Tô Mặc Trừng thật không nghĩ tới Lâm Nam Khê sẽ tự đến tìm gặp Trình Thiên Nhiễm, ngay lập tức khuôn mặt của anh trở nên căng thẳng, liền bước hai ba bước đi qua, đẩy đám người ra đi vào bên trong, vừa hay anh nghe thấy được Dư Sênh nói với Trình Thiên Nhiễm: “Cô giáo Trình, hãy đi đến bệnh viện xem vết thương ở chân trước.”
Lúc này Tô Mặc Trừng giật mình, bước vài bước đến bên cạnh cô, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Chân bị thương sao?”
Nét mặt Trình Thiên Nhiễm kinh ngạc nhìn về phía anh, gật gật đầu và kinh ngạc hỏi anh: “Trừng Trừng, sao anh lại ở đây?”
Một khuôn cách vốn dĩ bình tĩnh và điềm đạm của cô trong chớp mắt liền biến mất khi nhìn thấy anh, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt, giọng nói cô nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn với khi dạy học sinh, vô thức mang một hàm ý làm nũng.
“Tại sao lại bị thương?” Tô Mặc Trừng lạnh giọng hỏi cô.
Trong khi nói, Tô Mặc Trừng đã nắm lấy cô từ tay Dư Sênh và ôm cô vào lòng, anh khẽ gật đầu với Dư Sênh và nói lời cảm ơn bằng một giọng trầm lại lịch sự, cô bé sững sờ mất một phút mới vội vàng xua tay, hơi ngượng ngùng nói: “Không sao không sao, việc nên làm mà.”
Sau đó Dư Sênh thay Trình Thiên Nhiễm trả lời câu hỏi của Tô Mặc Trừng, cô giơ ngón tay lên và chỉ vào Lâm Nam Khê trông đáng thương ở phía đối diện, không chút khách khí nói: “Cô giáo Trình bị cô ta xô đẩy không cẩn thận mới trẹo chân.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play