Phong Mang

Chương 3


2 tháng

trướctiếp

Ngày phỏng vấn, Lý Thượng dậy thật sớm, thay đồ mới chuẩn bị xuất phát. Lúc xoay người lấy túi xách, liền thấy Hàn Đông giơ cái quần rách của mình ra, hai mắt tròn xoe năn nỉ: “Thay cái này đi!”

Lý Thượng không đành lòng phũ phàng nhiệt tình của Hàn Đông, nhét quần vào túi.

“Tới nơi phỏng vấn tôi sẽ thay.”

Lý Thượng vừa đi, Hàn Đông cũng ngủ không được, vuốt vuốt mớ tóc xoăn lộn xộn, giống như một con chó săn vịt (chó Toy Poodle*) loại lớn ‘bò’ vào phòng Diệp Thành Lâm, hai mắt mệt mỏi rầu rĩ chen lên giường.

* Chó Toy Poodle:</><>><>“><>><>><>“><>><>“><>><>><>“…” ><>“><>><>“><>“><>><>“><>“><>><>…</><>“><>><>><>Đệ><>><>><>><>“Ê, ><>><>><>><>><>“><>><>><>“><>><>><>><>“><>“><>“><>><>><>“><>><>><>“><>><>><>“><>“Đ><>><>“><>><>><>“><>><>><>><>“><>><>><>“><>“><>><>><>><>“><>><>“><>“><>><>><>“><>><>“><>><>><>“Ừ.”</><>“><>><>“Đặ><>><>><>“><>><>“><>><>><>><>“><>><>“><>“><>><>><>><>“><>“><>“><>><>“><>“><>><>><>><>“Ồ? ><>“><>“><>><>“><>><>“><>><>Đệ><>><>><>“><>><>><>><>><>Đ><>><>><>><>><>“><>“><>><>“><>><>“Đ><>><>“Đượ><>><>“><>><>“><>“><>><>“><>“><>“><>><>><>><>“><>“><>“><>><>“><>><>><>><>><>><>“Đ><>><>“><>><>“><>><>><><>*Thước đo góc:</>

Thước lá đo bán kính:</>

Description: slide_duongdobankinh

“Từ lần chúng ta gặp mặt đã là mười ngày, trong đoạn thời gian này, chỉ cần cậu hơi lơ là chuyện ăn uống, số liệu sẽ bị thay đổi. Nếu có chênh lệch nhỏ, chúng ta còn có thể thừa dịp hai ngày này bù lại.”

Lý Thượng không hiểu gì hết: “Chúng ta… gặp hồi nào?”

Lương Cảnh không giải thích gì, chỉ hất cằm bảo Tiểu Văn động thủ.

Lý Thượng lại bị lột sạch một lần nữa.

Tiểu Văn cẩn thận tỉ mỉ đo đạc lại mỗi một bộ phận của Lý Thượng, ngoài trừ chiều cao Lương Cảnh từng nói, vòng mông, chân, vòng đùi, vòng cẳng chân với đường cong chân cũng phải đo. Cả quá trình tốn hết nửa giờ, đến khi Tiểu Văn xác định hoàn toàn chính xác, mới đưa cho Lương Cảnh xem.

Lương Cảnh quét mắt nhìn bảng số liệu từ trên xuống dưới, biểu tình trên mặt ngày càng trầm trọng.

Lý Thượng ở bên cạnh trộm nhìn hắn một cái, trong lòng dâng lên dự cảm bất an.

Lương Cảnh trầm mặt tự mình nói tự mình nghe: “Lúc ấy rõ ràng thấy rất chính xác, cho dù có chênh lệch nhưng cũng không thể có sai số lớn như vậy…” Nói rồi đi đến cạnh Lý Thượng: “Tôi tự đo cho cậu.”

Kết quả lần thứ hai đo vẫn như trước.

Nếu nhìn bằng mắt thường, dáng người Hàn Đông và Lý Thượng không khác nhau lắm. Chỉ khi nào cởi quần áo ra đo, các chỉ số chênh lệch mới hiện ra. Như vòng mông, vòng chân chẳng hạn, có thể dùng một ít thủ đoạn. Nhưng chân Lý Thượng thiếu tới 18mm, chiều cao cũng không đủ, chuyện này không có khả năng bù lại trong hai ngày.

“Cái quần này là của cậu sao?” Lương Cảnh đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

Đầu lưỡi Lý Thượng cũng cứng lại: “Sao… sao vậy?”

Tiểu Văn ở bên cạnh chen vào: “Tổng giám chúng tôi lúc đi trên đường nhìn trúng cậu, chờ tài xế qua tới nơi cậu đã đi rồi, chỉ còn lại một mảng rách của cái quần vướng vào hàng rào. Chúng tôi cũng vì tìm cậu mới tới Bắc Ảnh tổ chức tuyển người, bằng không cậu nghĩ một công ty lớn như chúng tôi còn thiếu diễn…”

“Được rồi!” Lương Cảnh ngắt ngang lời Tiểu Văn, trực tiếp hỏi Lý Thượng: “Cái quần này rốt cuộc có phải của cậu không?”

Lý Thượng biết rất rõ cái quần này có phải của mình hay không, nhưng hắn không muốn nói không phải. Tình cảnh hiện của hắn giống như chơi một vạn thắng ba trăm vạn, cuối cùng thua còn lại có một vạn, tuy rằng không lời không lỗ, nhưng khi đối mặt với vận may phía trước lại hoàn toàn khác nhau.

“À… Ngài nói ngày đó sao? Tôi đánh nhau với người ta mới bị treo trên hàng rào.”

Một câu xác minh hoàn toàn dập nát hy vọng của Lương Cảnh.

“Vương Trung Đỉnh, xem ra anh quyết tâm muốn đuổi tôi.” Lương Cảnh cười lạnh.

Tiểu Văn mở miệng khuyên nhủ: “Tổng giám, ngài đừng nóng vội, chúng ta còn hai ngày, thời gian này vẫn có thể đi tìm.”

“Tìm? Đi đâu tìm?” Lương Cảnh đột nhiên gầm lên giận dữ, “Trên thế giới này sẽ tồn tại một người lớn lên dựa theo yêu cầu của người khác sao? Tôi đây tìm ròng rã ba tháng theo một cái khuôn mẫu, kết quả thì sao? Sai số gần hai cen-ti-mét! Cậu bảo tôi chấp nhận kiểu gì?!”

Trên máy bay, đi công tác từ Thượng Hải về, Phùng Tuấn và Vương Trung Đỉnh tán gẫu về chuyện của Lương Cảnh.

“Anh nghĩ Lương Cảnh có tìm được người phù hợp điều kiện không?”

Vương Trung Đỉnh đầu cũng chưa nâng lên, nói thẳng: “Không thể.”

“Làm sao anh chắc chắn như vậy? Tôi thấy Lương Cảnh rất có tự tin!”

Vương Trung Đỉnh so với hắn còn tự tin hơn: “Số liệu tôi đưa ra vốn dĩ đã trái với cấu trúc cơ thể người, sẽ không có ai đạt tới tiêu chuẩn đó.”

Phùng Tuấn biết rõ còn cố hỏi: “Vậy anh còn bắt Lương Cảnh tìm?”

“Không có cách khác, người này tham vọng quá nặng, công ty mười mấy phòng làm việc, giám chế nhiều như vậy, hắn còn muốn độc tài nắm quyền trong tay. Tôi nếu muốn ngăn hắn, thì phải chia cắt các hạng mục và tài nguyên trong tay hắn.”

Phùng Tuấn buồn bực: “Sao anh không trực tiếp cắt quyền giám chế hắn đối với bộ phim này luôn?”

Vương Trung Đỉnh đặc biệt nghiêm túc đáp: “Không phải mấy người luôn phàn nàn thái độ của tôi quá trắng trợn sao, thủ đoạn quá mức thô bạo sao? Cho nên lần này tôi uyển chuyển một chút.”

Phùng Tuấn đen mặt, bây giờ nhân viên từ trên xuống dưới trong công ty đều hóng trò cười của Lương cảnh, anh xác định mình uyển chuyển sao?

“Lỡ đâu, thực sự có một vị thần tiên như vậy, dáng người cố tình dài ra, phá vỡ cái gọi là ‘số liệu trái với cấu trúc cơ thể người’ của anh thì sao?” Phùng Tuấn trêu tức nhìn Vương Trung Đỉnh.

Vẻ mặt Vương Trung Đỉnh cũng không chút động đậy: “Tôi đây cũng muốn được mở mang tầm mắt, nếu có người như vậy, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lăng xê hắn!”

“Ha ha ha ha…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp