Lần này Thẩm Nguy Tuyết không nói hai chữ "Vào đi" nữa.

Nhưng Tống Thanh Hoài vẫn tự giác vào trúc lâu.

Bạch Miểu cọ tới cọ lui theo phía sau, tới trước cửa trúc lâu, lại ngừng lại.

Tống Thanh Hoài kỳ quái nghiêng mắt nhìn nàng: "Ngươi không vào sao?"

Bạch Miểu sờ sờ mũi, lúng túng nói: "Ta đã gặp sư tổ, không cần thiết đi vào nữa......"

Thanh Loan bay ở một bên liên tục gật đầu.

Tống Thanh Hoài mặt trầm xuống: "Nếu đã tới, há lại không vào."

Bạch Miểu: "Người quá nhiều cũng không tốt......"

"Lý do lý trấu." Tống Thanh Hoài không cho nàng cự tuyệt, kéo nàng hướng trúc lâu.

Lực tay hắn rất lớn, Bạch Miểu không tránh thoát được, cứ như vậy không tình nguyện mà bị hắn kéo vào.

Thanh Loan ở bên ngoài tức giận đến dậm chân.

Sư đồ hai người đi đến ngoài cửa phòng Thẩm Nguy Tuyết, Tống Thanh Hoài gõ cửa, cúi đầu cảnh cáo nhìn Bạch Miểu.

Trong ánh mắt viết rõ mấy chữ "Ngươi thành thật một chút cho ta".

Bạch Miểu bĩu môi, trộm trợn trắng mắt.

"Vào đi." Trong phòng truyền đến tiếng Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh mà hơi suy yếu.

Tống Thanh Hoài đẩy cửa đi vào, đối với Thẩm Nguy Tuyết cung kính nói: "Sư tôn, làm phiền rồi."

Thẩm Nguy Tuyết dựa trên giường.

Hắn thần sắc mệt mỏi, nháy mắt nhìn thấy Bạch Miểu, trong mắt nổi lên gợn sóng nhợt nhạt.

Ngay sau đó, tầm mắt hắn buông xuống, rơi xuống tay đang gắt gao giao nhau của hai người.

Tôn sư trọng đạo nhỉ......

Mắt hắn tối đi, đang định lên tiếng, Bạch Miểu liền thả tay Tống Thanh Hoài ra.

Tống Thanh Hoài nhíu mày: "Ngươi làm gì?"

Bạch Miểu xoa xoa cổ tay, thấp giọng nói: "Là ngài nắm lấy ta không buông."

Nói xong, chột dạ trộm nhìn Thẩm Nguy Tuyết.

Hy vọng hắn không nhìn thấy một màn vừa rồi.

Tống Thanh Hoài: "......"

Hắn gần đây sẽ luôn quên Bạch Miểu cũng là nữ tử, thỉnh thoảng sẽ đối đãi với nàng giống tiểu nam tử không nghe lời.

Khả năng lúc nàng đối mặt với hắn, biểu hiện xác thật không giống nữ tử, hoàn toàn không có ngoan ngoãn khi đối mặt với sư tôn.

Nhưng...... Hắn đúng là nên chú ý một chút.

Tống Thanh Hoài xấu hổ giơ tay che miệng: "Xin lỗi."

Hai người vừa phủi tay vừa nói nhỏ, nhìn vào, thật ra có chút thân mật không coi ai ra gì.

Thẩm Nguy Tuyết lẳng lặng nhìn bọn họ, đột nhiên thần sắc khẽ biến, cúi đầu rũ mắt, nhẹ nhàng ho khan.

Thanh ma chú...... Lại bắt đầu chuyển động.

Tống Thanh Hoài và Bạch Miểu nghe thấy tiếng ho nhẹ, lập tức nhanh tiến lên, đi đến bên giường.

"Sư tôn, đây là làm sao vậy? Ngày hôm trước nhìn còn khoẻ, sao đột nhiên liền......" Tống Thanh Hoài nhíu mày thật sâu, vội vàng nâng Thẩm Nguy Tuyết dậy.

Bạch Miểu cũng nhìn Thẩm Nguy Tuyết, tuy rằng không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập lo lắng.

Hắn rốt cuộc bị bệnh gì?

Thẩm Nguy Tuyết lắc đầu, thấp giọng nói: "Không sao."

Tống Thanh Hoài: "Nhưng ngài như vậy......"

"Tĩnh dưỡng hai ngày là khoẻ." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng đánh gãy hắn, "Có thể giúp ta rót ly trà không?"

Hắn nâng tay, chỉ ấm trà trên bàn.

"...... Vâng."

Tống Thanh Hoài theo tiếng, đang định xoay người châm trà, Bạch Miểu đột nhiên mở miệng.

"Sư tổ, ngài bị thương?"

Động tác Tống Thanh Hoài cứng lại, lập tức nhìn phía Thẩm Nguy Tuyết.

Thẩm Nguy Tuyết không trả lời ngay, mà hơi ngước mắt, tầm mắt rơi xuống mặt Bạch Miểu, trong ôn hòa mang theo ý cười nhợt nhạt.

"Chỗ nào?"

Tim Bạch Miểu đập nhanh hơn, theo bản năng tránh tầm mắt.

"Tay trái người." Nàng thấp giọng nói.

Tống Thanh Hoài chú ý tới, Bạch Miểu lần này không dùng "Ngài".

Rõ ràng lúc nàng đối mặt với Kiếm Tôn đều rất kính cẩn nghe theo......

Tống Thanh Hoài cảm thấy không khí có chút vi diệu, nhưng hắn không nghĩ nhiều, ngay sau đó dời lực chú ý đến tay trái Thẩm Nguy Tuyết.

Bạch Miểu nói không sai, tay trái Thẩm Nguy Tuyết đích xác bị thương.

Tay hắn thon dài tái nhợt, trên mu bàn tay có một vết cắt vắt ngang, nhìn qua cũng không dễ dàng phát hiện, miệng vết thương sâu, như do kiếm gây ra.

Tống Thanh Hoài nhíu mày nói: "Sư tôn, đây là......"

"Là tự ta không cẩn thận làm mình bị thương."

Thẩm Nguy Tuyết ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ.

Rõ ràng là trả lời vấn đề của Tống Thanh Hoài, nhưng ánh mắt hắn vẫn dừng trên người Bạch Miểu.

Bạch Miểu rũ mắt, tận lực tránh nhìn thẳng hắn.

Tống Thanh Hoài lo lắng thương thế của Thẩm Nguy Tuyết: "Sư tôn, miệng vết thương quá sâu, để ngừa nhiễm trùng, tốt nhất vẫn nên băng bó một chút."

Thẩm Nguy Tuyết nhàn nhạt nói: "Không cần."

Tống Thanh Hoài kiên trì: "Hiện tại cơ thể người đang suy yếu, nếu không kịp thời băng bó, thương thế khả năng sẽ tiếp tục tăng thêm......"

Thẩm Nguy Tuyết ngữ khí vẫn bình đạm: "Sẽ không."

Tống Thanh Hoài nói không lên lời.

Hắn luôn kính trọng Thẩm Nguy Tuyết, số lần giao lưu với Thẩm Nguy Tuyết có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng thật ra không biết hắn cũng sẽ có một mặt cố chấp như vậy.

Nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử Thẩm Nguy Tuyết, lớn nhỏ có thứ tự, cho dù trong lòng nôn nóng, cũng không thể cưỡng bách Thẩm Nguy Tuyết làm chuyện hắn không muốn.

Nội tâm Tống Thanh Hoài do dự. Lúc hắn yên lặng buồn rầu, Bạch Miểu vẫn luôn giữ an tĩnh bên cạnh rốt cuộc không nhịn được.

"Sư tổ, ngài vẫn nên băng bó một chút đi."

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ chớp mắt, khẽ cười.

"Được."

Tống Thanh Hoài: "......"

Hắn trên mặt không hiện, trong lòng đã nổ tung rồi.

Vì sao lúc hắn khuyên, sư tôn dùng mọi cách thoái thác, Bạch Miểu chỉ nói một câu, sư tôn lại lập tức đáp ứng?

Hay là...... Là sư tôn có ý kiến với hắn?

Mày Tống Thanh Hoài dần nhíu vào.

Mấy ngày gần đây hắn cũng không làm phiền sư tôn, đến tột cùng là nơi nào xảy ra vấn đề......

Tống Thanh Hoài còn đang tự rối rắm trong tối, Bạch Miểu đã xoay người đi ra ngoài.

"Ngươi đi đâu?" Tống Thanh Hoài lập tức gọi nàng lại.

Bạch Miểu ngoan ngoãn nói: "Ta đi lấy đồ băng bó."

Nàng hiện tại nhìn qua thành thật cực kỳ, hoàn toàn khác bộ dáng không biết lớn nhỏ ngày thường.

"Ngươi biết ở đâu sao?" Tống Thanh Hoài hỏi.

Bạch Miểu nghĩ nghĩ: "Khả năng ở tủ giá dưới lầu?"

Cư nhiên chỉ là suy đoán......

Tống Thanh Hoài nhíu mày, đang muốn răn dạy nàng không thể tùy ý lật tới lật lui đồ của Kiếm Tôn, Thẩm Nguy Tuyết lại dịu dàng lên tiếng.

"Chính là ở đó."

Tống Thanh Hoài: "???"

Hắn ánh mắt phức tạp mà nhìn Bạch Miểu ra khỏi phòng.

Trong phòng lại an tĩnh.

Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh ngồi ở trên giường, lông mi buông xuống, nhìn không ra suy nghĩ gì.

Tống Thanh Hoài luôn không thích phỏng đoán tâm tư người khác, nhưng giờ phút này, hắn lại nhịn không được sinh ra vài phần nghi hoặc.

Bạch Miểu tựa hồ rất quen thuộc nơi này.

Lúc trước thật ra nàng đã nói qua, sư tôn sẽ nấu cơm cho nàng ăn.

Mà Tống Thanh Hoài cũng nhớ rất rõ, lần đầu tiên tới đây sau khi mình xuất quan, lúc ấy Bạch Miểu ngồi ở dưới lầu ăn dương mai.

Lúc ấy hắn chỉ cho rằng Bạch Miểu đúng lúc xuất hiện ở trúc lâu, hiện tại nghĩ đến, trúc lâu hẳn là nơi Bạch Miểu ăn cơm mỗi ngày.

Nhưng nếu chỉ ra vào nơi này ăn cơm, sao lại biết rất rõ việc nhỏ không đáng kể như tủ giá bày biện đồ gì?

Tống Thanh Hoài yên lặng đoán, đúng lúc này, Bạch Miểu cầm một cái kéo và một cuộn vải mịn trở lại.

Tống Thanh Hoài lập tức thu hồi tâm tư: "Ngươi biết băng bó không?"

Bạch Miểu lắc đầu.

Tống Thanh Hoài: "Vậy để ta."

Hắn tiếp nhận kéo cùng vải mịn từ tay Bạch Miểu, trở lại bên giường.

Bạch Miểu đi đến phía sau hắn, cẩn thận nhìn miệng vết thương trên mu bàn tay Thẩm Nguy Tuyết.

Miệng vết thương này vừa thấy liền rất sâu, cũng không biết hắn có đau không......

"Sư tôn, trước đó người bôi thuốc chưa?" Tống Thanh Hoài nghiêm túc hỏi.

Thẩm Nguy Tuyết hơi gật đầu, tay trái đặt trên đệm, thần sắc an tĩnh mà xa cách.

"Vậy đệ tử liền trực tiếp băng bó cho người."

Tống Thanh Hoài thấp thấp nói câu "Mạo phạm", thuần thục cắt ra một đoạn vải mịn.

Thẩm Nguy Tuyết nghiêng mắt liếc hắn, ngón tay đột nhiên giật giật, chỉ về phía sau Tống Thanh Hoài.

"Để nàng làm."

Bạch Miểu: "......"

Nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa, kinh ngạc chớp chớp mắt.

Sao còn điểm danh?

Tống Thanh Hoài: "Sư tôn, nàng không biết làm."

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói: "Không sao."

Tống Thanh Hoài: "......"

Hiện tại hắn có thể xác định, sư tôn đích xác có ý kiến với hắn.

Bạch Miểu đứng phía sau Tống Thanh Hoài, có chút do dự.

Loại chuyện này không chỉ là chơi nhà, hẳn là không thể tùy tiện làm xằng bậy, nếu không cẩn thận làm rách miệng vết thương......

"Miểu Miểu?" Thẩm Nguy Tuyết hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng gọi nàng.

Lông mi Bạch Miểu run lên, theo bản năng nhìn phía Tống Thanh Hoài.

Tống Thanh Hoài thở dài: "Ngươi tới băng bó cũng được, ta dạy cho ngươi."

Thẩm Nguy Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

"...... Vậy được."

Bạch Miểu tiếp nhận vải mịn, tiến lên một bước.

Thẩm Nguy Tuyết lông mi hơi rũ, an tĩnh chăm chú nhìn nàng.

Bạch Miểu có thể nhận thấy được tầm mắt hắn, ôn hòa giống ngày thường, nhưng lại quá mức chuyên chú.

Nàng âm thầm nhắc nhở mình đừng nghĩ nhiều, tập trung lực chú ý, sau đó cẩn thận nâng cổ tay Thẩm Nguy Tuyết lên.

Nàng sợ động đến miệng vết thương trên mu bàn tay hắn, bởi vậy động tác liền phá lệ nhẹ nhàng cẩn thận.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng, đáy mắt nổi lên ý cười như có như không.

Bạch Miểu nâng tay Thẩm Nguy Tuyết, nhẹ nhàng đặt ở bên sập, tiếp theo cắt vải mịn thành một đoạn thích hợp, khoa tay múa chân trên mu bàn tay Thẩm Nguy Tuyết một chút, nhẹ nhàng quấn.

Tống Thanh Hoài nhíu mày: "Sai rồi."

Bạch Miểu khựng lại: "A?"

"Không thể quấn như vậy, sẽ......"

Tống Thanh Hoài vừa định chỉ đạo nàng, liền bị Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng đánh gãy.

"Không sao." Hắn nhìn Bạch Miểu, thanh âm rất nhẹ, "Tiếp tục đi."

Tống Thanh Hoài không thể không nuốt nửa câu nói còn lại vào.

Bạch Miểu rất ảo não.

Nàng biết mình không am hiểu chuyện này, nhưng không nghĩ tới cư nhiên bước đầu tiên liền làm sai.

Thẩm Nguy Tuyết lại không cho Tống Thanh Hoài sửa nàng, cứ băng bó như vậy, nàng hoài nghi thương thế Thẩm Nguy Tuyết có thể bị nàng làm nghiêm trọng hơn.

Nàng rối rắm vài giây, cuối cùng thu tay.

"Vẫn là để sư tôn làm đi."

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ liếc nàng một cái, không nói gì.

Tống Thanh Hoài lại nhẹ nhàng thở ra: "Đưa vải cho ta."

Bạch Miểu vội vàng cắt vải đưa cho hắn.

Tống Thanh Hoài kéo thẳng vải, đang định cuốn mu bàn tay Thẩm Nguy Tuyết, đột nhiên nhớ tới kết luận vừa rồi.

Sư tôn không muốn để hắn băng bó.

"Bỏ đi." Hắn dừng một chút, "Ta trực tiếp dạy ngươi."

Bạch Miểu: "......"

Chỉ là băng bó miệng vết thương mà thôi, vì sao phải phức tạp đến như vậy?

Nàng khó hiểu nhìn Tống Thanh Hoài, nhưng Tống Thanh Hoài lại trực tiếp làm lơ ánh mắt của nàng, cuốn vải mịn vào tay mình.

"Xem kĩ."

Hắn nói, băng bó tay mình làm mẫu cho Bạch Miểu, sau khi làm một lần, hỏi: "Nhớ kỹ chưa?"

Bạch Miểu ngữ khí có chút chần chờ: "Hẳn là nhớ rồi......"

Tống Thanh Hoài cởi vải mịn từ trên tay xuống, giao cho Bạch Miểu.

"Vậy ngươi làm một lần cho ta xem."

Bạch Miểu tiếp nhận vải mịn, đang định quấn lên tay trái mình, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên lên tiếng.

"Thanh Hoài."

Tống Thanh Hoài lập tức đáp: "Sư tôn."

Thẩm Nguy Tuyết ôn hòa nhìn hắn.

"Ngươi còn có chuyện đại hội giao lưu phải đi?"

Tống Thanh Hoài nghiêm mặt nói: "Đều là một số việc vặt, trễ chút cũng không sao ạ."

Thẩm Nguy Tuyết chống đầu, nhắm mắt lại, nhẹ xoa xoa huyệt Thái Dương.

Hắn nhìn qua có chút bất đắc dĩ.

"Ý ta là, nơi này không cần nhiều người như vậy......"

Hắn chưa nói xong, ý lại rất rõ ràng.

Tống Thanh Hoài hơi chau mày, lúc này mới phản ứng lại.

"Vậy......"

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói: "Ngươi về trước đi."

Tống Thanh Hoài không dám tiếp tục quấy rầy.

Hắn khom mình hành lễ, đang định mang theo Bạch Miểu cùng rời đi, lại nghe Thẩm Nguy Tuyết thấp thấp thở dài.

"...... Chờ một chút."

Bạch Miểu bước chân dừng lại, theo bản năng ngước mắt, đối diện tầm mắt hắn.

Hắn đúng lúc cũng đang nhìn nàng.

Tống Thanh Hoài bên cạnh cung kính hỏi: "Sư tôn, còn có gì phân phó?"

"Miểu Miểu...... Hẳn là không bận."

Thẩm Nguy Tuyết nhìn Bạch Miểu, đôi mắt trong trẻo, lập loè ẩn ẩn chờ mong.

"...... Có thể ở lại không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play