* Vô sư tự thông: học mà không cần giáo viênTrọng điểm ở đây sao?!
Bạch Miểu cả người đều ngốc.
Hệ thống lên tiếng trong đầu nàng: 【 Ký chủ, cô nói cho hắn đi. 】
Bạch Miểu há hốc mồm: "Nói cho hắn cái gì?"
【 Nói cho hắn người trong lòng cô là sư tôn cô đó! 】 hệ thống nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, 【 Nói không chừng hắn nghe xong cảm thấy vui mừng, còn có thể giúp hai người đấy! 】
Bạch Miểu: "......"
"Ngươi cũng thật độc." Nàng tự đáy lòng cảm khái.
Hệ thống không phục: 【 Tôi độc chỗ nào? Tôi đây không phải đưa ra kiến nghị rất tốt sao? 】
Bạch Miểu lười giải thích với nó.
Lần trước Thẩm Nguy Tuyết dịu dàng cự tuyệt nàng, hệ thống bản thể cũng không ở đó, nó không biết sự kiện kia cũng rất bình thường.
Nhưng dù vậy, có thể nghĩ ra kiến nghị nhẫn tâm "Nói cho sư tổ biết mình thích sư tôn" này, cho dù không phải cố ý hại nàng, cũng là mạch não bị cháy hỏng.
Huống chi, nàng lại không thích Tống Thanh Hoài.
Nàng không muốn nói dối trước mặt Thẩm Nguy Tuyết.
"Miểu Miểu?" Thẩm Nguy Tuyết đang gọi tên nàng, ngữ khí bằng bằng mà dịu dàng, "Rất khó trả lời sao?"
Bạch Miểu lập tức hoàn hồn, liên tục lắc đầu: "Không khó ạ, một chút cũng không khó, chỉ là......"
Thẩm Nguy Tuyết thần sắc ôn hòa, kiên nhẫn nhìn nàng.
"Những lời vừa rồi đều là con lừa Nguyễn Thành Thù." Bạch Miểu theo bản năng tránh ánh mắt hắn, "Con chỉ sợ hắn nghĩ nhiều thôi, kỳ thật là không có ai......"
Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết hơi lập loè.
"Là không có, hay là không muốn nói?"
Bạch Miểu cảm thấy hôm nay Thẩm Nguy Tuyết không giống bình thường, tuy rằng cũng không nghiêm khắc, nhưng lại có chút khiến nàng thở không nổi.
Nàng mím môi, vừa định nói, Thẩm Nguy Tuyết liền thấp thấp mở miệng.
"Để ta đoán xem......"
Tay hắn vòng qua eo nàng, như có như không, rõ ràng cách đạo bào, vẫn khiến da thịt nàng nóng lên.
"Là Liễu Thiều sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
Bạch Miểu vẻ mặt khiếp sợ, buột miệng thốt ra: "Sao có thể là Liễu Thiều?"
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng nhìn nàng một cái.
"Không phải?"
"Khẳng định không phải!" Bạch Miểu không cần suy nghĩ liền bắt đầu kể ra khuyết điểm của Liễu Thiều, "Huynh ấy căn bản không hiểu trong lòng nữ tử nghĩ gì, cả ngày chỉ biết luyện kiếm, cũng sẽ không chiếu cố nữ sinh, còn sẽ đoạt đồ ăn với bọn con......"
Bạch Miểu nói một hơi, cuối cùng còn bổ sung một câu: "Hơn nữa huynh ấy tìm đối tượng còn phải yêu cầu trong nhà đối phương mở tửu lầu, ngài biết vì sao không?"
Thẩm Nguy Tuyết rất có hứng thú mà nhìn nàng: "Vì sao?"
"Bởi vì huynh ấy muốn mỗi ngày đến tửu lầu nhà người ta cọ ăn cọ uống!" Bạch Miểu vẻ mặt ghét bỏ, "Ngài xem, nam nhân phẩm hạnh như thế, sao con có thể thích huynh ấy?"
Nàng còn không mặt mũi mà nói, kỳ thật nàng từng lén thương lượng với Liễu Thiều, chờ hắn tìm được đối tượng mở tửu lầu, liền cho nàng một tấm giấy thông hành, để nàng về sau cũng có thể đi cọ ăn cọ uống.
Liễu Thiều không nói hai lời liền đáp ứng.
Xét thấy ước định này quá mức vô sỉ, Bạch Miểu vô cùng tự giác bỏ qua phần này.
Nàng lòng đầy căm phẫn nói, tình cảm chân thành tha thiết, nhưng thật ra không có nửa điểm giả dối lừa gạt.
Thẩm Nguy Tuyết như suy tư gì.
"Vậy Tống Thanh Hoài thì sao?" Hắn lại hỏi.
...... Tống Thanh Hoài?!
Bạch Miểu còn chưa phản ứng lại sao Thẩm Nguy Tuyết liên tưởng đến người này, hệ thống liền gấp không chờ nổi mà kêu lên trong đầu nàng.
【 Đúng đúng đúng, chính là Tống Thanh Hoài, cô nhanh thừa nhận! 】
Bạch Miểu: "Ta thừa nhận cái rắm!"
Tên nhãi con Tống Thanh Hoài để nàng đói bụng mấy ngày, bảo nàng thừa nhận mình yêu thầm Tống Thanh Hoài, nàng tình nguyện tuyên bố mình đồng tính ngay tại chỗ.
Bạch Miểu trực tiếp làm lơ hệ thống, lời lẽ chính đáng nói với Thẩm Nguy Tuyết: "Sư tổ, Tống Thanh Hoài chính là sư tôn con, con tôn kính ngài ấy còn không kịp, sao có thể có ý không an phận với ngài ấy?"
Hệ thống: 【 Tôi không thấy cô tôn kính hắn chỗ nào......】
Thẩm Nguy Tuyết nghe thế, cũng không lộ ra vừa lòng.
"Thật sự không có sao......" Hắn thấp giọng lẩm bẩm, thanh âm nhẹ như nói mớ.
"Thật sự không có." Bạch Miểu nâng mắt, thành khẩn nhìn hắn, "Sư tổ, từ lần bị ngài...... Khuyên nhủ, con liền buông những ý niệm đó, một lòng một dạ tu luyện."
Vì chứng minh mình không lừa hắn, nàng nâng tay, chủ động bảo hắn kiểm tra tu vi mình.
"Không tin ngài có thể kiểm tra xem."
Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết rơi xuống cổ tay nàng.
Tay áo to rộng theo cánh tay thiếu nữ trượt xuống dưới, lộ ra một đoạn cổ tay tinh tế trắng nõn, dưới ánh nến tối tăm tản ra ánh sáng nhạt như trân châu.
Hắn nhớ trước đó ở trên đài quan sát, Tống Thanh Hoài nắm chính là cổ tay này.
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, xem xét tu vi nàng.
Luyện Khí hoàn tất, chỉ kém một bước liền có thể đột phá Trúc Cơ.
Bạch Miểu nhìn hắn không chớp mắt: "Thế nào ạ? Con không lừa ngài chứ?"
"Ừm."
Thẩm Nguy Tuyết không chút để ý mà vuốt ve cổ tay nàng, đầu ngón tay mơn trớn mạch máu tinh tế, giống chơi không chán, đụng vào như có như không.
Bạch Miểu cảm thấy kiểu vuốt ve này quá thân mật.
Cho dù hắn cứ đối đãi với nàng như trẻ con, nhưng nàng rốt cuộc không phải đứa trẻ.
Nàng không thể thờ ơ.
"Sư tổ......" Bạch Miểu thấp giọng lặp lại, "Con thật sự không có tâm tư này, hiện tại con chỉ muốn chăm chỉ tu luyện......"
Thẩm Nguy Tuyết nghe xong, động tác hơi khựng lại.
Hắn cảm nhận được cảm xúc đang kích động.
Nói không rõ là thỏa mãn, hay là mất mát.
Tàng Thư Lâu một lần nữa an tĩnh lại. Bạch Miểu chú ý tới, một tay Thẩm Nguy Tuyết vẫn để ở eo nàng.
Phát hiện này đột nhiên khiến nàng cảm thấy có chút dày vò.
Nàng muốn mau rời khỏi nơi này. Bạch Miểu mím môi, thấp giọng nói: "Sư tổ, chúng ta......"
Lời còn chưa dứt, chỗ cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Tấm ván gỗ bị dẫm kêu kẽo kẹt, từ tiếng bước chân đoán, tới hẳn là có ba người.
Bạch Miểu bất ngờ chột dạ, lập tức hạ giọng: "Sư tổ, có người tới ——"
Không đợi nàng nói xong, Thẩm Nguy Tuyết bỗng nhiên ôm lấy bả vai nàng, kéo nàng ra sau kệ sách.
Kệ sách rất cao, có thể dễ dàng che hai người bọn họ.
Trong lâu rất nhanh vang lên tiếng nói chuyện vui sướng.
Bạch Miểu giữ an tĩnh, ngừng thở, xuyên qua khe hở của kệ sách, cẩn thận nhìn ba đệ tử kia.
"Không hổ là đệ nhất mỹ nhân Tu chân giới, khí chất đó, diện mạo đó, đúng là tuyệt, chậc chậc chậc......"
"Nàng không phải mang khăn che mặt sao? Ngươi thấy được?"
"Đúng vậy, chúng ta cũng chưa nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi có thể nhìn?"
"Ta cũng không thấy, nhưng ta không thể tưởng tượng được?"
Ba đệ tử trẻ tuổi một bên lật xem điển tịch ở trên kệ sách, một bên mồm năm miệng mười đàm luận về mỹ mạo của chủ Sơn Quỳnh Cung.
Bạch Miểu yên lặng phỉ nhổ ở trong lòng.
Nam nhân a.
Lại nói tiếp, Thẩm Nguy Tuyết giống như không có hứng thú với chủ Sơn Quỳnh Cung?
Trước kia khi dò hỏi hắn nghĩ gì về chủ Sơn Quỳnh Cung, hắn phản ứng cũng rất bình thường, lần này toàn bộ quá trình đại hội giao lưu càng rớt mạng, Bạch Miểu thậm chí hoài nghi hắn đến tột cùng có nhìn thấy chủ Sơn Quỳnh Cung ở đấy không.
Chẳng lẽ hắn đối với nữ nhân không có hứng thú? Nhưng dường như hắn đối với nam nhân cũng không có hứng thú, cho nên hắn với ai cũng không có hứng thú......
Bạch Miểu nghĩ như vậy, tâm tư không khỏi chuyển dời đến trên người Thẩm Nguy Tuyết.
Nàng hậu tri hậu giác phát hiện, mình hiện tại dựa vào hắn thật sự gần. Hắn đứng ở phía sau nàng, một bàn tay ôm nàng, hình thành tư thế bao nàng từ phía sau.
Tư thế này khiến Bạch Miểu cảm thấy bất an.
Lưng nàng dán vào ngực Thẩm Nguy Tuyết, nhiệt độ cơ thể xuyên qua quần áo truyền sang nhau, bởi vì khoảng cách cực gần, nàng thậm chí có thể nghe thấy tim hắn đập.
Vững vàng, rõ ràng, hữu lực.
Ngôn Tình Trọng SinhKhông giống nàng, luôn không hiểu sao dồn dập.
Bạch Miểu nỗ lực ổn định tâm thần, một lần nữa chuyển lực chú ý sang ba gã đệ tử kia.
Ba người kia chậm rãi đi về phía bọn họ.
"Kỳ thật cho dù không nhìn thấy đệ nhất mỹ nhân, ngắm nữ đệ tử khác của Sơn Quỳnh Cung cũng không tồi."
"Đúng, mỹ nhân Sơn Quỳnh Cung đông, thật luyến tiếc các nàng. Nếu ta có thể cùng các nàng trở về thì tốt rồi."
"Có gì không thể? Chỉ cần ngươi cắt thứ phía dưới, không phải là có thể đi sao?"
"Ý kiến hay ha ha ha ha ha......"
"Hay cái rắm, sao các ngươi không cắt?!"
Ba người một bên châm chọc cười, một bên đi đến kệ sách chỗ Bạch Miểu trốn.
Giữa bọn họ chỉ cách một hàng điển tịch, chỉ cần có người rút ra một quyển điển tịch từ kệ sách, sẽ nhìn thấy Bạch Miểu và Thẩm Nguy Tuyết trốn ở sau.
Bạch Miểu khẩn trương đến ngừng thở, trái tim càng không thể khống chế đập kinh hoàng.
Thẩm Nguy Tuyết cảm giác được nàng đang khẩn trương, nâng cánh tay đang ôm nàng, theo cánh tay nàng sờ lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng như trấn an.
Đầu ngón tay Bạch Miểu run rẩy một chút.
Trong bóng đêm chật hẹp, Thẩm Nguy Tuyết an tĩnh không tiếng động, ngón tay thon dài từng chút tách ngón tay nàng ra, chậm rãi mười ngón đan nhau với nàng.
Tim Bạch Miểu đập càng nhanh.
Ba đệ tử kia nói chuyện rất lớn, nhưng vẫn không che giấu được tim nàng đập. Nàng hơi cong ngón tay, nỗ lực đẩy ra, muốn buông tay Thẩm Nguy Tuyết, lại bị hắn chặt chẽ nắm lấy.
Cậy không mở, đẩy không xong.
Lòng bàn tay Bạch Miểu có chút ướt.
"Ai, các ngươi tìm được chưa?"
"Chưa, có phải ở tầng này không?"
"Ta cũng không tìm thấy......"
Ba người tìm trên kệ sách trong chốc lát, tựa hồ không tìm thấy điển tịch cần, lại tìm ở kệ sách khác, vẫn không tìm được, cuối cùng quyết định đi tầng tiếp theo xem.
Một người trong đó còn dẫm phải mẩu nến bị rơi kia, hắn nhặt mẩu nến lên để lên bàn, xoay người xuống lầu cùng đồng bạn.
Bạch Miểu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng xem như đi rồi, lại như chưa đi, lòng bàn tay nàng liền không ngừng ra mồ hôi......
Bạch Miểu nhớ vừa rồi dây dưa với Thẩm Nguy Tuyết, trong lòng nhảy dựng, tần suất hô hấp không tự giác nhanh hơn.
Thẩm Nguy Tuyết vẫn không buông nàng ra.
Tàng Thư Lâu an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Giá cắm nến trên kệ sách lẳng lặng thiêu đốt, ánh nến lay lắt, kéo dài hai cái bóng chồng lên nhau của bọn họ.
Bạch Miểu cảm thấy mỗi phút mỗi giây ở chỗ này đều trở nên vô cùng gian nan.
Nàng không nhịn được quay đầu, nhìn về phía sau: "Sư tổ......"
Thẩm Nguy Tuyết đang chuyên chú nhìn nàng.
Lông mi hắn rũ xuống, ánh mắt di động, sợi tóc đen nhánh buông xuống cổ nàng, mềm mại lạnh lẽo, mang theo từng đợt ngứa nhè nhẹ.
Bạch Miểu đột nhiên không nói ra lời.
Nàng qua cặp mắt màu hổ phách thấy được chính mình.
Nàng ý thức được, Thẩm Nguy Tuyết đang nghiêm túc nhìn nàng, quan sát nàng.
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên hơi cúi đầu.
Ngay sau đó, bờ môi của hắn rơi xuống đôi mắt nàng, nhẹ mà mềm mại, giống lần đầu tiên nàng hôn hắn.
Tim Bạch Miểu đột nhiên đập nhanh hơn, lông mi nàng run rẩy rất nhỏ, giơ tay khẽ đẩy hắn một chút.
Nhưng Thẩm Nguy Tuyết không có dừng lại.
Hắn ôm eo nàng, môi mỏng tiếp tục du tẩu xuống phía dưới, tinh tế xẹt qua đuôi mắt, gương mặt, chóp mũi nàng.
Cuối cùng đi đến bên môi nàng, hắn hơi dừng, đầu ngón tay nhẹ nâng cằm nàng, để nàng hơi ngẩng mặt.
Bạch Miểu ngơ ngẩn nghĩ, hắn quả nhiên thiên tài không cần thầy dạy.
Loại chuyện này, một đêm kia...... Nàng chưa từng làm.