Ánh mắt hắn quá mức chuyên chú, bản thân hắn cũng không phát giác.
"Cảm ơn người, sư tôn!"
Hai mắt Bạch Miểu tỏa sáng, giống như tiêm máu gà, đột nhiên cầm lấy chén trong tay Thẩm Nguy Tuyết, không có ý ngừng lại, ngửa đầu một hơi uống sạch rượu còn lại trong chén.
Thẩm Nguy Tuyết: "......"
Đó là rượu hắn uống dư.
"Sư tôn, người buồn ngủ không?" Bạch Miểu bỗng chốc tiến đến trước mặt Thẩm Nguy Tuyết, ánh mắt phát sáng, mùi rượu phun lên mặt hắn, "Con đột nhiên buồn ngủ quá."
"Thật tốt quá, con liền biết sư tôn giống con, chúng ta đúng là tâm linh tương thông!"
Bạch Miểu nắm tay, vui vẻ nói: "Bây giờ con sẽ đi ngủ, sư tôn ngủ ngon!"
Nói xong, như là tự động lắp môtơ, vèo vèo chạy lên gác mái.
Nhanh đến không tưởng.
Thẩm Nguy Tuyết: "......"
Hắn đột nhiên có chút hối hận vừa rồi đã thỏa hiệp.
Nàng nhìn qua một chút cũng không mơ hồ, ý nghĩ so với hắn còn rõ ràng hơn.
Nhưng thật ra chính hắn......
Thẩm Nguy Tuyết hơi nghiêng mắt, ánh mắt rơi xuống chén lưu li trong tay.
Chén rượu thanh mai đã bị Bạch Miểu một hơi uống hết, miệng chén trong suốt mà ẩm ướt, dính một chút rượu màu hổ phách.
Thẩm Nguy Tuyết nâng tay, đầu ngón tay khẽ chạm.
Mơ hồ còn có chút độ ấm.
*
Bạch Miểu trở lại gác mái, không thèm tịnh trần quyết, bò lên giường ngả đầu liền ngủ.
Nàng lại bắt đầu nằm mơ.
Cảnh tượng trong mơ rất quen thuộc, vẫn là ao hồ mênh mông vô bờ và thiếu niên nằm trong thuyền. Thiếu niên hắc y tóc đen, ôm kiếm ngủ, yên tĩnh giống một bức tranh.
Bạch Miểu cả kinh, lòng bàn chân bị trượt, lại lần nữa rơi xuống hồ.
*
Bạch Miểu tỉnh lại, đầu óc vẫn mơ hồ.
Nàng biết mình mơ một giấc mơ dường như quen thuộc, cũng biết cảnh cuối cùng trong mơ mình sẽ rơi xuống hồ.
Nhưng trong mơ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cụ thể diện mạo của thiếu niên trong hồ như thế nào, nàng lại không hề nhớ.
Xem ra uống rượu đích xác không tốt, đau đầu......
Bạch Miểu dụi mắt ngồi dậy, đang muốn xuống giường rửa mặt, đột nhiên vực dậy tinh thần.
Đúng rồi, uống rượu!
Tối hôm qua hình như nàng uống rượu cùng sư tôn...... Sau đó thì sao?
Sau đó nàng làm gì?
Nàng vỗ vỗ trán, cố gắng nhớ lại.
Hình như là uống đến say, nói chuyện cũng không nói lý, quấn lấy sư tôn muốn động phủ, còn tiến đến trước mặt hắn ngửi......
Cứu mạng!!!
Bạch Miểu nháy mắt tỉnh táo.
Nàng điên rồi sao? Cư nhiên làm ra chuyện quá phận như vậy......
Tưởng tượng đến hiện tại khả năng Thẩm Nguy Tuyết ở dưới lầu, tim nàng tức khắc đập nhanh, đầu óc hỗn loạn, trong tiềm thức đang kháng cự bước ra khỏi cửa.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ......
Nàng ôm đầu đau khổ suy tư, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, lấy ra truyền âm phù Thẩm Nguy Tuyết cho nàng ——
Nàng phải gọi điện thoại cho Đường Chân Chân, xin ý của ngoại viện.
Bạch Miểu giơ truyền âm phù lên, thử gõ nhẹ hai cái, truyền âm phù nhất thời sáng lên ánh sáng nhạt.
Thành công rồi!
Bạch Miểu kinh hỉ, liền bắt đầu nói chuyện với truyền âm phù.
"Alo alo, là Chân Chân sao? Muội mau giúp ta bày chiêu, tối qua ta uống say, không cẩn thận mạo phạm sư tôn làm sao bây giờ......"
Truyền âm phù không truyền đến tiếng đáp lại.
Sao lại thế này? Tín hiệu không tốt?
Bạch Miểu kỳ quái gõ hai cái lên truyền âm phù: "Chân Chân, muội có nghe thấy ta nói không? Muội mau nghĩ giúp ta, ta nên đối mặt với sư tôn như thế nào? Muội không biết ta đã làm gì với ngài ấy đâu......"
Lời còn chưa dứt, truyền âm phù đột nhiên phát ra hai tiếng ho nhẹ.
"...... Miểu Miểu."
Giọng Thẩm Nguy Tuyết trong trẻo dịu dàng truyền ra từ ngọc phù.
Bạch Miểu: "......"
Nàng lập tức nhét truyền âm phù vào trong chăn.
Xem ra nàng còn chưa hoàn toàn tỉnh.
Nếu không sao đến số điện thoại còn gõ sai chứ?
Đời này nếu uống một ngụm rượu thanh mai nữa, nàng chính là chó!
Bạch Miểu vô cùng hối hận, trốn ở trong phòng không dám ra ngoài.
Một lát sau, cửa phòng bị người ta gõ nhẹ.
"Miểu Miểu?" Ngoài cửa vang lên thanh âm ôn hòa bình tĩnh.
Bạch Miểu tức khắc giật mình.
"...... Sư tôn?"
"Cơm sáng đã làm xong, con hiện tại muốn ăn không?"
Hắn thật sự bắt đầu phụ trách một ngày ba bữa của nàng.
Bạch Miểu tâm trạng phức tạp.
Sư tôn cơ hồ là người săn sóc nhất, bao dung nhất nàng từng gặp.
Mà nàng được một tấc lại thêm một thước, mượn say rượu xin hắn thứ mình muốn mà không nên có.
Bạch Miểu đột nhiên sinh ra một cảm giác tội lỗi vi diệu.
Nàng như vậy, có phải có chút quá đáng hay không?
Sư tôn có phải sẽ cảm thấy nàng là một người tham lam, bắt đầu chán ghét nàng?
Bạch Miểu nhịn không được suy nghĩ miên man, Thẩm Nguy Tuyết ngoài cửa kiên nhẫn đợi một lát, nhẹ nhàng đặt hộp đồ ăn xuống đất.
Hắn cách cửa, nhẹ giọng nói: "Ta đặt hộp đồ ăn ở ngoài cửa, đói bụng nhớ ra lấy."
Bạch Miểu lập tức dựng lỗ tai, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, tiếp theo là tiếng dẫm lên gỗ rất nhỏ.
Sư tôn đi rồi.
Ý thức được điều này, thân thể Bạch Miểu phản ứng nhanh hơn đại não một bước.
Nàng đột nhiên đứng dậy, nhanh mở cửa gọi ra phía ngoài: "Sư tôn!"
Thẩm Nguy Tuyết đang xuống lầu, nghe tiếng xoay người, hơi kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ dừng trên người hắn, khiến khuôn mặt hắn nhu hòa, đôi mắt trong suốt, sạch sẽ giống tuyết không nhiễm một hạt bụi.
"Cái kia...... Tốt hơn là con nên ra ngoài ăn."
Bạch Miểu quẫn bách mà dời tầm mắt, một tay nhắc hộp đồ ăn, xám xịt đi đến bên cạnh hắn.
Tuy rằng nàng lười, nhưng nàng không muốn ngày chuyển vào đầu tiên liền xây dựng hình tượng xuất gia ở không, càng không muốn khiến Thẩm Nguy Tuyết sinh ra cảm xúc chán ghét với nàng.
"Thế nào rồi?" Thẩm Nguy Tuyết nghiêng mắt nhìn nàng, ngữ khí quan tâm, "Đầu còn đau không?"
Bạch Miểu nhớ hành vi vừa rồi của mình: "Đau ạ, đau đến đầu óc bất động."
Thẩm Nguy Tuyết không lên tiếng.
Bạch Miểu trộm nhìn hắn, phát hiện khóe miệng hắn hơi giương lên, tựa hồ đang cười.
Bạch Miểu nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Hôm nay cơm sáng là cháo ngô tôm bóc.
Ngô thơm, tôm bóc tươi, Bạch Miểu ăn vô cùng thỏa mãn, rất nhanh liền vứt xấu hổ trước đó ra sau đầu.
...... Kỳ thật cũng không vất hoàn toàn ra sau đầu, chỉ là mạnh mẽ khiến bản thân không thèm nghĩ nữa, miễn cưỡng duy trì bộ dáng trấn định mà thôi.
Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết bình thản nhìn nàng: "Về sau muốn ăn gì, có thể nói trước với ta."
Bạch Miểu lập tức tỏ thái độ: "Con cái gì cũng ăn, không kén chọn ạ."
Thẩm Nguy Tuyết nhớ tới nấm còn dư lại tối hôm qua.
Rất rõ ràng, nấm không trong phạm trù "Cái gì cũng ăn".
"Thật sự cái gì cũng ăn sao?" Ánh mắt hắn lưu chuyển, đầu ngón tay nhẹ gõ bàn.
Bạch Miểu gật đầu: "Đương nhiên ạ."
"Ừm......" Thẩm Nguy Tuyết thấp giọng lên tiếng, "Vậy trưa làm nấm xào đi."
Bạch Miểu: "......"
Vì sao lại là nấm?
Nàng rũ khóe miệng, cứng đờ nói: "Sư tôn, có thể xào cái khác không......"
Thẩm Nguy Tuyết hơi ngước mắt: "Không thích nấm?"
Bạch Miểu có cảm giác lưng như kim chích: "Cũng không phải không thích, chỉ là, không quen vị đó......"
Thẩm Nguy Tuyết chống đầu, thanh âm thấp thấp, cười như không cười: "Không phải nói cái gì cũng ăn sao?"
Bạch Miểu mím môi, không lên tiếng.
Nàng mơ hồ nhận ra, Thẩm Nguy Tuyết cố ý.
Xem ra tối qua nàng đích xác rất quá phận, chọc đến người hiền lành không biết giận là sư tôn.
Bạch Miểu cân nhắc nên mở miệng như thế nào: "Sư tôn, tối hôm qua......"
Thẩm Nguy Tuyết: "Hả?"
Bạch Miểu gian nan nói: "Tối hôm qua, có phải con làm sai cái gì, chọc người tức giận......"
Nàng không dám nói thẳng ra, đành phải dùng cách nói vòng vo này.
Thẩm Nguy Tuyết đối diện với tầm mắt nàng.
Ánh mắt hắn luôn ôn hòa, bình tĩnh, khiến người nhìn không thấu được trong cảm xúc đó.
"Tối hôm qua con không làm gì sai, ta cũng không tức giận."
Nàng thầm mắng mình đắc ý vênh váo, đang định mở miệng cứu vớt lại, Thẩm Nguy Tuyết lại chậm rãi thu hồi tay.
"Chuyện động phủ, ta đã đáp ứng con, sẽ không nuốt lời." Hắn rũ mắt, trên lông mi hiện lên một tia sáng nhỏ, "Nhưng, cần một ít thời gian."
"Trước đó...... Con ở gác mái trước đi."
"Vâng." Bạch Miểu sợ hắn đổi ý, lần này nói gì cũng không dám lắm miệng, "Người từ từ làm ạ, con tuyệt đối không thúc giục người!"
Mặc kệ nói như thế nào, việc này xem như thành.
Tâm trạng Bạch Miểu rất tốt, cơm nước xong liền ra ngoài thiền, chủ động tu luyện.
Trợ thủ của hệ thống hỏi nàng: 【 Ký chủ, vì sao cô không ở cùng một chỗ với nam chính? 】
Bạch Miểu nhắm mắt lại, đương nhiên mà trả lời: "Ở cùng một chỗ sẽ rất khẩn trương, hơn nữa một chút không gian riêng cũng không có."
【 Nam chính không ở cùng một phòng với cô, sao lại không có không gian riêng chứ? 】
"Hắn không ở cùng phòng với ta, nhưng hắn ở dưới lầu nha." Bạch Miểu giải thích, "Thính giác hắn nhạy bén như vậy, ta làm gì ở trên lầu, không phải hắn rất dễ nghe thấy sao?"
【 Chỉ vì điều này mà sẽ khẩn trương? 】
Trợ thủ tựa hồ không thể lý giải.
Mà Bạch Miểu cũng lười nói với nó.
Nàng tiếp tục tĩnh tâm thiền, tới buổi chiều, nàng liền đi tìm Thẩm Nguy Tuyết, chuẩn bị học Cửu Tiêu Túng Vân Quyết.
Thẩm Nguy Tuyết hỏi nàng: "Phù Tiêu Đạo Kinh học thuộc lòng chưa?"
Bạch Miểu: "Ách......"
Chỉ có thể nói có chút ấn tượng.
Thẩm Nguy Tuyết thấy nàng ấp úng, ngay sau đó hiểu rõ.
"Cửu Tiêu Túng Vân Quyết không khó, nhưng muốn học được nó, đầu tiên phải học thuộc Phù Tiêu Đạo Kinh, mới có thể lý giải trình tự và kết cấu của kiếm quyết."
Nghe không hiểu.
Bạch Miểu vẻ mặt mờ mịt.
Chẳng lẽ Cửu Tiêu Túng Vân Quyết không phải giống Truy Tinh Quyết trước đó, gõ nhẽ lên trán là có thể học sao?
"Không cần vội." Thẩm Nguy Tuyết hơi cúi người, vén tóc nàng ra sau tai, "Trước hết học Đạo Kinh đi."
"...... Vâng."
Bạch Miểu không có cách nào, đành phải chặt đứt suy nghĩ đi tắt, bắt đầu thành thật học.
Nàng không thể không thừa nhận.
Phương pháp học này thật sự quá khô khan, có thể so với ngồi tù.
Sau nhiều ngày, thứ nàng nhớ không bao nhiêu, kỹ thuật gọi điện thoại lại từ từ thành thạo.
Bên ngoài thoạt nhìn nàng đang nghiêm túc học thuộc, kỳ thật truyền âm phù đang kẹp giữa trang sách. Chỉ cần Thanh Loan vừa ra khỏi tầm mắt nàng, nàng liền trộm truyền âm cho Đường Chân Chân.
"Chân Chân, vừa rồi nói đến đâu rồi?"
Ngọc phù truyền đến tiếng Đường Chân Chân.
"Muội nói, hôm nay Trình Ý đã về, đáng tiếc tỷ không ở...... Đúng lúc tỷ ấy ở đây, tỷ muốn nói chuyện với tỷ ấy không?"
Bạch Miểu: "Được, muội bảo tỷ ấy tiếp điện thoại."
"Cái gì?"
Bạch Miểu lập tức sửa miệng: "Muội bảo tỷ ấy tiếp truyền âm."
"Ồ, tỷ ấy đây......"
Ngọc phù truyền đến một thanh âm khác, ôn ôn nhu nhu, tràn đầy thân mật, đúng là giọng Trình Ý.
"Bạch Miểu, muội ở Tê Hàn Phong thế nào? Đã quen chưa?"
Bạch Miểu hạ giọng: "Tốt lắm, rất thoải mái......"
"Muội cần cây gì không? Ta trồng rất nhiều hoa, có thể trồng ở động phủ, màu gì cũng có."
Bạch Miểu có chút động lòng.
Nàng cảm thấy bồn hoa ở gác mái của sư tôn rất đẹp, nhưng nàng cũng ngại mở miệng xin, chờ sau này dọn vào động phủ của mình, sẽ không thể ngắm mỗi ngày được.
"Ta cũng muốn trồng mấy bồn, nhưng động phủ của ta còn chưa xây xong."
Trình Ý có chút kinh ngạc: "Còn chưa xây xong? Không phải muội đã dọn đến vài ngày rồi sao?"
"Đúng vậy." Bạch Miểu kỳ quái nói, "Lúc ấy động phủ của tỷ xây mất bao lâu?"
"Nửa ngày." Trình Ý nhẹ giọng, "Sư tôn nói động phủ kỳ thật là một thế giới nhỏ, người xây tu vi càng cao, thời gian xây càng ngắn."
Bạch Miểu trầm mặc.
Dựa theo cách nói này, vậy Thẩm Nguy Tuyết xây động phủ hẳn là nhanh hơn Thúy Vi phong chủ mới đúng.
Sao mấy ngày rồi đến cái bóng còn chưa có?
Trình Ý suy đoán: "Có phải Kiếm Tôn đang bận chuyện khác, nhất thời trì hoãn?"
Bạch Miểu: "Không được......"
Nàng phải đi hỏi một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT