[Vong Tiện] Xuân Vũ Kinh Xuân

Chương 8


2 tháng

trướctiếp

8.
Tĩnh thất vào đêm.
Lúc Ngụy Vô Tiện từ trên giường mở mắt ra đã thấy Lam Vong Cơ đang ngồi ở mép giường. Trong phòng đốt nến, ánh sáng lung linh nhảy nhót trên ống tay áo trắng như tuyết của Lam Vong Cơ, nhuộm đẫm nó bằng một tầng vàng nhạt ấm áp mờ ảo. Lam Vong Cơ đang nắm lấy tay hắn, cũng đang lẳng lặng cúi đầu nhìn hắn. Vậy nên Ngụy Vô Tiện cũng im lặng cầm ngược lấy tay y, mười ngón tay quấn quýt đan chặt vào nhau, mở một nụ cười nhẹ, thấp giọng nói:
“Ta dậy rồi.”
Đêm hôm trước hắn gần như không ngủ, vừa đến giờ Ngọ đã ngáp ngắn ngáp dài, Lam Vong Cơ bèn dẫn hắn về Tĩnh thất, chuẩn bị giường. Ngụy Vô Tiện nhớ đến lần trước hắn ngủ trên cái giường này, hai người trong lúc lộn xộn mơ hồ đã là chút chuyện gì đó, bây giờ nhìn chăn gối được trải bằng phẳng, trong lòng khẽ rục rịch, hai gò má bỗng dưng có chút nóng nóng. Ngẩng đầu lên một lần nữa, đã thấy Lam Vong Cơ cũng đang nhìn chằm chằm chăn gối trên giường, khuôn mặt vẫn trắng như tuyết nhưng vành tai đã đỏ ửng, dưới ánh mặt trời cực kỳ rõ ràng. Trái tim của Ngụy Vô Tiện càng đập nhanh hơn, vội vàng đạp giày, cởi áo ngoài, nhảy phắt lên giường, kéo chăn gấm rồi tự cuốn mình thành một cái kén mềm mại phồng phồng, ngay cả đầu cũng vùi sâu vào bên trong, sau đó lăn quan lăn lại trên chiếc giường rộng lớn của Lam Vong Cơ. Thoáng chốc mùi đàn hương thoang thoảng trên giường đã bao trùm toàn thân hắn.
Lúc lâu sau Lam Vong Cơ mới cúi người ghém lại góc chăn cho hắn, thế nhưng Ngụy Vô Tiện đã sớm tự cuốn mình thành một một cái bánh có nhân rồi, muốn ghém góc chăn cũng không biết xuống tay chỗ nào. Lam Vong Cơ đành phải nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vị trí mà y áng chừng đó là lưng hắn một chút, nhẹ giọng nói:
“Ngủ đi.”
Nói đến cũng lạ, lúc Ngụy Vô Tiện bắt đầu tự cuộn mình trong chiếc chăn trắng noãn chỉ cảm thấy trái tim đập thật nhanh một trận, từng âm ‘thình thịch’ truyền vào tai hắn. Nhưng mà đến khi ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt kia, cả người được bao bọc trong nó, cảm nhận được bàn tay của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ về trên người mình, không đến một khắc đã vô cùng bình thản mà ngủ say.
Đến khi mở mắt ra thì mặt trời cũng đã xuống núi, hắn đang muốn chống tay ngồi dậy thì bàn tay của Lam Vong Cơ đang dịu dàng nắm lấy tay hắn hơi dùng sức, nhẹ nhàng kéo hắn dậy khỏi giường. Ngụy Vô Tiện ngủ giấc này thật sự rất sâu, lúc dậy vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, Lam Vong Cơ đã kịp lấy một chiếc ngoại bào đến khoác lên người hắn, sau đó nói:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp