Kinh Trúc phong chủ: "Kiếm Tôn, đây, loại chuyện này sao cần ngài tự mình đi chứ?"
Chưởng môn cũng khuyên can: "Nếu ngài không yên tâm, bảo Nguyên Ngạn đi cũng được......"
Dù nói thế nào cũng chỉ là có ma khí quanh quẩn, không có chân ma xuất hiện, cư nhiên phải làm phiền Kiếm Tôn tự mình đi bảo vệ mấy đệ tử trẻ tuổi, đây thật sự là chuyện bé xé ra to.
Thẩm Nguy Tuyết vẫn nhàn nhạt như cũ: "Không sao, Nguyên Ngạn có chuyện hắn phải bận, ta đi cũng giống nhau."
Thương Viễn phong chủ Đặng Nguyên Ngạn bị điểm đến tên không tiện phát biểu ý kiến, đành phải nghiêm túc im miệng, yên lặng đứng một bên.
Nguyễn Thành Thù là đệ tử ông ta, đương nhiên ông ta cũng không hy vọng bọn họ gặp nguy hiểm. Nhưng ông ta phải phụ trách giữ gìn đại trận hộ sơn toàn bộ Phù Tiêu Tông, không dám rời đi, nếu Kiếm Tôn thật sự có thể đi thay ông ta, tất nhiên là không thể tốt hơn.
Chưởng môn muốn nói lại thôi: "Nhưng......"
"Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì." Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh nói, "Bản nhân ta sẽ không rời khỏi Tê Hàn Phong, phái hóa thân đi là được."
Chưởng môn lúc này mới yên tâm gật đầu: "Được, ta đây liền an tâm."
Sau khi thương nghị kết thúc, một mình Thẩm Nguy Tuyết rời đi.
Thẳng đến khi thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất ở ngoài điện, Thúy Vi phong chủ lòng còn sợ hãi mới lấy ra cái tẩu.
Thương Viễn phong chủ lập tức che miệng mũi, phòng bị nhìn bà.
"Kiếm Tôn đối với tiểu đệ tử của ngài thật đúng là để bụng." Kinh Trúc phong chủ cảm khái nói.
Chưởng môn lắc đầu: "Kiếm Tôn cũng là người, ở chung lâu rồi, tất nhiên sẽ sinh ra tình cảm."
Thúy Vi phong chủ hút điếu thuốc thật sâu, đột nhiên hỏi: "Thanh Hoài khi nào xuất quan?"
Chưởng môn: "Cái này, không phải chúng ta có thể đoán trước......"
Kinh Trúc phong chủ ngạc nhiên: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Không có gì, ta chỉ là suy nghĩ," Thúy Vi phong chủ phun ra một vòng khói, "Nó không cần xuất quan cũng khá tốt."
Thương Viễn phong chủ nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"
Thúy Vi phong chủ buồn bã nói: "Ta sợ nó ra sẽ chịu kích thích."
Mọi người: "......"
*
Tê Hàn Phong.
Thẩm Nguy Tuyết trở lại trúc lâu, lấy vài món pháp khí vốn tính đưa cho Bạch Miểu ra.
Hắn nhìn hồi lâu, đầu ngón tay khẽ vuốt, lại thả trở về.
Thanh Loan ở một bên khó hiểu nghiêng đầu.
"Pi?"
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng giải thích: "Một khi thí luyện bắt đầu, sẽ không thể can thiệp."
Địa vị hắn cao nhiều năm, càng nên làm gương tốt.
Pháp khí này, vẫn là chờ thí luyện kết thúc đưa cho nàng vậy.
Hắn tĩnh tọa trước án, nhắm mắt cúi đầu.
Một thân ảnh mông lung từ trong thân thể hắn đi ra, thân ảnh dần dần rõ ràng, bạch y tóc đen, tư dung thanh khiết, đúng là bộ dáng hắn.
Thanh Loan vẫy cánh, muốn theo sau, lại bị Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng ngăn lại.
"Ngươi ở lại."
"Pi......" Thanh Loan ủ rũ cụp đuôi thu cánh, trở lại bên cạnh bản thể.
Thẩm Nguy Tuyết xoa xoa lông nó, rồi sau đó phẩy nhẹ ống tay áo, thân hình như sương như khói, bỗng chốc tiêu tán tại chỗ.
*
Ngày hôm sau.
Phong Đô, nắng sớm ấm áp.
Bạch Miểu dụi mắt mở cửa phòng, vừa muốn đi ra ngoài, cửa phòng đối diện nàng cũng đột nhiên mở.
Nguyễn Thành Thù đứng bên trong cánh cửa, một thân cẩm y màu tuyết, khuôn mặt tuấn tú, tóc búi quan ngọc, đôi mắt đào hoa lạnh mà đẹp nói không nên lời.
Bạch Miểu nhìn thẳng hắn, cười như không cười: "Chào buổi sáng Nguyễn tiểu thiếu gia."
Sắc mặt Nguyễn Thành Thù có chút mất tự nhiên, hắn cứng đờ gật đầu, trầm mặc đi ra ngoài.
Bạch Miểu: "?"
Nàng có chút kinh ngạc.
Cư nhiên không nói lời độc địa với nàng...... Đây là còn chưa tỉnh ngủ sao?
Bạch Miểu không nghĩ nhiều, nàng không nhanh không chậm đi xuống dưới lầu, phát hiện những người khác đã ngồi trên bàn gọi cơm.
"Bạch Miểu, tỷ muốn ăn gì?" Đường Chân Chân hưng phấn tiếp đón nàng.
Bạch Miểu đi đến vị trí bên cạnh nàng ngồi xuống, lười biếng ngáp một cái: "Tùy đi, mọi người ăn gì ta ăn đó."
"Được, vậy muội gọi cho tỷ món khác, chúng ta thay nhau ăn."
Đường Chân Chân hứng thú bừng bừng, Giang Tạ ngồi bàn đối diện nhìn bọn họ, cười hỏi: "Tối qua mấy người ngủ ngon không?"
Liễu Thiều: "Tạm được, mấy người thì sao?"
"Chúng ta cũng tạm được, tuy rằng kém hơn ở nhà, nhưng ít nhất vẫn tính là thanh tịnh."
Giang Tạ vừa nói, một bên quan sát biểu tình Bạch Miểu.
Huynh đệ bọn họ mấy hôm nay cố ý dậy sớm, trước tiên trang điểm cho Nguyễn huynh một phen, vì để hắn kinh diễm lên sân khấu, nháy mắt mở cửa bắt được tim Bạch Miểu.
Chỉ là Bạch Miểu này, sao nhìn cũng không nhìn Nguyễn huynh chứ?
Chẳng lẽ là đang thẹn thùng?
Giang Tạ không khỏi nhìn Nguyễn Thành Thù bên cạnh.
Hắn chỉ giơ chén trà, giả vờ uống nước, từ góc độ của Giang Tạ, có thể nhìn rõ mặt hắn phiếm hồng, lộ ra mười phần mất tự nhiên.
...... Thoạt nhìn, hắn giống người thẹn thùng hơn.
Haiz, Nguyễn huynh à.
Giang Tạ ở trong lòng yên lặng thở dài.
Bữa sáng nóng hổi rất nhanh được bê lên. Một bàn người sau khi ăn uống no say, bắt đầu đi ra ngoài điều tra.
Phong Đô ban ngày náo nhiệt hơn ban đêm.
Trên đường đám đông nối đuôi nhau, bán đồ ăn sáng, bán hoa tươi, bán tơ lụa, đủ loại màu sắc, tiếng thét to không ngừng, gọi người xem đến hoa cả mắt.
Bốn người Giang Tạ dẫn đường phía trước, thẳng đến phủ Thành chủ.
Thành chủ nghe nói tu sĩ Phù Tiêu Tông cầu kiến, vội vàng tự mình ra tiếp đãi.
"Có thể cho chúng ta xem thông tin về những nhân sĩ mất tích không?" Bạch Miểu hỏi.
"Đương nhiên có thể."
Thành chủ lập tức phái người ôm hồ sơ tới, nhóm người Bạch Miểu lật xem trong chốc lát, lại đưa ra một yêu cầu: "Chúng ta có thể mang những hồ sơ này đi không?"
Thành chủ do dự: "Này......"
Trình Ý ôn nhu nói: "Chúng ta chỉ muốn tìm người thân của những bá tánh mất tích, tỉ mỉ hỏi một chút chuyện xảy ra trước đó, không có ý khác."
"Ta đương nhiên biết các vị tiểu tiên không có ý khác......" Thành chủ cười mỉa nói, "Như vậy đi, ta sai người đem những thân thích đó đến, để chư vị ở trong phủ ta chậm rãi dò hỏi, thế nào?"
Liễu Thiều lắc đầu: "Không ổn. Có mấy thứ, chúng ta cần tận mắt nhìn thấy mới có thể biết."
Thành chủ vừa nghe hắn nói như vậy, lông tơ tức khắc dựng lên.
Hắn nói "Có mấy thứ", không phải là yêu ma tà vật chứ?
"Được, được, vậy làm phiền chư vị tiểu tiên."
Thành chủ sai người đóng gói hồ sơ, giao cho bọn họ, sau đó chắp tay thi lễ, nhìn bọn họ rời đi.
Đường Chân Chân cảm khái nói: "Hắn rõ ràng là một thành chủ, cư nhiên còn khách khí với chúng ta như vậy."
Liễu Thiều cười nhạo: "Cho nên mọi người mới muốn tu tiên."
Đường Chân Chân đột nhiên tò mò: "Huynh tu tiên vì cái gì?"
Liễu Thiều ngữ khí tùy ý: "Vì vui nha."
Đường Chân Chân: "......"
Ba người Giang Tạ nghe vậy, không hẹn mà cùng nhìn hắn một cái.
Có thiên phú và tư chất vô số người hâm mộ, sinh ra đã mạnh hơn muôn vàn người, nhưng mà tu tiên với hắn mà nói cư nhiên chỉ là vì vui.
Lời này nếu bị những tu sĩ tư chất bình thường nghe được, chỉ sợ có thể tức giận đến chết khiếp.
Tông Nguyên trộm liếc Nguyễn Thành Thù, chuyển đề tài lên người Bạch Miểu: "Vậy còn cô?"
Bạch Miểu còn đang xem hồ sơ, nghe vậy, không chút để ý mà ngẩng đầu: "Cái gì?"
"Cô tu tiên là vì cái gì?" Tông Nguyên hỏi lại một lần.
Bạch Miểu nghĩ về thiết lập ban đầu của nguyên chủ: "Vì có thể ăn cơm no."
Mọi người trầm mặc.
Trong nhóm bọn họ, không có một gia đình bần hàn, cho dù Liễu Thiều, cũng là gia đình mỹ mãn, ăn mặc không lo, chưa từng gặp phải vấn đề gì.
Nguyễn Thành Thù đột nhiên mở miệng: "Nếu cô thiếu tiền, ta có thể cho cô."
Bạch Miểu kỳ quái nhìn hắn: "Cảm ơn, ta không thiếu tiền."
Nguyễn Thành Thù: "......"
Giang Tạ lập tức nói: "Phía trước chính là nhà Trần Tứ Trú, chúng ta qua đó xem đi."
Trần Tứ Trú là người mất tích thứ nhất, từ ngày hắn mất tích đến bây giờ đã qua nửa tháng, là mục tiêu đầu tiên hôm nay bọn họ điều tra.
Lực chú ý của mọi người tức khắc bị hấp dẫn, Giang Tạ nhân cơ hội túm Nguyễn Thành Thù xuống phía sau đội, thấp giọng nói: "Không phải bảo huynh đừng nói chuyện sao?"
Nguyễn Thành Thù: "...... Ta lại không mắng nàng."
Giang Tạ: "Lời vừa rồi của huynh còn không bằng trực tiếp mắng nàng đấy."
Nguyễn Thành Thù mày liễu xinh đẹp xoắn lại thành bánh quẩy.
Đoàn người đi vào nhà Trần Tứ Trú, tiếp đãi bọn họ là một phụ nhân trẻ tuổi, phụ nhân còn dẫn theo một đứa trẻ choai choai, mẫu tử hai người mặt đầy u sầu, nhìn ra gần đây thật sự vất vả.
Trình Ý phụ trách trấn an cảm xúc hai mẹ con, Liễu Thiều dò hỏi chi tiết Trần Tứ Trú mất tích, Tiêu Trường Bình cầm la bàn ở trong phòng đổi tới đổi lui, còn lại mấy người nhàn rỗi không có việc gì, liền đứng ở một bên nghe.
Bạch Miểu đúng lúc đứng bên cửa sổ, nàng đang chăm chú lắng nghe, ngoài cửa sổ có thứ gì bỗng nhiên xượt qua dư quang nàng.
Trò gì vậy?
Bạch Miểu thăm dò nhìn một cái, lặng lẽ rời nhà chính, đi vào trong viện.
Một con chim nhỏ màu xanh lơ đang đứng trên đất trống, nghiêng cái đầu nhỏ, tò mò nhìn chằm chằm nàng.
Lông con chim nhỏ này thật đẹp, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, khiến Bạch Miểu nhớ tới Thanh Loan.
Chim nhỏ đáng yêu, mỹ lệ, khiến người trìu mến.
Thanh Loan đáng giận, đáng ghét, thiếu đòn.
Bạch Miểu: "Hừm, đen đủi."
Nói xong, không chút lưu luyến xoay người trở về.
Thẩm Nguy Tuyết: "?"
Hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Con chim này là hắn hóa thân, cũng là hắn nguỵ trang để âm thầm bảo hộ Bạch Miểu.
Hắn thấy ngày thường Bạch Miểu và Thanh Loan luôn chơi cùng nhau, còn tưởng rằng Bạch Miểu rất thích Thanh Loan, cho nên mới cố ý biến thành bộ dáng giống Thanh Loan.
Không nghĩ tới ngược lại bị chán ghét.
Chẳng lẽ Miểu Miểu kỳ thật không thích chim?
Thẩm Nguy Tuyết có chút mờ mịt.
Đúng lúc này, trên mái hiên đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu.
Bạch Miểu mới vừa trở lại phòng nghe thấy âm thanh này, lập tức từ cửa sổ thò đầu ra, nhìn xung quanh, hưng phấn tìm kiếm con mèo.
Thẩm Nguy Tuyết hóa thân thành chim nhỏ như suy tư gì.
Hoá ra nàng thích mèo.
Sau khi từ nhà Trần Tứ Trú đi ra, đoàn người tiếp tục đi tìm nhà người mất tích thứ hai.
Bạch Miểu còn nghĩ con mèo kia chỉ nghe thấy tiếng không thấy bóng, dọc theo đường đi thất thần, đi tới đi lui liền tụt lại phía sau đám người.
Đột nhiên, một bóng dáng màu tuyết từ đáy mắt nàng chợt lóe qua.
Thon dài...... Hình như là mèo?
Bạch Miểu lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo, chưa chạy được vài bước, liền phát hiện nó trong bụi cỏ bên đường.
Quả nhiên là mèo.
Còn là một con mèo trắng xinh đẹp ưu nhã.
Mèo trắng có mắt thủy sắc trong trẻo, thân hình nhỏ dài, rụt rè ngồi trong bụi cỏ, cái đuôi hơi cong lên.
Ánh mắt Bạch Miểu liền thẳng.
"Mèo con, tới để tỷ tỷ ôm một cái......"
Nàng cẩn thận đi qua, thấy mèo trắng không có ý muốn chạy, liền duỗi tay ôm nó lên.
Mèo trắng vẫn không nhúc nhích, bị nàng ôm vào trong lòng, có chút cứng đờ.
Bạch Miểu sờ sờ đầu nó: "Ngươi có đói bụng không? Ta đi mua cá khô cho ngươi ăn nhé?"
Thẩm Nguy Tuyết không lên tiếng.
Hắn không am hiểu ngụy trang thành động vật, để không bị phát hiện, đành phải giữ trầm mặc.
Bạch Miểu đặt tay lên bụng hắn, cẩn thận sờ sờ: "Ngươi khẳng định là đói bụng, bụng bẹp lép, một chút thịt cũng không có."
Thẩm Nguy Tuyết: "......"
Tai mèo trắng nổi lên màu hồng nhạt.
"Ngươi theo ta đi." Bạch Miểu một bên cào cằm hắn, một bên ôn nhu nói với hắn, "Ta nhất định nuôi ngươi trắng trẻo mập mạp."
Thẩm Nguy Tuyết không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi.
Bạch Miểu cảm thấy con mèo này hẳn là đồng ý rồi.
Vì thế nàng vui vẻ ôm chặt mèo nhỏ, đuổi theo đoàn người phía trước.
Đường Chân Chân thấy nàng đột nhiên xuất hiện, trong lòng còn thêm một con mèo trắng, tức khắc kinh ngạc nói: "Con mèo này từ đâu ra?"
Bạch Miểu đắc ý nói: "Là ta nhặt được."
"Nó lớn lên cũng thật xinh đẹp......"
Đường Chân Chân duỗi tay định sờ, Thẩm Nguy Tuyết theo bản năng muốn tránh, thân thể không tự giác rụt về phía sau.
Không cẩn thận dán lên một mảnh mềm mại.
Động tác của Thẩm Nguy Tuyết khựng lại.
Bạch Miểu càng ôm nó vào trong lòng, sau đó đẩy tay Đường Chân Chân ra.
"Lá gan nó rất nhỏ, muội như vậy sẽ dọa đến nó."
Đường Chân Chân bĩu môi: "Được rồi."
Nàng tiếc nuối thu tay, tiếp tục đi theo các đồng đội phía trước.
Bạch Miểu cúi đầu, nói với mèo trắng: "Đừng sợ."
Lỗ tai mèo trắng run rẩy, mắt hơi rũ xuống.
Một đám người cứ như vậy điều tra cả ngày, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, trăng lên giữa trời, bọn họ mới mệt mỏi trở lại khách điếm.
Tông Nguyên ghé vào trên bàn thở dài: "Haiz, việc này quá mệt mỏi, trách không được là Bính cấp."
Nguyễn Thành Thù hừ lạnh: "Là thể lực ngươi không đủ. Sao ta lại không mệt?"
Tiêu Trường Bình nói: "Nguyễn huynh, đó là bởi vì Thương Viễn phong chủ dạy công pháp tốt cho huynh."
"Đúng không?" Nguyễn Thành Thù nghiêng mặt nhìn hắn một cái, "Sao ta nhớ rõ, sư tôn ngươi cũng cho ngươi không ít linh đan?"
"Linh đan mà thôi." Tiêu Trường Bình chậm rãi nói, "Sư tôn của Tông Nguyên và Giang Tạ cho thứ tốt hơn nhiều."
Tông Nguyên lập tức nói: "Chỉ là linh thước thôi, ta không tin đồ sư tôn các ngươi cho không thể tốt hơn cái này!"
Giang Tạ: "Ừm, sư tôn ta cho ta sưu hồn linh......"
Tông Nguyên nhìn về phía bốn người Liễu Thiều: "Ta đã nói mà! Các người thì sao?"
Trình Ý nhẹ giọng nói: "Sư tôn ta không có pháp bảo gì, cho ta cũng chỉ là một ít hồi hồn đan thôi......"
Hắc, hồi hồn đan, còn là "Một ít"!
Nguyễn Thành Thù không cam lòng: "Kỳ thật sư tôn ta cũng......"
Đề tài đổi hướng, một đám người đột nhiên lén lút so sánh đồ mà sư tôn đưa cho bọn họ. Đường Chân Chân không có sư tôn, cũng rất thích nghe, còn thường đưa ra các loại vấn đề, khiến không khí càng thêm sinh động.
Chỉ có Bạch Miểu không dao động, vẫn luôn an tĩnh ngồi bên cạnh bàn, chuyên chú chải lông cho mèo trắng.
Dưới ánh đèn, sườn mặt nàng thanh tú mỹ lệ, hàng mi dài rũ xuống, có loại động lòng người nói không nên lời.
Nguyễn Thành Thù nhìn nàng, nhịn không được lên tiếng: "Cô thì sao? Kiếm Tôn cho cô cái gì?"
Bạch Miểu lúc này mới ngước mắt: "Người không cho ta cái gì."
Mọi người nghe vậy, tức khắc kinh ngạc.
Đó chính là Kiếm Tôn, pháp bảo trong tay nhất định nhiều không đếm xuể...... Cư nhiên không cho nàng cái gì?!
Mèo trắng lông mi khẽ run, đồng tử thủy sắc ảm đạm trong chớp mắt.
Hắn là muốn đưa.
Hắn vì nàng chuẩn bị pháp khí, không thể kém hơn người khác, chỉ là chưa kịp đưa.
Khó trách Miểu Miểu không tham dự thảo luận, cũng không nhắc đến hắn một chữ.
Liệu nàng có cảm thấy, sư tôn là hắn, một chút cũng không quan tâm nàng không?
Hắn nhẹ nhàng vẫy đuôi, dáng ngồi rụt rè, vẫn không nhúc nhích.
Bạch Miểu nghĩ nghĩ: "Không thích sao?"
Nàng sờ sờ lông xù trên đầu mèo trắng, cảm khái nói: "Vẫn là mèo ưu nhã, không giống Thanh Loan, còn là thần điểu gì chứ, vừa thấy sâu liền đi không nổi."
Thẩm Nguy Tuyết: "......"
"Không biết sư tôn thế nào, có nhìn thấy tờ giấy ta để lại cho người......"
Bạch Miểu thỉnh thoảng vuốt ve mèo trắng, như nhớ tới cái gì, đột nhiên cười.
"Ngươi nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của bọn họ không?" Nàng kề sát vào mèo trắng, cười đến vẻ mặt giảo hoạt, "Bọn họ khẳng định đều cho rằng ta buồn, lúc này phỏng chừng ở dưới tự mình kiểm điểm."
"Kỳ thật ta không để bụng sư tôn có cho ta pháp bảo hay không, ta chính là cố ý nói như vậy, xem phản ứng của bọn họ."
Trong lòng Thẩm Nguy Tuyết không hiểu sao có chút hụt hẫng.
Không biết là chua xót, hay là mất mát.
Hắn hy vọng nàng không để bụng, lại hy vọng nàng để ý.
Loại tâm tình này...... Có chút kỳ quái.
Bạch Miểu không chú ý tới tâm trạng chán nản của mèo trắng, nàng nhắm mắt lại, nhẹ cọ cọ trán mèo trắng.
"Sư tôn đối tốt với ta...... Ta biết là đủ rồi."
Nàng mi mắt cong cong: "Mới không nói cho bọn họ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT