Bạch Miểu cảm thấy Thẩm Nguy Tuyết có chút lạ.

Thanh Loan còn ở một bên ríu rít, Bạch Miểu chưa từng nghe nó kêu lớn tiếng như vậy, ồn ào khiến người ta đau đầu.

Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi ngồi dậy, hơi nghiêng mắt, nhàn nhạt nhìn nó.

Thanh Loan lập tức im miệng.

Bạch Miểu mở miệng: "Sư tôn......"

Thẩm Nguy Tuyết dừng một chút, lại không ngước mắt nhìn nàng.

Giống như đang cố tình lảng tránh cái gì đó.

Có phải nàng tới không đúng lúc? Có mấy người vừa tỉnh ngủ sẽ tức giận, tuy rằng sư tôn không giống người như vậy, nhưng nói không chừng thỉnh thoảng cũng sẽ có.

Bạch Miểu lâm vào suy tư, lời tới bên miệng liền ngừng lại.

Nàng không nói lời nào, Thanh Loan cũng không dám kêu, không khí liền an tĩnh.

Gió thổi tới, thổi tử đằng lay động. Vài cánh hoa rơi xuống, lặng yên bay xuống bàn, trên giấy vẽ, nghiên mực, tạo ra gợn sóng màu đen nhạt.

"...... Chuyện gì?"

Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi mở miệng, giọng còn có chút khàn khàn.

Bạch Miểu lập tức đáp lời: "Cũng không có việc gì, chỉ là con đã học xong Đạo kinh, cho nên muốn tới đọc cho người......"

"Ừm......" Thẩm Nguy Tuyết dần dần khôi phục bình tĩnh, "Con làm rất tốt."

Chỉ một câu như vậy?

Bạch Miểu chớp chớp mắt, đối với phản ứng này cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Nàng cảm thấy sư tôn đang có lệ với nàng.

Nàng không hiểu sao có chút mất mát, rồi lại khó mà nói.

Dù sao Thẩm Nguy Tuyết không có làm gì sai.

Hắn bị đánh thức, còn khen nàng "Làm rất tốt", nếu so sánh với sư phụ nghiêm khắc khác, hắn đã rất ôn nhu, rất bao dung.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy phản ứng vừa rồi của hắn có chút lãnh đạm.

Nàng cảm thấy mình giống như bị rót nước lạnh vào đầu, tích cực lập tức bị dập tắt.

"Con về trước......" Bạch Miểu tâm tình uể oải, ôm Đạo kinh chuẩn bị rời đi.

"...... Chờ một chút."

Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên ở phía sau gọi nàng.

Bạch Miểu dừng bước chân, đứng tại chỗ.

"Con qua đây." Thẩm Nguy Tuyết thấp giọng nói.

Bạch Miểu nghe lời đi qua, đối mặt với hắn.

Thẩm Nguy Tuyết nâng mi, ánh mắt chuyển qua trên mặt nàng.

Lỗ tai hắn tựa hồ còn có chút hồng, nhưng so với vừa rồi đã khá hơn nhiều, hồng nhạt, nhìn qua càng giống vết tì khi ngủ.

"Đều học xong rồi sao?" Thẩm Nguy Tuyết ngữ khí ôn nhu.

Bạch Miểu gật đầu: "Đều học xong rồi ạ, hiện tại người kiểm tra cũng được."

"Không phải ta muốn kiểm tra con......"

Thẩm Nguy Tuyết theo bản năng duỗi tay, tựa hồ muốn kéo nàng đến bên cạnh mình. Nhưng đầu ngón tay hơi dừng một chút, lại bất động thanh sắc mà thu về.

Hắn hơi rũ mắt, lông mi dày đổ bóng, che đậy ánh mắt.

"Ta tin con có thể làm tốt chuyện này." Như để bù đắp thái độ vừa rồi, hắn lại dịu dàng lặp lại một lần, "Con là......"

Bạch Miểu gấp không chờ nổi mà nhìn hắn: "Cái gì ạ?"

Thẩm Nguy Tuyết hầu kết hơi lăn, ánh mắt lập loè: "...... Con là đứa trẻ nghiêm túc."

Nghiêm túc, chủ động, giỏi về học tập.

Hắn tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, ngữ khí nhẹ nhàng có chút thất thần.

Nhưng Bạch Miểu cũng không ý thức được điểm này. Tim nàng đang bởi vì câu khích lệ này của Thẩm Nguy Thuyết mà hân hoan nhảy nhót, mất mát vừa rồi trong nháy mắt cũng trở thành hư không.

Lại khen nàng, sư tôn lại khen nàng!

"Vậy người sẽ dạy con Cửu Tiêu Túng Vân Quyết sao?" Nàng nhịn không được rèn sắt khi còn nóng.

"Sẽ." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng hỏi, "Con muốn khi nào học?"

Bạch Miểu: "Hôm nay có thể chứ ạ?"

Thẩm Nguy Tuyết dừng một chút: "Hôm nay...... Khả năng không được."

Hắn tạm thời còn chưa điều chỉnh tâm trạng để đối diện với nàng.

"Vậy ngày mai, ngày mai có thể chứ ạ?" Bạch Miểu trông mong hỏi.

Ngày mai......

Thẩm Nguy Tuyết gật đầu, xem như đáp ứng.

Được lắm, ngày mai bắt đầu học kiếm quyết mới!

Bạch Miểu hưng phấn: "Cảm ơn người, sư tôn!"

Đôi mắt nàng quá sáng, trong trẻo mà thuần túy, khiến Thẩm Nguy Tuyết không dám nhìn nhiều.

Hắn nâng tay, ý đồ che giấu biểu tình của mình.

Động tác này biên độ khá lớn, bức tranh vốn bị đè dưới tay áo tức khắc lộ ra.

Bạch Miểu theo bản năng liếc một cái.

Lúc trước chỉ có thể nhìn được một nửa, hiện tại rốt cuộc nhìn được hết. Từ tổng thể có thể thấy bóng dáng trong bức tranh xác thật là nữ, nhưng cánh tay sư tôn vừa vặn che khuất mặt nữ tử, dẫn tới Bạch Miểu ngắm tới ngắm lui, vẫn không thấy rõ diện mạo người trong tranh.

"Sư tôn......" Bạch Miểu nhịn không được hỏi, "Người trong bức tranh là ai ạ?"

Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, lập tức buông tay, che cả bức tranh

"...... Con không quen biết."

Bạch Miểu cảm giác trong lòng không thoải mái.

Nàng không quen biết, hỏi một chút cũng không được sao?

"Là người Phù Tiêu Tông chúng ta sao ạ?" Nàng lại hỏi một câu.

Thẩm Nguy Tuyết mím môi, không đáp lại.

Hiển nhiên, hắn không muốn trả lời vấn đề này.

Hắn biểu hiện rõ ràng như vậy, Bạch Miểu tất nhiên cũng không hỏi lại.

Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn mũi chân mình: "Vậy...... Con về đệ tử uyển đi dạo, buổi tối lại trở về, được không ạ?"

"...... Ừm." Thẩm Nguy Tuyết thấp giọng nói, "Đi đi."

Đây là đuổi nàng đi?

Là ai!

Bạch Miểu một bụng buồn bực, liền chào cũng không nói, xoay người nhanh rời đi.

Thẳng đến khi tiếng bước chân của nàng hoàn toàn biến mất, Thẩm Nguy Tuyết mới chậm rãi buông tay, lộ ra bức tranh chưa hoàn thành.

Khuôn mặt trên tranh là một thiếu nữ tú mỹ, thân hình tinh tế, trên người khoác một áo khoác màu đen nhánh, tóc đẹp rối tung, mặt mày ngoan ngoãn và e lệ như mèo con.

Thanh Loan vừa thấy nội dung bức tranh, lập tức lại kêu lên.

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ mắng một tiếng: "Im lặng."

Thanh Loan lúc này mới không tình nguyện mà ngậm miệng.

Thanh Loan nhìn ra, nữ tử trong tranh là Bạch Miểu. Nếu để Bạch Miểu thấy, nàng tất nhiên sẽ không nhận sai.

Nhưng Thẩm Nguy Tuyết không muốn để nàng thấy.

Lúc hắn vẽ bức tranh này...... cũng không biết mình suy nghĩ cái gì.

Tình cảnh, thần thái trong bức tranh, đều không phải trạng thái bình thường của Bạch Miểu.

Cho nên hắn không muốn để Bạch Miểu thấy.

Thanh Loan thấy hắn lại bắt đầu thất thần, vội vàng cắn tay áo hắn, cắn vạt áo hắn, thậm chí bay lên cắn ngón tay hắn.

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng thở dài: "Lại làm sao vậy?"

Thanh Loan: "Pi! Pi! Pi!"

Nó thoạt nhìn gấp đến độ không được, bô bô gọi bậy một hồi.

"Sẽ không......" Thẩm Nguy Tuyết vuốt ve lông nó, trấn an nói, "Không cần khẩn trương như vậy."

"Pi! Pi!" Thanh Loan vẫn kêu.

"...... An tĩnh một chút."

Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết ôn hòa, ngữ khí lại không hiểu sao trầm xuống.

Cả người Thanh Loan chấn động, tức khắc không dám lên tiếng.

Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh nhìn nó, không nói một lời.

Thanh Loan cúi thấp đầu, bày ra tư thái thuận theo.

Lúc này Thẩm Nguy Tuyết mới cười cười, chậm rãi đứng dậy.

"Đi thôi."

Hắn cuộn bức tranh trên án, cất vào trong tay áo, không nhanh không chậm đi hướng trúc lâu.

Thanh Loan siết chặt cánh, nhắm mắt đi theo phía sau hắn, đầu chôn vào lông cổ, không dám lên tiếng.

Nó đi theo Thẩm Nguy Tuyết mấy trăm năm, từ ngày chiến tranh với Ma Vực trần ai*, tạo thành một loại liên hệ đặc thù với Thẩm Nguy Tuyết.

* Trần ai: chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả

Nó có thể nhận thấy được cảm xúc hắn dao động, tâm cảnh biến hóa.

Nó có thể cảm giác hỉ nộ ái ố của hắn, cũng có thể cảm giác dục vọng đang nổi lên của hắn.

Đây là năng lực và gông xiềng Thẩm Nguy Tuyết cho Thanh Loan, vì để Thanh Loan vĩnh viễn có thể vào thời điểm chính xác nhắc nhở hắn, dẫn đường cho hắn.

Nhưng rốt cuộc Thanh Loan không phải thần điểu chân chính.

Nó không có cách nào khống chế chủ nhân mình, càng không có cách nào ngỗ nghịch với chủ nhân mình.

Nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Thẩm Nguy Tuyết, Thanh Loan tức khắc rùng mình.

Việc nó có thể làm rất có hạn......

Hy vọng chủ nhân thật sự biết bản thân đang làm gì.

*

Sau khi Bạch Miểu trở lại trúc lâu, dùng truyền âm phù gọi điện thoại cho Đường Chân Chân.

Nội dung cuộc gọi rất ngắn gọn, chính là hỏi Đường Chân Chân ở đâu, nàng hiện tại muốn tới chơi.

Đường Chân Chân nói với nàng mình đang ở ký túc xá cắn hạt dưa.

Bạch Miểu: "Một mình muội?"

Đường Chân Chân: "Còn có một người, nhưng cô ta không cắn hạt dưa, hơn nữa cô ta sắp ra ngoài......"

Bạch Miểu cho rằng người nàng nói là Trình Ý, bởi vì Trình Ý xác thật không ăn mấy thứ như hạt dưa đậu phộng.

Bạch Miểu lập tức bảo Đường Chân Chân để cho nàng chút, cũng tỏ vẻ mình nhanh sẽ tới.

Nàng trực tiếp ngự kiếm bay về đệ tử uyển.

Bạch Miểu quen cửa quen nẻo, xuống kiếm đi thẳng đến mục tiêu, vừa ra đến sân, liền đâm vào một thiếu nữ.

Chỉ nghe "Bang" một tiếng giòn vang, hai người đồng thời té ngã trên đất.

Bạch Miểu đang định bò dậy, đối phương đột nhiên sợ hãi kêu lên.

"A ——! Cô có mắt không thế, làm vỡ ngọc bội của ta rồi!"

Không phải Đường Chân Chân, mà là một giọng nói hoàn toàn xa lạ.

Bạch Miểu thầm thấy không tốt, vội vàng đứng dậy xin lỗi: "Thực xin lỗi, vừa rồi đi quá vội......"

Thiếu nữ đứng trước mặt nàng mặc đạo bào màu xanh giống nàng, dáng người đĩnh bạt, ngũ quan minh diễm, tóc buộc cao dựng thẳng lên giống đuôi ngựa.

Nàng tay trái chống nạnh, tay phải mở ra, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bội bích thuý đã vỡ thành hai nửa, vừa thấy tỉ lệ cực đẹp, giá cả xa xỉ.

"Nói xin lỗi thì có ích gì, miếng ngọc bội này của ta rất quý, cô đền nổi sao!" Thiếu nữ hùng hổ.

Bạch Miểu không có của cải, cô độc một mình, đương nhiên không đền nổi.

Nàng bất đắc dĩ nói: "Có thể trả góp không?"

"Cái gì trả góp hay không trả góp, hôm nay cô phải......" Giọng thiếu nữ đột nhiên im bặt, ánh mắt nhìn Bạch Miểu đột nhiên trở nên cuồng nhiệt, "Từ từ, cô là Bạch Miểu?!"

Bạch Miểu: "...... Cô biết ta?"

"Đương nhiên, cô chính là đồ đệ của Kiếm Tôn, có ai lại không biết cô......" Thiếu nữ càng nói càng hưng phấn, đột nhiên ném ngọc bội ra phía sau, một phen nắm lấy tay Bạch Miểu, "Ta tên Minh Song Dao, từ nhỏ ta đã đặc biệt kính ngưỡng Kiếm Tôn, cô có thể dẫn ta đi gặp ngài ấy không?"

Xem ra lại là người sùng bái Kiếm Tôn.

Bạch Miểu nhớ tới tính Thẩm Nguy Tuyết, lắc lắc đầu: "Không thể, sư tôn không thích tiếp xúc với người ngoài."

"Vậy......" Thiếu nữ một chút cũng không nhụt chí, rất nhanh lại đưa ra một yêu cầu, "Cô đưa ta một bức tranh chữ của Kiếm Tôn!"

Bạch Miểu: "......"

Người vừa mở miệng đã bảo nàng đưa đồ, nàng lớn như vậy vẫn là thấy lần đầu tiên.

Bạch Miểu không chút do dự cự tuyệt: "Không được."

Thiếu nữ thấy thế, lập tức buông tay nàng ra, ngược lại tay chống nạnh: "Cô có phải đã quên mình vừa mới làm vỡ ngọc bội của ta?"

Bạch Miểu: "......"

Nàng xác thật là đã quên.

Thiếu nữ phát ra một tiếng cười lạnh, đắc ý nói: "Hoặc là đền cho ta một miếng ngọc bội mới, hoặc là dùng tranh chữ của Kiếm Tôn tới đổi."

"Tự cô chọn đi."

Bạch Miểu nhịn không được day day huyệt Thái Dương.

Đây căn bản là không có lựa chọn đường sống mà.

"Ngọc bội của cô bao nhiêu tiền?"

Thiếu nữ: "Chỉ một miếng này, vật báu vô giá."

Bạch Miểu: "......"

"Ta ở trong viện này, nghĩ kỹ rồi cầm đồ tới tìm ta." Thiếu nữ vỗ vỗ bả vai nàng, "Ngọc bội, hay là tranh chữ, tự cô chọn đi."

Nói xong, nàng ta vô cùng cao hứng mà rời đi, để lại một mình Bạch Miểu đứng tại chỗ vẻ mặt ngơ ngác.

Chuyện gì thế này? Hôm nay nàng cũng quá xui xẻo, sao đến chỗ nào cũng không thuận?

"Làm sao vậy làm sao vậy?" Lúc này, Đường Chân Chân đột nhiên mang theo cái chổi từ trong viện lao ra, "Ai cãi nhau ở bên ngoài?"

Bạch Miểu thở dài: "Là ta......"

"Bạch Miểu, tỷ nhanh như vậy đã trở về?" Đường Chân Chân vô cùng kinh hỉ.

"Haiz, sớm biết thế đã không nhanh như vậy......"

Hai người vào nhà, Bạch Miểu kể lại chuyện vừa xảy ra cho Đường Chân Chân.

"Ai nha, sao tỷ lại đụng phải cô ta." Đường Chân Chân nghe thấy vậy ngũ quan nhăn lại, vẻ mặt ghét bỏ.

Bạch Miểu khó hiểu: "Cô ta là ai?"

Còn nói mình ở trong viện này, làm hại nàng vừa rồi còn tưởng mình đi nhầm.

Đường Chân Chân bĩu môi: "Cô ta chính là người không cắn hạt dưa mà muội nói, hai ngày trước vừa chuyển đến, người không xấu, chỉ là tính tình có chút đại tiểu thư."

Cư nhiên nhanh như vậy đã có người mới vào ở......

Bạch Miểu tâm tình phức tạp: "Miếng ngọc bội kia của cô ta thật sự rất quý sao?"

"Quý hay không thì không biết, nhưng muội thấy ngày thường cô ta cũng không quý nó lắm." Đường Chân Chân nói, "Cô ta chính là cố ý, nếu tỷ không muốn cho cô ta gặp Kiếm Tôn, bảo Kiếm Tôn tùy tiện viết một chữ cho cô ta là được, dù sao cô ta muốn còn không phải là cái này sao?"

Bạch Miểu: "Cảm giác như vậy không được......"

Đường Chân Chân: "Có cái gì không được chứ, dù sao Kiếm Tôn lại không bận, viết một bức tranh chữ còn không đơn giản sao?"

Bạch Miểu rất khó giải thích.

Bảo Thẩm Nguy Tuyết viết chữ xác thật không khó, nhưng nếu là vì loại chuyện này, trong lòng nàng tóm lại không thoải mái.

"Để ta nghĩ." Bạch Miểu ôm lấy đầu, lại thở dài.

"Được rồi, tỷ từ từ nghĩ đi." Đường Chân Chân lại đổ thêm hạt dưa lên bàn, vừa cắn vừa hỏi, "Haiz, đúng rồi, kiếm quyết gần đây tỷ học thế nào rồi, học xong chưa?"

Bạch Miểu lắc đầu: "Vừa học xong Đạo kinh, còn chưa bắt đầu học."

"Vậy tỷ cần phải nắm chặt đấy, hai ngày trước muội gặp Liễu Thiều, nghe nói huynh ấy cũng đang học cái này!"

Bạch Miểu: "A?"

Không phải kiếm quyết thân truyền của sư tôn sao, sao Liễu Thiều cũng có thể học?

"Huynh ấy đã bắt đầu học, nghe nói tỷ cũng đang học, còn tính qua một thời gian nữa tìm tỷ luyện đó!"

Bạch Miểu nghe đến ngốc.

"Muội xác thật huynh ấy học chính là Cửu Tiêu Túng Vân Quyết?"

"Xác định nha." Đường Chân Chân gật đầu, phun ra một đống vỏ hạt dưa, "Huynh ấy nói là chưởng môn kiến nghị huynh ấy học, xem ra suy nghĩ của chưởng môn và Kiếm Tôn vẫn rất nhất trí, đề cử kiếm quyết cũng giống nhau."

Bạch Miểu cảm thấy có chỗ không đúng.

Nhưng muốn nàng nói ra đến tột cùng không đúng chỗ nào...... Nàng lại nói không nên lời.

Có lẽ chưởng môn và sư tôn đều từng học Cửu Tiêu Túng Vân Quyết, cho nên mới truyền bộ kiếm quyết này cho đệ tử mình?

"Gần đây Liễu Thiều nghiêm túc hơn trước không ít, cả ngày ở Thượng Thanh Phong, không tới tìm chúng ta chơi......" Đường Chân Chân nói xong, liền bắt đầu thở dài.

Bạch Miểu nhẹ giọng nói: "Ta hiểu."

Chuyện lần trước ở Phong Đô đả kích Liễu Thiều rất lớn, hiện tại hắn nỗ lực tu luyện, cũng là vì sớm ngày trở nên mạnh hơn.

"Nhưng vẫn may, huynh ấy cũng có truyền âm phù!" Đường Chân Chân ngữ khí vừa thay đổi, từ dưới bàn móc ra khối truyền âm phù Bạch Miểu cho nàng, quơ quơ như khoe khoang, "Muội đã thử, đều có thể truyền âm, về sau bốn người chúng ta liền cùng nhau......"

"Từ từ, từ từ!"

Bạch Miểu nghe đến đó, vội đánh gãy nàng.

Đường Chân Chân khó hiểu nói: "Làm sao vậy?"

"Muội nói đều có thể truyền âm?" Bạch Miểu chỉ vào truyền âm phù trong tay nàng, không thể tưởng tượng hỏi.

"Đúng vậy." Đường Chân Chân gật đầu, "Kiếm Tôn không nói với tỷ sao?"

Bạch Miểu: "......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play