Bạch Miểu: "......"

Vị y tiên này đúng là không coi mình là người ngoài.

Nàng nhìn xe lăn đối phương, lại nhìn hình thể mình, một câu "Ngài xác định sao" mắc ở cổ họng, cẩn thận mãi, lại mạnh mẽ nuốt xuống.

Đẩy thì đẩy vậy, ai bảo nàng có việc cầu người đâu.

Bạch Miểu cung kính lên tiếng, đi đến phía sau Kinh Phỉ, đôi tay đặt lên xe lăn, nghĩ nghĩ, vẫn là không nhịn được: "Tiền bối."

"Hả?" Kinh Phỉ dù bận vẫn ung dung nghiêng đầu nhìn nàng.

"Đường núi Tê Hàn Phong gập ghềnh, đến lúc đó, khả năng ta đẩy sẽ khó khăn......"

Bạch Miểu cảm thấy mình nên đánh tiếng cho hắn trước.

Đường núi gập ghềnh, nàng đi cũng ngại mệt, hiện tại còn phải đẩy xe lăn, ngẫm lại cũng không ổn.

Kinh Phỉ xua xua tay, không thèm để ý nói: "Cái này ngươi không cần lo lắng, chỉ lo đẩy là được."

Bạch Miểu: "......"

Chẳng lẽ xe lăn của hắn còn có thể bay?

Lòng tràn đầy tò mò, Bạch Miểu đẩy Kinh Phỉ đến Tê Hàn Phong.

Một canh giờ sau.

Bạch Miểu dừng trước đường núi uốn lượn gập ghềnh, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua mây mù trên Tê Hàn Phong, nói: "Tiền bối, không thể đi lên nữa."

Kinh Phỉ nhẹ nhàng nói: "Ta biết."

Ngươi biết ngươi còn không nghĩ cách? Còn bảo ta đẩy ngươi lên?

Bạch Miểu trầm mặc nhìn Kinh Phỉ, trong ánh mắt tràn ngập ám chỉ.

Kinh Phỉ như không nhận thấy được ánh mắt nàng, đôi tay đáp trên tay vịn xe lăn, hơi mượn lực ——

Ngay sau đó, hắn liền từ trên xe lăn đứng lên.

Bạch Miểu: "......"

Bạch Miểu: "???"

Đây, đây đây đây...... Đây là tình huống như thế nào?

Đồng tử Bạch Miểu chấn động: "Tiền bối, không phải ngài......"

"Không phải cái gì? Tàn tật?" Kinh Phỉ cúi người xoa xoa nếp gấp trên áo, hai chân dưới áo nhìn qua thẳng tắp có lực, "Tiểu bằng hữu, ta chưa từng nói ta tàn tật, đừng trông mặt mà bắt hình dong."

Bạch Miểu: "Vậy ngài ngồi xe lăn làm gì!"

Kinh Phỉ đương nhiên nói: "Ta không muốn đi đường, không được sao?"

Bạch Miểu: "............"

Cạn lời.

Nàng dùng một loại ánh mắt khó có thể miêu tả nhìn Kinh Phỉ, sau một lúc lâu, mới mạnh mẽ nghẹn một bụng phun tào trở về.

"Vậy xe lăn của ngài......"

"Trước cất đi, chờ lên trên lại lấy ra."

Kinh Phỉ thuần thục búng tay một cái, xe lăn tức khắc biến mất tại chỗ. Bạch Miểu cẩn thận đánh giá, chú ý tới trên ngón cái tay trái của hắn có một chiếc nhẫn gỗ.

Kia hẳn là xe lăn của hắn.

"Đi thôi." Kinh Phỉ nói.

Bạch Miểu gật gật đầu, đi bộ theo hắn lên.

Kinh Phỉ là một người hay nói. Dọc theo đường đi, hắn cùng Bạch Miểu trò chuyện rất nhiều về Thanh Yếu Cốc, còn thuận tiện dạy nàng vài pháp quyết chữa vết thương, hai người ở chung vô cùng hòa hợp.

Thế cho nên khi Thanh Loan nhìn thấy hai người họ vừa nói vừa cười xuất hiện, liền kinh ngạc ngã từ cành cây xuống.

"...... Pi?"

"Thẩm Nguy Tuyết còn nằm ở bên trong không?" Kinh Phỉ đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Pi......"

Thanh Loan từ trên mặt đất bò dậy, nhìn Kinh Phỉ, lại nhìn Bạch Miểu, ánh mắt khiếp sợ mà chần chờ.

Kinh Phỉ khẳng định nói: "Được rồi, chúng ta qua đi."

Hắn tháo nhẫn gỗ xuống, ném về phía trước, chiếc nhẫn nháy mắt biến thành xe lăn, vững vàng rơi trên mặt đất.

Kinh Phỉ đi lên, ngồi xuống, chỉnh lại vạt áo.

Bạch Miểu phối hợp tiến lên, đẩy hắn hướng trúc lâu.

*

Thẩm Nguy Tuyết cũng không nằm trên giường lâu lắm.

Sau khi thanh ma chú dừng vận chuyển, hắn đứng dậy xuống lầu, tưới hoa cỏ, lại lần nữa pha một ấm trà.

Hắn không nhìn thấy thân ảnh Bạch Miểu.

Hắn muốn truyền âm cho nàng, nhưng rất nhanh liền phát hiện, truyền âm phù của Bạch Miểu để trên bàn, cũng không mang theo.

Này chứng minh nàng không rời đi quá xa.

Thẩm Nguy Tuyết đành phải một bên đọc sách, một bên chờ nàng.

Thời gian từng chút trôi đi, không biết qua bao lâu, ngoài trúc lâu rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Thẩm Nguy Tuyết lập tức ngước mắt hướng về phía ngoài, quả nhiên, cạnh cửa xuất hiện thân ảnh thiếu nữ quen thuộc.

Là Bạch Miểu đã trở lại.

...... Còn có Kinh Phỉ được nàng đẩy.

Hai người tiến vào trúc lâu, không đợi Bạch Miểu lên tiếng, Kinh Phỉ liền chủ động phất tay hướng Thẩm Nguy Tuyết.

"Bằng hữu, nhớ ta không?"

Thẩm Nguy Tuyết: "......"

Thanh Loan theo ở phía sau yên lặng rụt cổ.

Thẩm Nguy Tuyết khép sách, bình tĩnh nói: "Sao ngươi đi cùng Miểu Miểu?"

"Ồ, nàng tìm ta hỏi phương thuốc, vừa vặn ta cũng tính xem tình huống của ngươi, liền cùng tới."

Kinh Phỉ nói xong lời này, đột nhiên tạm dừng nửa giây, vi diệu mà cười cười.

"Ngươi gọi nàng là Miểu Miểu?"

Thẩm Nguy Tuyết trầm mặc.

"Là ta bảo sư tổ gọi như vậy." Bạch Miểu quét mắt Thẩm Nguy Tuyết, nhanh chóng giải thích, "Bởi vì ta rất sợ trưởng bối gọi tên đầy đủ, sư tổ vì chiếu cố tâm tình của ta, ngày thường đều gọi nhũ danh."

"Hoá ra là như thế......" Kinh Phỉ như suy tư gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Miểu, "Vậy ta cũng gọi ngươi là Miểu Miểu, như thế nào?"

Bạch Miểu: "...... A?"

Không khí ở trúc lâu tự nhiên cứng lại.

Bạch Miểu theo bản năng trộm nhìn Thẩm Nguy Tuyết, phát hiện thần sắc hắn như thường, mặt mày cũng không biểu lộ ra bất kì không vui nào.

Kinh Phỉ lại hỏi một lần: "Ngươi không ngại chứ?"

Bạch Miểu vội vàng lắc đầu: "Không ngại, ngài là tiền bối, muốn gọi như thế nào cũng được."

"Ừm, Miểu Miểu......" Kinh Phỉ một bên không nhanh không chậm mà lặp lại, một bên quan sát biểu tình Thẩm Nguy Tuyết, "Cái tên thật là đáng yêu."

Lông mi Thẩm Nguy Tuyết rũ xuống, không lên tiếng.

Bạch Miểu không có tâm trạng nghe Kinh Phỉ đánh giá tên nàng.

Nàng đi đến trước bàn, hơi cúi người, không nói hai lời liền nâng tay trái Thẩm Nguy Tuyết lên.

Quả nhiên, vừa rồi vào cửa nàng liền cảm thấy giống như thiếu cái gì, hoá ra băng vải bị dỡ xuống!

Bạch Miểu lập tức hỏi: "Sư tổ, băng trên tay người đâu?"

Thẩm Nguy Tuyết: "Dỡ xuống rồi."

Bạch Miểu hỏi: "Vì sao dỡ xuống?"

Thẩm Nguy Tuyết giật mình: "Bởi vì không cần......"

"Ai nói không cần?" Bạch Miểu chỉ vào vết thương trên mu bàn tay hắn, có chút không vui, "Miệng vết thương sâu như vậy, không băng bó, nếu không cẩn thận lại đụng vào thì làm sao?"

Ngữ khí Thẩm Nguy Tuyết tự nhiên dịu xuống: "Sẽ không......"

"Lần nào người cũng nói như vậy!"

Bạch Miểu căn bản không cho hắn cơ hội giảo biện, xoay người đi hướng tủ giá, quen cửa quen nẻo cầm vải mịn tới.

"Phải băng bó một lần nữa." Nàng nói, "Đưa tay người đây."

Thái độ nàng nói chuyện tương đối kiên cường, Thẩm Nguy Tuyết nghe xong cũng không giận, ngược lại thuận theo mà vươn tay, nàng cầm vải mịn, quấn quanh miệng vết thương hắn.

Kinh Phỉ rất có hứng thú mà nhìn bọn họ.

Không biết hai người có phát hiện...... Bọn họ như bây giờ, hiển nhiên không phải hình thức ở chung giữa trưởng bối và vãn bối bình thường.

Giữa bọn họ, có loại thân mật vượt qua phạm vi bình thường.

Kinh Phỉ hắng giọng, xen mồm nói: "Miểu Miểu, gói thuốc lúc trước ta đặt ở đây đâu?"

Thẩm Nguy Tuyết ngước mắt nhìn hắn một cái.

"Ồ, ở chỗ này." Bạch Miểu lấy gói thuốc lúc trước đã dọn ra, nghiêm túc thỉnh giáo, "Tiền bối, cái này phải nấu như thế nào?"

Kinh Phỉ: "Nhìn thấy nồi thuốc trên tủ giá không? Chính là ta để lại, ngươi trực tiếp để thuốc vào, đổ đầy nước, đun nửa canh giờ là được."

Lúc trước Thẩm Nguy Tuyết còn nói đun một canh giờ, xem ra quả nhiên là hắn thuận miệng bịa chuyện......

"Vâng, ta hiện tại liền đi."

Bạch Miểu một bên may mắn mình tìm Kinh Phỉ, một bên cầm phương thuốc đi đến phòng bếp.

Thẳng đến khi nàng hoàn toàn đi ra khỏi tầm mắt, Kinh Phỉ mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Nguy Tuyết, biểu tình cười như không cười.

"Nữ tử này không tồi."

Thẩm Nguy Tuyết nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn nói gì?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy nàng rất đáng yêu, ta cũng rất thích......"

Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết dần lạnh đi.

"Sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nàng đáng yêu sao?" Kinh Phỉ đối với ánh mắt hắn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nói, "Kỳ thật ta vẫn luôn thiếu một đệ tử thông minh nghe lời, nếu ngươi không ngại, ta cảm thấy Miểu Miểu không tồi......"

"Kinh Phỉ." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng đánh gãy hắn.

"Làm sao vậy?" Kinh Phỉ cười hỏi, "Chẳng lẽ ngươi để ý?"

Thẩm Nguy Tuyết lẳng lặng nhìn hắn, không nói một lời.

Kinh Phỉ nhạy bén phát hiện, Thẩm Nguy Tuyết hiện tại rất không vui.

Đây thật đúng là hiếm lạ.

Người khác có lẽ không hiểu Thẩm Nguy Tuyết, nhưng hắn và Thẩm Nguy Tuyết quen biết nhiều năm, đối với tính tình người này, hắn có thể nói là rõ như lòng bàn tay.

Thẩm Nguy Tuyết là người tuyệt đối sẽ không, cũng không nên sinh ra cảm xúc tiêu cực.

Đặc biệt là cảm xúc "Ghen ghét" như vậy.

Này đối với Thẩm Nguy Tuyết mà nói, không phải một chuyện tốt.

Bạch Miểu rất nhanh trở lại. Nàng đi đến bàn, không hiểu sao cảm thấy không khí giữa Thẩm Nguy Tuyết và Kinh Phỉ có chút kỳ quái.

Là cãi nhau? Hay là......

Bạch Miểu yên lặng lui về phía sau nửa bước, tầm mắt đảo quanh hai người: "Sư tổ, tiền bối......"

"Miểu Miểu, ngươi từng rời Phù Tiêu Tông chưa?" Kinh Phỉ đột nhiên mở miệng.

"Ách?" Bạch Miểu có chút không theo kịp suy nghĩ hắn, "Từng rời, ngày trước có qua Phong Đô......"

"Phong Đô là địa giới phàm nhân, tuy rằng náo nhiệt, nhưng không có gì thú vị." Kinh Phỉ lắc đầu, "Ngươi thích kỳ trân dị thú không? Thanh Yếu Cốc không thiếu mấy thứ này, nếu ngươi có hứng thú, có thể cùng ta về Thanh Yếu Cốc xem."

Đây là...... Mời nàng đi Thanh Yếu Cốc?

Bạch Miểu chớp chớp mắt: "Thanh Yếu Cốc có kỳ trân dị thú?"

"Ta ngẫm lại, có huyền ong, sư hổ, rắn hai đầu, còn có giao long......"

Vãi, còn có rồng?

Bạch Miểu nháy mắt mở to mắt: "Là rồng thật sao?"

"Đương nhiên." Kinh Phỉ cười nói, "Cho nên ngươi muốn tới không?"

Bạch Miểu lung lay.

Cái khác còn chưa tính, nhưng có rồng đó......

"Vậy ta......" Nàng vừa muốn đáp ứng, dư quang đảo qua Thẩm Nguy Tuyết, lại lâm thời sửa miệng, "Sau này ta rảnh sẽ đi!"

Sư tổ bệnh còn chưa hoàn toàn hồi phục, hiện tại nàng lại muốn ra ngoài chơi, tựa hồ không thích hợp.

"Dù sao đại hội giao lưu còn chưa kết thúc." Kinh Phỉ cười đến ý vị thâm trường, "Ngươi có thể chậm rãi suy xét."

Bạch Miểu rất hưng phấn: "Vâng, cảm ơn tiền bối!"

Thẩm Nguy Tuyết vẫn luôn không lên tiếng, an tĩnh nghe bọn họ nói chuyện.

Kinh Phỉ liếc xéo hắn một cái, tiếp tục nói: "Nếu ngươi muốn học y thuật, cũng có thể tới tìm ta, dù sao ta ở chỗ này cũng không có việc gì......"

"Có phải ngươi có chuyện cần phải đi?"

Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên mở miệng, nhàn nhạt đánh gãy hắn.

Kinh Phỉ vẫn cười như cũ: "Thuốc còn chưa nấu xong đâu......"

"Giao cho Miểu Miểu là được." Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh lặp lại, "Ngươi cần phải đi."

Kinh Phỉ lúc này mới dừng lại.

Hắn và Thẩm Nguy Tuyết đối diện vài giây, chậm rãi mở miệng: "Được thôi......" Hắn dừng một chút, ánh mắt có thâm ý, "Ngày mai ta lại đến."

Thẩm Nguy Tuyết: "Ừm."

"Miểu Miểu, vậy ta đi trước." Kinh Phỉ cười với Bạch Miểu.

Bạch Miểu cũng vẫy vẫy tay: "Tạm biệt tiền bối."

Kinh Phỉ tự mình đẩy xe lăn, không nhanh không chậm rời khỏi trúc lâu.

Hắn đi rồi, Thẩm Nguy Tuyết thu hồi tầm mắt, tùy tay mở điển tịch trên án, rũ mi, bắt đầu an tĩnh đọc sách.

Bạch Miểu ngại quấy rầy hắn, vì thế yên lặng chạy tới phòng bếp trông nồi thuốc.

Nửa canh giờ trôi qua, Bạch Miểu đúng giờ hạ nồi thuốc xuống.

Nàng đổ đầy một chén thuốc nhỏ, dùng quạt làm nguội trước, sau đó cẩn thận đặt lên trên bàn, nhẹ gọi một tiếng: "Sư tổ."

Thẩm Nguy Tuyết hơi giương mắt, đôi mắt bình tĩnh dưới hàng mi dài.

"Có thể uống rồi." Bạch Miểu chờ mong mà nhìn hắn.

Thẩm Nguy Tuyết lẳng lặng rũ mi: "Tạm thời để đó đi."

Bạch Miểu: "?"

Sao lại thế? Không phải ngại nóng chứ?

Nàng khó hiểu chớp đôi mắt, nói: "Hiện tại uống là tốt nhất, để đó sẽ nguội mất."

Thẩm Nguy Tuyết vẫn rũ mắt không nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Quá đắng."

Đắng sao?

Bạch Miểu dí sát vào ngửi chén thuốc.

Hình như cũng ổn mà. Dù sao cũng là thuốc, không thể nấu thành vị ngọt, hơn nữa ngửi cũng không đắng lắm......

Bạch Miểu quyết định khuyên tiếp.

"Sư tổ, thuốc đắng dã tật." Nàng cầm lấy muỗng sứ, đưa đến bên miệng Thẩm Nguy Tuyết, "Nhịn một chút là được, ngài vẫn nên nhân lúc còn sớm uống đi."

Cuối cùng Thẩm Nguy Tuyết ngước mắt nhìn nàng một cái.

Thiếu nữ trước mắt vẻ mặt chờ mong, đôi mắt nàng sáng lấp lánh, sợi tóc đen nhánh từ đầu vai buông xuống, dưới đáy mắt hắn nhẹ nhàng lay động.

Hắn lại không thể ức chế mà nhớ lại đánh giá của Kinh Phỉ về nàng.

"Sư tổ?" Bạch Miểu nhẹ giọng thúc giục.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng, rốt cuộc hơi hé môi, uống muỗng thuốc.

Bạch Miểu tức khắc cao hứng: "Hương vị thế nào, có phải cũng không đắng như vậy......"

Lời còn chưa dứt, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên hơi cúi người, nâng cằm nàng lên.

Đồng tử Bạch Miểu hơi co lại, ngay sau đó, trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại.

Là môi Thẩm Nguy Tuyết.

Tim nàng đập cứng lại, không kịp đẩy hắn ra, vị thuốc đắng liền nhanh chóng tản ra trong miệng.

Tim Bạch Miểu đập dần dần dồn dập.

Thẩm Nguy Tuyết hôn nàng thật sâu, mềm mại mà nóng rực, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài run rẩy giống cánh bướm yếu ớt.

Nụ hôn này thâm nhập hơn, cũng triền miên hơn lần trước, cơ hồ tước đoạt hô hấp của Bạch Miểu.

Thật lâu về sau, rốt cuộc Thẩm Nguy Tuyết buông nàng ra.

Bạch Miểu nỗ lực bình phục hô hấp, tầm mắt không tự chủ được chạm với hắn.

Thẩm Nguy Tuyết ngưng mắt nhìn nàng. Tai hắn phiếm hồng, hơi thở hơi loạn, thanh âm cũng có chút trầm thấp khàn khàn.

"...... Đắng không?" Hắn hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play