Bộ dáng của Ngụy Kiêu quá quái dị, mọi người xung quanh đều thầm đề cao cảnh giác, nhân viên an ninh càng không khách khí duỗi tay ngăn cản hắn và Tống Kiến Chi, cánh tay hơi dùng sức chặn hắn lại:
“Tiên sinh, phiền toái ngài lùi lại!” Xét đến thân phận của mình, biểu hiện của nhân viên an ninh trước đó rất ôn hòa, nhưng lần này giọng điệu rất nghiêm khắc, tay cũng mang theo sức lực.
Người còn lại trực tiếp gọi điện cho đội trưởng: "Đội trưởng! Ở đây có người có hành vi bất thường, vâng, xin hãy đến trong vòng 10 phút."
Điện thoại vừa cúp máy, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Xảy ra sự cố bảo mật ngoài ý muốn, chi viện đến nhanh như vậy sao?
Sau khi Minh Tự và những người khác rời đi, Từ Bội nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không thể ngồi yên chờ chết liền muốn chạy theo.
Nàng cùng PD đấu tranh một lát mới đạt được thỏa hiệp.
PD cho phép nàng đến phòng nghỉ với lý do thăm Tống Kiến Chi, đồng thời tạo ra tình huống, kêu nàng và Nhạc Nghị hoàn thành một nhiệm vụ trên đường đi qua.
Như vậy sẽ không quấy rầy đến Tống Kiến Chi, cũng có thể nhìn chung Từ Bội có tình có nghĩa.
Từ Bội mang theo cameraman, đang nói với Nhạc Nghị: “Không biết Hi Lam có nhìn thấy Kiến Chi không, chúng ta đi nhanh một chút…”
Nhạc Nghị ậm ừ đồng ý, những người khác cũng nhanh chóng chạy theo.
Người xem cũng rất lo lắng.
"Tôi liền nói tại sao lâu như vậy lại không thấy đội cp được vạn người đẩy qwq sao Tống Tam của tôi lại bị bệnh, mụ mụ đau lòng."
"Lam Lam bọn họ đi qua cũng không bấm máy, này chính là sạn của chương trình."
"Lầu trênlàm người tốt đi, tôi thà xem màn hình đen còn hơn nhìn thấy nhãi con bị bệnh, đau lòng muốn chết."
"Người đau lòng nhất chính là Minh Tự."
...
Hai người Từ Bội Nhạc Nghị cùng vài nhân viên công tác và người quay phim vòng qua ngã tư, kết quả liền nhìn thấy Hà Hi Lam vẫn đứng đó.
Không chỉ Hà Hi Lam, mà còn có Trần Viên Nịnh, Minh Tự, thậm chí cả Tống Kiến Chi được cho là bị bệnh, đều có mặt ờ ngã tư có cây xanh bao quanh này.
Chuyện gì thế này? Hai mắt Từ Bội hơi mở to, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
"???"
"Đây là???"
"Không phải Tống Kiến Chi bị bệnh sao?"
"Aiz, các chị em đừng hoảng sợ, có thể phóng to lên xem, trên trán Tống Tam đều là mồ hôi lạnh, mặt mũi tái nhợt."
"... bị bệnh sao có thể không hoảng sợ a?! Sao tổ chương trình không cho cô ấy nghỉ ngơi?"
Có nhiều người hơn.
Ngụy Kiêu nắm chặt hai tay, cố gắng thu mình, răng đánh lập cập, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha Tống Kiến Chi. Hắn bị bảo an chặn lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mặt như chó dữ.
Cho dù có nhiều người như vậy, cũng không thể ngăn cản hắn ---
Cũng không nên ngăn cản hắn!
Tình trạng của Tống Kiến Chi hiện tại rất kém, tinh thần lực bị tiêu tán nặng nề khiến tim nàng bắt đầu đập nhanh, trán đổ mồ hôi lạnh, chân tóc ẩm ướt, môi tái nhợt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Lực chú ý của nàng bắt đầu tan rã, nàng không còn nhìn thấy ai đang đứng đằng xa. Tống Kiến Chi đưa tay kéo tay áo Minh Tự, giọng nói vô lực: “Em muốn, muốn đi nghỉ ngơi…”
Nhìn thấy nàng như vậy, Minh Tự không thể đè nén được tia lo lắng trong lòng, hiện lên trên mặt, bất chấp tình huống hay ống kính hướng về cô, cô vòng tay qua eo Tống Kiến Chi, để nàng có thể dựa vào mình mượn lực --- Tống Kiến Chi đứng cũng thấy lao lực.
Đau lòng của Minh Tự dành cho cô gái trong ngực bộc lộ ra bên ngoài, thậm chí còn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, Ngụy Kiêu cũng chú ý tới. Đầu óc luôn hôn mê của hắn trong nháy mắt thanh tỉnh, nhiều chi tiết mà hắn đã bỏ qua lần lượt hội tụ lại ---
Giọng hắn khàn khàn, gằn từng chữ: "Hai người..."
Đối mặt với hắn, biểu tình Minh Tự không dao động, đôi mắt cười như không cười, giống như không hiểu ra sao, đồng thời lại lạnh lùng đến đáng sợ, giống như đang nhìn kẻ thù.
Nhìn thấy Minh Tự như vậy, sao Ngụy Kiêu còn không hiểu.
Một chiếc búa tạ hung hăng đạp vào trên người hắn, cuối cùng đập nát tự cho mình là đúng cùng kiêu ngạo của hắn, đều bị nghiền thành bột vào lúc hai người Minh Tự và Tống Kiến Chi dựa vào nhau.
Ngụy Kiêu giống như bị đánh một quyền, loạng choạng lùi về phía sau, thân thể không vững, suýt chút nữa ngã xuống.
Thì ra là vậy... hắn nhếch môi, không biết đang cười hay đang khóc, vài âm thanh đáng sợ thoát ra từ cổ họng.
Đều đã đụng phải, Từ Bội cùng Nhạc Nghị tiến tới chào hỏi, cameraman tự nhiên đi theo. Một nhóm người đứng một bên, camera ghi lại cảnh Minh Tự và Ngụy Kiêu đối mặt với nhau.
"Đây là ai vậy, người qua đường sao?"
"Trông không giống, sao Minh Tự có thể lạnh lùng với người qua đường như vậy? Là anh ta khi dễ Tống Tam thành như vậy?"
"Mặc kệ là ai, nhưng anh ta thật đáng sợ."
"Chờ đã, fan cũ tôi có chuyện muốn nói! Cái này cái này, mặc dù hình dáng cơ thể không giống nhau, nhưng ngũ quan và chiều cao 1m8x này như thế nào lại giống Ngụy tổng vậy!!!"
"?? Là bá đạo tổng tài Ngụy Kiêu sao? Tôi không tin a a a a sao anh ta có thể biến thành bộ dáng quỷ này?"
Người xem nghị luận sôi nổi, Ôn Toa cũng thấy được trên màn ảnh, trong lòng cô chắc chắn là người này, vội hỏi: "Đội an ninh vẫn chưa tới sao?"
"Khoảng 5 phút nữa!"
Trong5 phút, hẳn là tới kịp. Ôn Toa vuốt ngực, người của Tống gia sắp đến rồi, tới kịp, hằn là tới kịp.
Trong tình huống này, chính mình còn có thể làm gì khác sao?
Ngụy Kiêu nhìn bốn phía, Minh Tự lạnh như băng, đám bảo an đang nhìn hắn như hổ rình mồi, hai nam nhân khác cũng đang nhìn hắn chằm chằm.
Còn có hai nữ nhân khác, Hà Hi Lam đứng xa xa, giống như đang tránh virus, còn người khác mang vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn, còn đang lẩm bẩm nói: "Đưa, đưa vị tiên sinh này đi đi, Kiến Chi cần nghỉ ngơi," đáy mắt còn ẩn chứa tia chán ghét.
Dưới tình huống này, khi Tống Kiến Chi thực sự có gian tình với Minh Tự, muốn mang Tống Kiến Chi đi không khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm.
Ngọn lửa hy vọng đi lên thời kỳ đỉnh cao lần nữa của Ngụy Kiêu đã bị những đợt sóng che trời lấp đất dập tắt, trong đám tro đen, cơn phẫn nộ dâng lên càng lúc càng dày đặc.
Khi lúc trước chính mình thích Minh Tự, Tống Kiến Chi dùng mọi cách để ngăn cản hắn. Hiện tại chính mình như nàng mong muốn, nàng lại quay đầu cùng Minh Tự lôi lôi kéo kéo.
Bị lừa gạt, bị coi như trò đùa cùng rác rưởi, khí giận chiếm giữ tâm trí Ngụy Kiêu, phá hủy chút tỉnh táo cuối cùng của hắn.
Nếu không thể mang nàng đi, vậy cũng không thể ---
Để bọn họ sống tốt!
"Tiên sinh, mời ngài rời đi ngay lập tức!" Nhân viên an ninh nghiêm khắc cảnh báo.
Ngụy Kiêu đưa tay ra sau lưng, mở con dao quân đội Thụy Sĩ, ngón trỏ đặt lên sống dao, ngẩng đầu nhìn mặt Tống Kiến Chi.
Không phải nữ nhân này dựa vào gương mặt này để tùy ý làm bậy, đùa bỡn chính mình và Minh Tự sao?
Không ai nghĩ tới nam nhân này giấu một con dao trong tay, cũng như không ai nghĩ tới hắn sẽ lao đến làm tổn thương người khác mà không báo trước.
Ánh dao sáng chói hướng thẳng vào mặt Tống Kiến Chi, ý thức của Tống Kiến Chi đã trì độn, gần như hôn mê, đừng nói né tránh, ý thức nhận thấy con dao của nàng còn chậm hơn những người khác.
“Tiểu biểu tỷ!”
“Kiến Chi!”
Xung quanh vang lên mấy tiếng kinh hô, nhưng đều ở rất xa, ngay cả người phản ứng nhanh nhất và có khí lực nhất như Trần Viên Ninh cũng không chạy tới kịp.
Ánh sáng trắng mỏng cùng sắc bén giống như một con cá bạc, lao thẳng vào mắt Tống Kiến Chi, mũi dao lóe lên, lạnh lẽo màu đỏ tươi, sắp đâm vào khuôn mặt trắng nõn của Tống Kiến Chi.
Trước khi nàng thực sự bị tổn thương, Tống Kiến Chi thậm chí theo phản xạ mà thấy được tương đối đau đớn ---
Nhưng đau đớn vẫn chưa rơi xuống.
Một mảnh ấm áp chắn trước mặt nàng, ngăn chặn mọi tổn thương.
Tống Kiến Chi hít một hơi thật sâu, sau đó mới nhận ra vừa rồi mình đã nín thở.
Trên cổ nàng có chất lỏng nhỏ giọt, nàng rũ mắt nhìn xuống thì thấy đó là một giọt máu đỏ tươi.
Bên tai vang lên từng đợt tiếng hét thất thanh:
"Lão sư Minh!!"
"Minh Tự!"
"Minh Tự..." Tiếng gọi mơ hồ này giống như phát ra từ chính miệng của nàng.
Đôi mắt của Tống Kiến Chi bị giọt máu kia đâm đau, chảy ra như chu sa, bành trướng lại lan rộng, nhưng trong phút chốc lại lấp đầy tâm trí khô cạn của Tống Kiến Chi, giống như tấm màn đỏ hạ xuống khi sân khấu kết thúc, hoàn toàn che đậy thế giới bên ngoài.
Tiếng bước chân, tiếng la hét, tiếng gào thét của ác thú đều cùng ầm ầm nổ tung, sau tiếng vù vù, mọi thứ trở lại bóng tối tĩnh lặng.
Tống Kiến Chi mất đi ý thức.
Chương trình thực tế <Đặt Minh Tinh> xảy ra sự cố, Minh Tự bị thương khi bảo vệ Tống Kiến Chi, buổi live bị bỏ dở! Hình như có liên quan đến Ngụy tổng!
Các chủ đề liên quan lập tức trở thành hot search trên Weibo, gây ra nghị luận sôi nổi.
Một số blogger cũng để ý đến thể diện của Ngụy thị, chỉ hàm súc nói có một người đàn ông lạ mặt tham gia buổi live, chặn đường Tống Tam, bất ngờ dùng dao đâm người, tựa hồ là muốn hủy hoại gương mặt của Tống Tam. Minh Tự chặn con dao cho Tống Tam mà bị thương, Tống Tam sợ hãi đến ngất đi tại chỗ, không biết tình trạng thế nào.
Hiện tại tổ chương trình đã tạm dừng buổi live, đưa hai người này đến bệnh viện, nam nhân kia cũng đã được khống chế giao cho cảnh sát.
Có người trực tiếp chỉ ra chắc chắn đó là Ngụy Kiêu, thậm chí còn đăng ảnh so sánh ngoại hình.
"Mọi người đều không mù, đừng có tẩy trắng cho Ngụy Kiêu. Ngoài vẻ ngoài lộ liễu ra, Ngụy Kiêu còn có đủ động cơ, tôi đoán là vậy."
"Tất cả mọi người đều biết, lúc trước Tống Minh Ngụy nháo ra chuyện tình tay ba, bên ngoài còn có tin đồn Tống Tam đã gây khó dễ cho Minh Tự để có được Ngụy Kiêu, thậm chí còn dụ dỗ Minh Tự đến Tinh Hãn để 'khống chế' cô ấy."
"Nhưng sau đó, mối quan hệ giữa Tống và Minh ngày càng thân mật, điên cuồng rắc đường cho chương trình tạp kỹ và fan cp Tống Minh. Mặc kệ là thật hay giả thì mối quan hệ giữa hai người rõ ràng cũng không giương cung bạt kiếm như tình địch, thậm chí dựa vào biểu hiện trong chương trình thực tế, tôi là một người không chèo cp nào cũng tin hai người họ thực sự yêu nhau.”
“Như vậy, tôi lớn mật suy đoán, có lẽ ban đầu cộng đồng mạng đã đồn sai, Ai nói hai nữ nhân và một nam nhân đứng cùng nhau, nhất định là nữ nhân tranh giành nam nhân? Tại sao Ngụy Kiêu đang khí phách hăng hái lại đột nhiên ra nước ngoài? Tại sao vừa về nước lại tới tìm Minh Tống? Tại sao anh ta hận Tống Tam đến mức muốn hủy hoại gương mặt của cô ấy? Tất cả mọi người đều đã xem phim cảu huyết rồi nên không cần phải nói nhiều."
"Tóm lại, kết luận của tôi là: Lúc trước là Tống Ngụy tranh giành Minh Tự, đây mới là sự thật. Tiểu bá tổng Ngụy Kiêu đã thua Tống Tam, không chỉ mất Minh Tự, thậm chí còn bị Tống Tam chỉnh đốn phải ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, không biết tại sao hiện tại lại trở về."
"Tình địch gặp nhau vô cùng đỏ mắt, Ngụy Kiêu tức giận làm bị thương người khác, muốn hủy hoại gương mặt của tình địch, nhưng Minh Tự - người yêu Tống Tam đã chắn dao (Đây là suy đoán không chịu trách nhiệm). Cuối cùng nói một câu, nếu làm tổn thương tỷ tỷ của tôi sẽ ăn con dao 40 mét của tôi, mặc kệ họ gì cũng phải chịu trách nhiệm trước hành động của mình!"
Bài đăng trên weibo này nhanh chóng được chuyển tiếp hơn một nghìn lượt.
"Tôi thực sự tin."
"Có vẻ như mọi thứ đều được giải thích thông??“
"Đau lòng idol ô ô ô, tôi vừa khóc vừa chờ tin.”
“Tôi đã kiểm tra, phát hiện blogger này là fan của Minh Tống.”
“Không phải, với tình hình hiện tại của Ngụy Kiêu, nếu Tống Tam thật sự hủy dung cũng còn đẹp hơn anh ta."
"Xem xong video tôi tin vào Minh Tống, tôi không bao giờ nói fan cp đều là não tàn, thích đến mức nào mới sẵn sàng dùng tay chặn dao cho cô ấy? QwQ Chưa kể vào lúc đó, những người khác đều không kịp cứu Tống Tam, hẳn là Minh Tự không cần suy nghĩ liền làm, chỉ cần do dự một chút đều không kịp #khóc.”
“Cũng cảm ơn bảo an đã đẩy tên ngốc kia ra, nếu không một dao đâm xuống thật sự sẽ còn rất nhiều lỗ QAQ cảm ơn!!!
"May là bảo an đã phản ứng nhanh." Trong phòng bệnh, Diệp Tử Tình nhìn đi nhìn lại bàn tay quấn băng gạc của Minh Tự rồi thở dài: “Thật may là không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng."
Cô không trách Minh Tự quá bốc đồng, không trân trọng bản thân. Mặc dù ngoại hình đối với nghệ sĩ quan trọng hơn người thường rất nhiều.
- --- Nhưng Minh Tự đã cứu Tống Kiến Chi, bảo vệ Tống Kiến Chi.
Nếu là người bình thường cứu Tống Kiến Chi, dựa trên hiểu biết của Diệp Tử Tình về Tống Kiến Nhân thì người này sẽ được Tống gia chiếu cố, cuộc sống êm đềm. Tống Kiến Nhân sẽ cho người này tất cả những gì hắn muốn để cảm tạ hắn đã cứu em gái mình.
Nhưng, đây là Minh Tự, mối quan hệ của cô với Tống Kiến Nhân có chút khác, điều cô muốn cũng sẽ khác.
Diệp Tử Tình không nói nên lời trong lòng là tư vị gì, cô đều thấy được sự nghiêm túc và nỗ lực của Minh Tự trong khoảng thời gian này, sự việc này không thể nghi ngờ là càng có thể thể hiện chân thành của cô, tuy bị thương... nhưng đó không hẳn là chuyện xấu.
Trên mu bàn tay của Minh Tự có một vết cắt dài, may mắn là không sâu, lúc này tác dụng của thuốc dần dần hết tác dụng, cô vô cùng đau đớn, nhưng không có thời gian đi bận tâm.
Ánh mắt cô gần như không rời khỏi cánh cửa đóng kín, bên trong, Tống Kiến Chi đang nằm trên giường bệnh.
Mặc dù bác sĩ cho biết nàng chỉ ngất đi do mệt nhọc quá độ, nhưng Tống Kiến Chi còn chưa tỉnh lại, trái tim Minh Tự vẫn không thể bình yên.
Chỉ khi đáp lại lời của Diệp Tử Tình, cô mới nhìn đối phương, nói: "Tình thế cấp bách, chỉ có em mới có thể ngăn chặn."
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng bâng quơ, giống như không coi trọng, thậm chí còn có phần yên tâm vì mình có thể chặn được, nói xong cô không khỏi quay đầu nhìn về phía cửa.
Diệp Tử Tình thấy vậy, trong lòng chỉ thở dài muốn có người yêu, cô độc thân đã lâu, chưa từng có chút khao khát tình yêu, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác hâm mộ.
Đó không phải là khao khát tình yêu, mà là khi thấy được một trái tim chân thành, cho nên sự cảm động và cực kỳ hâm mộ khó có thể nói nên lời.
Nhưng hai người này có thể ở bên nhau được hay không, không phải chính mình định đoạt... Diệp Tử Tình đang suy nghĩ có nên giúp hai người họ hay không...
Lúc này, cửa phòng mở ra, Tống Kiến Nhân mặc chính trang đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó xoay người nhìn về phía Minh Tự, đi tới.
Tống Kiến Nhân nhìn Minh Tự, từ lưng thẳng tắp đến bàn tay bị thương của cô.
Sau chuyện xảy ra hôm nay, cô phải thừa nhận dù chính mình muốn thế nào đi nữa, cô cũng không thể lúc nào cũng chăm sóc được em gái mình.
Cô còn có trách nhiệm phải gánh vác, em gái cô cũng có cuộc sống của riêng mình, như ngày hôm nay, cho dù cô kịp biết được tình huống nhưng lại ngoài tầm với, khi người của cô đến nơi, Tống Kiến Chi đã bị uy hiếp rồi.
Khi đó, người bảo vệ nàng chính là Minh Tự.
Lạnh lẽo trong mắt của Tống Kiến Nhân dịu đi một chút, dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay cô cũng không thể trách Minh Tự, thậm chí còn phải cảm ơn cô.
"Cảm ơn cô đã cứu Kiến Chi." Tống Kiến Nhân nói.
“Tôi chỉ đang cứu người mình thích mà thôi.” Minh Tự nói: “Ngài không cần cảm ơn tôi.”
Nói xong, cô lại nhìn về phía phòng bệnh: “Em ấy vẫn chưa tỉnh sao?”
“Ừm.” Tống Kiến Nhân đơn giản đáp lại, khó có được cô giải thích với Minh Tự: "Sắc mặt đã khá hơn nhiều, đang ngủ rất ngon, không cần lo lắng."
Đây là cuộc trò chuyện tâm bình khí hòa đầu tiên giữa hai người.
Minh Tự đáp lại, hỏi: "Tôi có thể vào xem em ấy không?"
Tống Kiến Nhân dừng một chút, nói: "Được."
Sau khi Minh Tự đi vào, Diệp Tử Tình cảm khái nói, "Aiz, có thể làm Minh Tự thích như vậy, thật hiếm thấy."
Tống Kiến Nhân ngồi xuống, xoa xoa ấn đường, biểu tình lãnh đạm nói: "Tôi biết cậu muốn nói gì."
"Ò." Diệp Tử Tình đáp lại, nhìn biểu tình của cô, "Vậy cậu nghĩ thế nào?"
Tống Kiến Nhân dùng ngón tay gõ nhẹ đầu gối, một lúc sau mới nói: "Xem như là người có tâm."
Diệp Tử Tình thở phào nhẹ nhõm, mừng thay cho Minh Tự.
Có thể khiến Tống Kiến Nhân đưa ra nhận xét như vậy cơ bản là đã quá xuất sắc.
Có lẽ người bạn này của cô cũng đã nghĩ thông suốt.
Minh Tự mở cửa rất nhẹ, cô ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh giường, cúi đầu nhìn Tống Kiến Chi đang ngủ say.
Đúng như Tống Kiến Nhân đã nói, sắc mặt của nàng không còn tái nhợt nữa, ửng hồng tự nhiên, nàng không giống một bệnh nhân mà chỉ là một cô gái đang ngủ say.
Nhìn thấy Tống Kiến Chi bình yên trước mặt, trong lòng Minh Tự bình tĩnh lại, cô muốn chỉnh chăn lại cho Tống Kiến Chi, nhưng lại phát hiện góc chăn của Tống Kiến Chi rõ ràng đã được chỉnh lại, hẳn là Tống Kiến Nhân.
Minh Tự đột nhiên vô thố, không biết còn có thể làm gì khác cho nàng.
Giống như chỉ có thể… nhìn nàng, chờ tỉnh lại.
Giống như bị mắc kẹt trong mộng cảnh thật lâu, khi ý thức của Tống Kiến Chi tỉnh lại, nàng tràn đầy sinh lực, giống như một người nhỏ bé vừa tỉnh dậy, lười biếng.
Mí mắt nàng nặng trĩu, không còn sức lực để mở ra, nhưng hệ thống lại lên tiếng trước:
"Kết quả của đơn trình yêu đương đã được hệ thống cá nhân nhận được, ngài có muốn kiểm tra không?"
Qua một hồi lâu, Tống Kiến Chi ý thức được hệ thống vừa nói gì.
Đơn trình yêu đương... kết quả?
Giống như túm lấy một sợi chỉ, dùng sức lôi kéo, những sự việc xảy ra hiện lên trong đầu Tống Kiến Chi.
Ngụy Kiêu, ánh dao, giọt máu cùng tiếng thét "Minh Tự".
Tống Kiến Chi đột nhiên mở mắt: "Minh Tự!"
"Chị ở đây." Bên cạnh vang lên một giọng nói ôn nhu quen thuộc, "Gặp ác mộng sao?"
Tống Kiến Chi vội quay đầu, là Minh Tự, Minh Tự vẫn ổn, còn ở bên cạnh mình.
Nàng cười chưa kịp nói gì thì mũi đã đau xót, nước mắt bắt đầu chảy ra, vừa khóc vừa cười, hóa thành một con mèo nhỏ.
“Chị không sao…” Nàng an tâm lao vào vòng tay Minh Tự, ôm cô thật chặt.
"Chị không sao." Minh Tự trả lời, "Còn em thì sao? Em có chóng mặt không? Chị đi gọi bác sĩ, kiểm tra lại một chút."
Tống Kiến Chi nói trước, "Em không chóng mặt." Ngay sau đó, thấy Minh Tự vui vẻ nàng liền bình tâm lại, khi giác quan trở lại, nàng nghĩ đến giọt máu kia.
Tống Kiến Chi buông Minh Tự ra, nhanh chóng mà lo lắng nhìn cô, cuối cùng tập trung vào bàn tay cô giấu ở bên người.
Tống Kiến Chi ngơ ngác nhìn khối băng gạc, há miệng nhưng lại không thể nói thêm gì.
Nên nói gì đây? Là cảm kích, cảm động, đau lòng hay là may mắn vì vết thương không nghiêm trọng.
Trong lòng Tống Kiến Chi có rất nhiều cảm xúc, nhiều đến mức nàng căn bản không thể biểu đạt ra ngoài, chỉ có hóa tan thành nước mắt mới có thể phát tiết ra khỏi cơ thể nàng.
Minh Tự lấy khăn giấy, lau từng chút cho nàng, dỗ dành nàng: “Lau mắt, lau mặt rồi lau cằm.”
“Đừng khóc nữa.” Cô cường điệu, “Chị thực sự không sao, em không sao là tốt rồi."
Tống Kiến Chi không nghe, bộ dáng giống như con mèo đang làm nũng, giơ móng vuốt ra tóm lấy cánh tay cô. Lực độ không mạnh, sợ làm Minh Tự đau, là Minh Tự thuận theo phối hợp với nàng mới để nàng thực hiện được.
Tống Kiến Chi cẩn thận nâng tay lên, môi run run, cách lớp băng gạc trắng hôn lên mu bàn tay cô.
Từng tấc từng tấc, hôn đến tận đầu ngón tay cô.
Triền miên với đầu ngón tay hồi lâu, nàng ngẩng đầu nghiêm túc nói:
“Em muốn lấy thân báo đáp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT