nhìn thành hình tròn, miệng há lớn.
Một giây sau, ghế tôi đang ngồi hướng xuống mặt đất, Tề Phi hình như muốn đưa tay kéo tôi, nhưng cuối cùng lại thu tay che mặt.
Lạc Hành Huyên đứng dậy, mặt lạnh đi từ phía đối diện qua đây.
Một tay đỡ tôi dậy, sau đó kéo tôi sang căn phòng nhỏ bên cạnh, vặn vòi nước, lau miệng thật mạnh.
Tôi không cử động được, đành phải để Lạc Hành Huyên đỡ lấy, vẻ mặt cậu ấy trong gương rất nghiêm túc, “Sao cậu lại chọn cô ấy?”
Tôi ú ớ không nói nên lời.
"Có phải vì điểm của tôi kém hơn cô ấy không?"
Lúc này, giọng điệu vốn đang tức giận của Lạc Hành Huyên dần trầm xuống, thậm chí còn có chút ủy khuất.
“Nhan Trú, là cậu trêu đùa tôi trước.”
Tôi cúi đầu, không dám nhìn cậu ấy trong gương nữa, cảm thấy thật bối rối.
Cậu ấy tự nhiên cúi xuống, tựa trán vào vai tôi, “Nhan Trú, cậu tốt nhất nên thật sự thích tôi.”
Không… tôi không thích cậu ấy, tất cả những gì tôi thích chỉ là học hành. Tôi nghĩ trong đầu.
Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn hai chúng tôi tựa vào nhau trong gương, tôi lại lưỡng lự.
Theo lí lẽ thường thì lẽ ra tôi sẽ đẩy cậu ấy ra, nhưng nửa người tôi tê dại, cứng đờ.
Hỏng rồi, có vẻ như… tôi không thể cự tuyệt cậu ấy được.
Không biết qua bao lâu, Lạc Hành Huyên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, có vẻ đã hạ quyết tâm, “Lần thi tới, anh trai sẽ đứng hạng nhất toàn trường cho cậu xem.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT