"Ngươi nói thì dễ." Bạch Miểu có chút hoảng hốt, "Uổng công lại không phải ngươi......"
Hệ thống trầm trọng nói: 【 Tôi cũng bị trừ điểm thành tích. 】
Bạch Miểu: "Đó là ngươi xứng đáng."
Hệ thống: 【......】
Trong đầu Bạch Miểu đều là hình ảnh sau khi gặp Thẩm Nguy Tuyết, bao gồm việc không ngừng gọi hắn là sư tôn, lâu lâu tiếp nhận giúp đỡ của hắn, còn có hai lần bảo hắn dạy mình kiếm quyết......
"Đúng rồi, kiếm quyết!" Bạch Miểu đột nhiên nhớ tới, "Nếu Thẩm Nguy Tuyết không phải sư tôn ta, vậy Cửu Tiêu Túng Vân Quyết hẳn cũng không phải kiếm quyết thân truyền của hắn đi? Vì sao hắn có thể dạy ta?"
【 Cái này, kỳ thật bộ kiếm quyết đó......】 hệ thống xấu hổ nói,【 Không chỉ có Thẩm Nguy Tuyết, phong chủ khác cũng có thể dạy cô. 】
Bạch Miểu: "?"
【 Cửu Tiêu Túng Vân Quyết là kiếm quyết nội môn của Phù Tiêu Tông, từ tổ tiên Phù Tiêu Tông truyền lại, tương đương với môn tự chọn ở Phù Tiêu Tông, nghiêm khắc mà nói, là đệ tử Phù Tiêu Tông đều có thể học kiếm quyết. 】
Bạch Miểu: "???"
Này tính là kiếm quyết thân truyền gì? Kiếm quyết thân truyền của Phù Tiêu Tông còn kém không nhiều lắm đi?
【 Nhưng nói thì nói vậy, kỳ thật cũng không phải đệ tử Phù Tiêu Tông đều có thể học. Nhập môn Cửu Tiêu Túng Vân Quyết đơn giản, muốn thành thạo thậm chí hoàn toàn nắm giữ lại rất khó, đối với người phải có thiên phú và tư chất rất cao, thiếu một thứ cũng không được. Mà Tống Thanh Hoài chính là một trong số ít người có thể hoàn toàn nắm giữ bộ kiếm quyết này. 】
Bạch Miểu: "Vậy Thẩm Nguy Tuyết nắm giữ sao?"
Hệ thống: 【 Đương nhiên. Hắn là người có tốc độ nắm giữ nhanh nhất Phù Tiêu Tông từ trước tới nay. 】
Bạch Miểu chợt lộ ra biểu tình đương nhiên: "Ta biết ngay, vẫn là sư tôn lợi hại nhất."
【 Dù sao hắn cũng là sư tôn của sư tôn cô......】 hệ thống sửa đúng nói, 【 Mặt khác, hắn hiện tại đã không phải sư tôn cô, là sư tổ. 】
Bạch Miểu: "...... Ta biết."
Dù sao gọi lâu như vậy, đột nhiên bảo nàng sửa miệng, nào có đơn giản như vậy.
Bạch Miểu thở dài, tùy tay làm tịnh trần quyết, liền ngã quỵ trên giường.
Không có tâm tình ngủ.
Nếu ngủ một giấc ngày mai dậy, thế giới này liền hủy diệt, thật là tốt bao nhiêu.
*
Bạch Miểu cuối cùng vẫn chìm vào giấc ngủ do cồn.
Nàng lại mơ giấc mơ kia.
Ao hồ, thuyền gỗ, thiếu niên ngủ say.
Ánh trăng thanh lãnh trút xuống, rọi xuống mặt hồ sóng nước lóng lánh.
Cảnh trong mơ không khác hai lần trước, điểm khác duy nhất chính là, lần này nàng không đứng ở bên hồ, mà là ngồi ở thuyền gỗ lung lay.
Nàng liền ngồi bên cạnh thiếu niên hắc y, thuyền gỗ rất hẹp, nàng chỉ cần hơi động một chút, sẽ đụng tới thân thể thiếu niên.
Nhưng nàng không quan tâm.
Dù sao tên này cũng sẽ không tỉnh, cho dù hiện tại ném hắn từ thuyền xuống, hắn cũng sẽ không có cảm giác đi?
Đương nhiên, Bạch Miểu cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Nàng sẽ không làm như vậy.
Bởi vì mặt mày thiếu niên này rất giống Thẩm Nguy Tuyết.
Bạch Miểu chậm rãi cúi người, nghiêm túc quan sát gương mặt đối phương.
Không chỉ mặt mày, còn có mũi, môi, bao gồm độ cung xương hàm, đều như là một khuôn khắc ra.
Nhìn như vậy, thật sự rất giống.
"Khi còn nhỏ chắc sư tôn cũng như vậy......"
Bạch Miểu cầm lòng không đậu mà cảm khái, khi nói chuyện, lông mi thiếu niên đột nhiên nhẹ nhàng run rẩy.
Biến hóa này rất nhỏ, không nhìn kỹ căn bản không phát giác được. Nhưng Bạch Miểu nhìn hắn hết sức chăm chú, tất nhiên chú ý tới động tác nhỏ này.
Nàng lập tức im lặng, đôi tay theo bản năng đỡ lấy mép thuyền phía sau.
Đây là sắp tỉnh? Hay là gặp ác mộng......
Trong đầu nàng vừa hiện lên suy đoán này, giây tiếp theo, lông mi thiếu niên run rẩy, chậm rãi mở mắt.
Đó là một đôi mắt vô cùng mỹ lệ.
Mặt mày trong trẻo sâu thẳm, đồng tử là màu hổ phách nhạt trong suốt, sạch sẽ đến không có một tia tạp chất, ba quang lưu chuyển, ánh trăng phảng phất đều thấm vào trong đó.
Giống mắt Thẩm Nguy Tuyết như đúc.
Bạch Miểu cơ hồ nhìn đến ngây người.
"Giấc mơ này cũng quá chân thật......"
Nàng vô thức phát ra lẩm bẩm, đôi mắt thiếu niên hơi đổi, tầm mắt an tĩnh rơi xuống mặt nàng.
Ánh mắt hắn bình tĩnh, không có tò mò, cũng không có kinh ngạc, nhưng lại câu dẫn người không thể giải thích.
Hắn nâng tay, nhẹ nhàng xoa mặt Bạch Miểu, động tác tự nhiên mà thân mật.
"Là nàng đánh thức ta......" Hắn ngữ khí nhẹ mà khẳng định.
Đánh thức? Có ý gì?
Bạch Miểu không rõ nguyên do mà đối diện tầm mắt hắn, thuyền gỗ đột nhiên lật về phía sau, nàng không hề phòng bị, lại một lần nữa ngã vào trong hồ.
Nàng nặng nề rơi xuống đáy hồ, trước khi ý thức biến mất, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ.
Người kia tuyệt đối không phải Thẩm Nguy Tuyết.
Bởi vì nàng thấy được dục vọng trong mắt hắn, đó là thứ Thẩm Nguy Tuyết tuyệt đối không có.
*
【 Cô cũng có thể ngủ thật. 】
Bạch Miểu vừa mở mắt, liền nghe thấy âm thanh điện tử quen thuộc.
"Ta ngủ liên quan đến ngươi sao......" Nàng lắc lắc đầu mơ màng, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
Nàng biết mình lại nằm mơ.
Nhưng trừ cảm giác rơi xuống vô cùng chân thật kia, nàng vẫn không nhớ nổi nội dung cụ thể cảnh trong mơ.
Hay là vấn đề về tinh thần?
Bạch Miểu dụi mắt, đứng lên mặc quần áo rửa mặt.
【 Cô ngủ đích xác không liên quan đến tôi, nhưng con chim kia đã ở bên ngoài kêu rất lâu. 】
【 Nếu cô không tỉnh, khả năng nó sẽ trực tiếp vọt vào. 】
Bạch Miểu: "......"
Kêu lâu cũng không đánh thức được nàng, nàng đây là hoàn toàn ngủ như chết rồi đi.
Bạch Miểu một bên mặc đạo bào, một bên dựng lỗ tai, nghiêm túc nghe động tĩnh ngoài động phủ.
Bên ngoài an tĩnh, đừng nói là chim kêu, tiếng gió cũng không có.
Bạch Miểu nghi hoặc nói: "Kêu sao? Sao ta không nghe thấy?"
Chẳng lẽ nàng bởi vì chuyện ngày hôm qua, không chỉ tinh thần xảy ra vấn đề, lỗ tai cũng không ổn?
【 Trước đó vẫn luôn kêu, nhưng sau lại không động tĩnh, hẳn là đi rồi. 】
Hoá ra đã đi rồi.
Bạch Miểu thở phào nhẹ nhõm: "Đi rồi thì tốt......"
Nàng cong lưng, đang định đeo giày vớ, tử đằng rủ xuống ở ngoài cửa động phủ đột nhiên phát ra tiếng leng keng giòn vang.
Động tác nàng dừng lại.
"Miểu Miểu." Ngoài cửa vang lên một âm thanh mát lạnh ôn hòa, "Dậy chưa?"
Bạch Miểu: "!"
Là sư tôn...... Không đúng, là Thẩm Nguy Tuyết!
Cứu mạng, sao hắn lại tới, ban ngày ban mặt, hắn tới làm gì?
【 Ban ngày ban mặt không tới, chẳng lẽ cô hy vọng hắn nửa đêm tới sao......】
"Ngươi câm miệng!"
Bạch Miểu không rảnh đấu võ mồm với hệ thống, nàng vội vàng nhìn quanh bốn phía, thật sự không tìm thấy nơi có thể trốn, dứt khoát bất chấp tất cả, nhanh chóng nằm trở lại giường.
"Miểu Miểu?" Âm thanh ngoài cửa bình tĩnh, kiên nhẫn trước sau như một.
Bạch Miểu ngừng thở giả chết.
"...... Còn chưa tỉnh sao?"
Nàng nghe thấy câu lẩm bẩm nghi hoặc, ngay sau đó, tử đằng lại lần nữa phát ra tiếng giòn vang, cùng với tiếng bước chân vang lên, không nhanh không chậm.
Không ổn, hắn muốn vào!
Bạch Miểu trong lòng hoảng hốt, lập tức mở miệng hô: "Sư tôn! Là sư tôn sao?"
Tiếng bước chân ngoài cửa tạm dừng.
"Ta đánh thức con?"
"Không ạ, con sớm đã tỉnh!" Bạch Miểu vội vàng nói, "Cái kia, sư tôn, người đừng vào......"
"Vì sao?"
Còn hỏi vì sao, ngài nói vì sao? Ngài mất trí nhớ sao!
Bạch Miểu có khổ nói không nên lời, đành phải bịa lý do: "Bởi vì...... Bởi vì con sinh bệnh!"
Oa, lý do thật hợp lý, tối hôm qua rượu chảy ngược vào trong đầu nàng đi?
Bạch Miểu hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình.
"Sinh bệnh?" Âm thanh ngoài cửa hơi cao, rõ ràng thêm một tầng lo lắng so với vừa rồi, "Có phải bị cảm lạnh không?"
Ngày hôm qua nàng mắc mưa, tuy rằng nhìn qua không nghiêm trọng, nhưng suy xét đến thể chất vốn yếu kém của nàng, gặp mưa bị cảm lạnh cũng không phải không có khả năng.
Bạch Miểu thuận thế lên tiếng: "Hình như vậy ạ! Cho nên ngài ngàn vạn lần đừng vào, hiện tại cái dạng này, nếu lây bệnh cho ngài liền không tốt......"
* Lúc này Miểu Miểu biết Thẩm Nguy Tuyết là sư tổ mình nên đổi xưng hô là "ngài" nhé
Nàng còn chưa dứt lời, Thẩm Nguy Tuyết đã đi đến.
Hắn thần sắc trầm tĩnh, hơi nhíu mày. Thanh Loan không xa không gần mà đi theo phía sau hắn, ngẩng đầu, phá lệ trầm mặc.
Sao vào cũng không nói một tiếng?
Bạch Miểu sợ tới mức không kịp lên tiếng, lập tức nhấc chăn, chui đầu vào.
Thẩm Nguy Tuyết đi đến mép giường dừng lại, nhìn hình người cuộn tròn trong chăn, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
"Miểu Miểu, để ta xem."
"Không cần!" Bạch Miểu dùng chăn gắt gao che đầu lại, "Con vừa suy nghĩ lại, con hẳn là không bị cảm lạnh, khả năng chỉ là tối hôm qua uống rượu nhiều nên đầu có chút choáng váng, ngài không cần phải lo lắng cho con, một mình con nằm một lát là được......"
Nàng trốn ở trong chăn như vậy, cuộn tròn thành một nhúm nho nhỏ, giọng nói cũng mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn khác bộ dáng lớn mật tối hôm qua.
Thẩm Nguy Tuyết một tay đặt trên chăn, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
"Mặc kệ có bị cảm lạnh hay không, dù sao cũng phải để ta xác nhận một chút chứ?"
Bạch Miểu giữ chăn càng chặt: "Thật sự không cần ạ!"
Thẩm Nguy Tuyết bất đắc dĩ thở dài.
"Ta chỉ sờ trán con."
"Không cần." Bạch Miểu thấp giọng lặp lại, "Nhiệt độ cơ thể con rất bình thường, ngài...... Ngài không cần lo lắng."
Nàng kỳ thật rất muốn hỏi hắn, vì sao không sửa xưng hô của nàng, dù sao nàng không phải đồ đệ hắn, hắn cũng không phải sư tôn nàng.
Nếu không phải lúc bắt đầu hắn cam chịu hết thảy, thì những chuyện sai trái nàng làm đến nay có thể tránh được tận gốc.
Nhưng nàng nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn xuống. Tống Thanh Hoài chưa xuất hiện, hiện tại nàng còn chưa biết, nếu hỏi trước, ngược lại khiến người ta nghi ngờ.
Thẩm Nguy Tuyết có thể cảm giác được, Bạch Miểu tựa hồ đang cố tình trốn tránh hắn.
"Tối hôm qua là con uống nhiều, xin lỗi sư tôn, là con mạo phạm ngài, xin ngài đại nhân đại lượng, tạm tha cho con!"
Bạch Miểu vừa nghe đến hai chữ "Tối hôm qua", lập tức phản xạ có điều kiện hướng hắn xin tha.
Thẩm Nguy Tuyết: "......"
Hắn trầm mặc.
Bạch Miểu trốn ở trong chăn, không nghe thấy tiếng hắn, khẩn trương đến tim bắt đầu đập nhanh.
Sau một lúc lâu, Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi sờ sờ chăn.
"Đừng sợ." Hắn thấp giọng nói, "Ta không tức giận."
Bị như vậy, còn không tức giận, ngài đúng là Bồ Tát sống......
Bạch Miểu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám ra ngoài.
Dù sao nàng chỉ là người bình thường, cho dù tim lớn, da mặt dày, hiện tại biết được chân tướng, cũng ngượng ngùng đối mặt với hắn.
Cũng không biết Tống Thanh Hoài kia khi nào mới tới, Tê Hàn Phong này một giây nàng cũng không ở nổi nữa.
"Cơm đã làm xong." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói, "Nếu không ngại......"
Hắn nói êm tai, Thanh Loan vẫn luôn giữ trầm mặc đột nhiên phát ra một tiếng kêu trong trẻo.
Thẩm Nguy Tuyết hơi khựng lại.
Hắn nâng mắt, sườn mặt ôn hòa trầm tĩnh, thanh âm bình đạm mơ hồ có chút không vui.
"Có người tới."
Có người tới? Người nào, là Tống Thanh Hoài sao?
Bạch Miểu dựng lỗ tai, vừa nghe thấy những lời này, lập tức xốc chăn, gấp không chờ nổi mà xuống giường chạy ra bên ngoài.
"Con đi xem!"
"Miểu Miểu."
Thẩm Nguy Tuyết gọi nàng lại.
Bạch Miểu thân hình chấn động, cứng đờ đứng tại chỗ.
Thẩm Nguy Tuyết rũ mi, tầm mắt đảo qua đôi chân trần trắng như tuyết của nàng.
"Giày cũng không đeo, đã chạy ra bên ngoài?"
Bạch Miểu cúi đầu nhìn chân trần của mình, tâm tình vô cùng phức tạp.
Nàng cũng muốn đeo nha, nhưng hắn đóng cọc ở đây không đi, sao nàng đeo được?
Nàng tình nguyện chân trần chạy ra, cũng không muốn ở chung phòng với hắn.
Xấu hổ, quá xấu hổ.
"Lại đây đeo giày." Thẩm Nguy Tuyết ngồi ở mép giường, nhẹ giọng kêu.
Bạch Miểu rất muốn giả vờ không nghe thấy. Nhưng tưởng tượng hiện tại hắn là sư tôn của sư tôn nàng, so với bối phận ban đầu còn cao hơn, nếu nàng lại không nghe lời, thật sự có chút không biết trời cao đất dày.
Bạch Miểu không tình nguyện xoay người, cúi đầu trở về.
Còn chưa kịp chạm đến giày, một bàn tay thon dài như ngọc đột nhiên tiến vào tầm mắt nàng, kéo tay nàng, chậm rãi dẫn nàng tới bên giường.
Bạch Miểu cảm thấy nơi bị hắn đụng vào nóng lên.
"Ngồi xuống." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói.
Bạch Miểu không dám nhìn hắn, dứt khoát rũ mắt, thành thành thật thật ngồi xuống.