Khoảnh khắc buột miệng thốt ra, bụi bay trong ánh sáng ngừng lại, ngoài cửa sổ không có gió, chỉ còn tiếng nước sôi, ùn ục ùn ục, khói trắng lượn lờ.
Vào lúc đó, trong cơ thể có một loại cảm giác kỳ lạ dâng lên, đẩy những lời này ra khỏi miệng, hỏi người trước mặt. Cũng vào lúc nàng hỏi, Tống Kiến Chi mới ý thức được nàng muốn biết đáp án của câu hỏi này.
Minh Tự chưa bao giờ nói cô thích nàng.
Nhưng sau đó, Tống Kiến Chi lập tức ý thức được này không thích hợp.
Trước mắt không nói trường hợp phát sóng trực tiếp này mà nói bản thân nàng, hệ thống đã im lặng một tuần, không biết còn bao nhiêu ngày nữa mới có thể kích hoạt lại được, đến lúc đó nàng mới nhận được kết quả trình đơn, đến lúc đó nàng mới biết được kết quả.
Chỉ vì điều này mà nàng không thể muốn được một câu thích của Minh Tự vào lúc này, thật không công bằng với Minh Tự.
Khói trắng phân tán trong không khí, dần dần lan rộng giữa hai người, mặt mày của Minh Tự trông đặc biệt nhu hòa sau làn sương mù - có lẽ là vì cô vốn cực kỳ ôn nhu.
Minh Tự chưa kịp nói, Tống Kiến Chi đã cười lên, nói: “Chị mau thích em đi.”
Nàng còn kiêu ngạo nói thêm: “Tổng cộng chỉ có hai ngày hẹn hò, nếu chị chầm chậm thích thì sẽ không kịp.”
Đạn mạc là một mảnh âm thanh mất mát.
"Tôi còn tưởng là —— ô ô ô Tống Tam học hư."
"Kịch bản của tổ chương trình a a a a."
"Quá xấu rồi."
Người khác xem náo nhiệt, chỉ có hai người hiểu ý tâm ý của đối phương, mặt Minh Tự không nhìn ra được gì, phối hợp mà cười với Tống Kiến Chi, nói:
"Kịp."
"Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ ăn viên đường này trước."
"Tôi không tin nhầm người, Minh Tự chính là tuyển thủ phát đường --- trước kia cô ấy không phải như thế này.”
“Hehehehehehe, tôi thỏa mãn.”
Sau màn giao lưu, hai người nghiêm túc chuẩn bị cơm tối, vì trọng tâm lần này là buổi hẹn hò nên những cảnh được chọn chiếu trong phòng live chính hầu hết đều là cảnh hai người sinh hoạt như một cặp vợ vợ son.
Ví dụ như lau tay cho đối phương, hoặc giúp đối phương buộc lại chiếc tạp dề lỏng lẻo, một người nấu đồ ăn, một người đứng đợi bên nồi,...
Thời gian khác là cho ba đội khác.
Đội bán manh đã biến một ngày hẹn hò thành một ngày làm việc bán thời gian, mang tính chất trải nghiệm cuộc sống + kiếm tiền ăn cơn.
Thịnh Cách là người dẫn chương trình thời sự, đến siêu thị bán sữa chua, thậm chí không dùng loa, câu chữ rõ ràng mà rao hàng.
Bành Chu tiếp bước lão đại ca, phát động hoạt động "Mua mười chai tặng một điệu nhảy", với nỗ lực chung của cả hai, họ đã bán hết thành công một xe sữa chua được quảng cáo trong siêu thị.
Sau đó, họ dùng tiền kiếm được của mình để ăn cơm và chơi trò chơi điện tử giải trí, đến tối nhìn thấy ví đã rỗng nên lại đi bán nghệ trên đường.
Hai người họ đồng tâm hiệp lực biến bầu không khí màu hồng thành một loại khác.
Đội nón xanh tương đối tươi mát, họ đến quán cà phê mèo, chơi đồ gốm và đến Bảo tàng nghệ thuật ảo ảnh 3D, sinh hoạt như những đôi tình nhân bình thường, điều này khiến khán giả cảm thấy vui mừng --- nếu có thể bỏ qua Nhạc Nghị đội nón xanh là tốt rồi.
Đội vinh diệu đại khái là một đại tỷ tỷ ôn nhu và cún con, tuy không có cảnh quay phấn hồng gì nhưng nam tuấn nữ tịnh, Trần Viên Ninh cao hơn Hà Hi Lam nửa cái đầu, đứng cùng nhau sẽ không gây hiểu lầm.
Vốn dĩ fan bạn gái của Trần Viên Ninh lo lắng Hà Hi Lam sẽ nhân cơ hội tấn công, nhưng xem đi xem lại, quả thực Hà Hi Lam cũng không quá mức, thậm chí còn không nói một câu nói đùa ái muội, lập tức có hảo cảm với Hà Hi Lam hơn.
Nhìn Hà Hi Lam không phụ lòng mong đợi của mọi người, kéo Trần Viên Ninh ba bốn trận xông lên vương giả, Trần Viên Ninh vui vẻ đến cười híp mắt, fan lại càng thích vị tỷ tỷ này.
"Phỏng chừng em trai yêu đương cũng chưa từng vui vẻ như vậy."
Đêm nay là một ngày mà con trai tôi sẽ không bao giờ quên, cuối cùng cũng lên vương giả, còn được một cô gái kéo lên."
"Lam Lam khi chơi game thật soái."
"Lam Lam?" Một giọng nữ lười biếng vang lên, ngữ khí nhẹ nhàng, lộ ra hoài nghi.
Trợ lý đang xem live, lúc này xem tới đạn mạc mới nhận ra mình không chỉ nói ra suy nghĩ trong nội tâm ở đạn mạc, còn không cẩn thận nói ra khỏi miệng.
Trợ lý không kịp dừng lại, vội vàng đứng dậy, cúi đầu nói: “Tổng, tổng tài.”
Ngụy Trí Huyên tan làm đi ngang qua, nghe được giọng nói trong video, vươn tay, động động ngón tay, ra hiệu cho trợ lý. Trợ lý không dám trì hoãn, hai tay giơ điện thoại lên, giao diện phòng live chính dừng lại ở phòng live riêng của Hà Hi Lam và Trần Viên Ninh.
Ngụy Trí Huyên liếc nhìn mấy cái, trên màn hình thấy Hà Hi Lam cùng một thiếu niên rất thân thiết, thiếu niên ngồi vào bàn, Hà Hi Lam cúi người, đối diện với chiếc điện thoại trong tay thiếu niên, nói: "...Đúng vậy, là như vậy, quadkill, rất tuyệt.”
“Đây là cái gì?” Ngụy Trí Huyên hỏi.
Trợ lý run rẩy giải thích chi tiết: “Là, là chương trình yêu đương.”
Trợ lý đang chạy loanh quanh trong các phòng live khác nhau, ăn đường đến hôn mê, lập tức sửa lại: “Không phải, là một chương trình thực tế, tập hai là chủ đề hẹn hò."
"Ừm." Ngụy Trí Huyên nhìn thêm hai lần nữa, cảm thấy chói mắt, dứt khoát khóa màn hình, trả điện thoại cho trợ lý.
Hóa ra Hà Hi Lam nghỉ phép hai tuần liên tiếp, thay vì chơi game với mình thì lại đi chơi cùng tiểu thịt tươi.
Lá gan thật không nhỏ.
Ngụy Trí Huyên khoanh tay, nhàn nhạt hỏi: “Gần đây Tôn Thanh thế nào?”
Trợ lý lập tức biểu hiện ra tính chuyên nghiệp, nói: “Gần đây Tôn tổng vẫn đi du lịch và tổ chức tiệc như thường lệ, không có gì bất thường.”
"Mấy tên ngốc to con kia nói với cô như vậy sao?" Ánh mắt Ngụy Trí Huyên tối sầm, "Nói cách khác, vẫn chưa có tin tức gì về Ngụy Kiêu."
"Đúng vậy." Trợ lý cúi đầu.
"Phế vật." Ngụy Trí Huyên vốn có tâm tình không tốt, hơi nhếch lên đôi môi đỏ mọng, lạnh lùng phun ra mấy chữ.
Trợ lý không dám thở, chỉ nghe tiếng giày cao gót chạm đất xa dần.
Ngụy Kiêu bị vị tỷ tỷ nhà mình nhớ nhung, lúc này đang mang vẻ mặt âm trầm mà xem TV.
Thật trùng hợp, hắn đang xem TV thì xem được chương trình thực tế này.
Chương trình thực tế này vừa ra mắt đã bộc lộ tiềm năng, bản ghi hình đã được mấy đài truyền hình vệ tinh mua phát sóng, Ngụy Kiêu uống rượu ngủ ngày lẫn đêm, hôm nay mở TV lên liền nhìn thấy một màn như vậy.
Trên màn hình đều là người quen của hắn, Hà Hi Lam luôn đi theo mình, Tống Kiến Chi không từ thủ đoạn vì mình, còn có Minh Tự luôn mặt lạnh với mình.
Sau khi ra nước ngoài, hắn mất liên lạc với tất cả những người này, những ngày sau đó hôn hôn trầm trầm, hắn đã không nhớ rõ mình đã bị mang về được bao lâu rồi --- nhưng trong khoảng thời gian này, hắn không thể ra ngoài gặp những người này.
Có tiếng gõ cửa, Ngụy Kiêu nhìn lại, liền thấy người đàn ông luôn trông chừng mình đi tới, lấy chìa khóa mở cửa cho cô gái mang đồ ăn vào.
Cô gái rũ mắt đặt đồ ăn lên bàn, vẻ mặt có chút co rúm, đứng cách xa Ngụy Kiêu, miễn cưỡng cười nói: “Thiếu gia, ăn cơm.”
Ngụy Kiêu ý vị không rõ mà đáp ứng lại: “Cô sợ tôi sao?”
“Không có.” Cô gái căng da đầu nói.
“Vậy cô đứng xa như vậy là đang tránh ai?” Ngụy Kiêu cười chỉ vào vệ sĩ bên cạnh, “Sợ cậu ta sao?”
“Không, không phải.” Cô gái thận trọng tiến về phía trước hai bước
“Cút!” Ngụy Kiêu đột nhiên biến sắc, hung hăng ném vật gì đó đi.
Cùng với tiếng hét thói tai mất khống chế của cô gái, vật thể hình chữ nhật đập vào bức tường phía sau cô gái, vỡ ra, hóa ra là chiếc điều khiển từ xa.
“Cô cũng xứng đứng gần tôi à!” Ngụy Kiêu khinh thường cùng chán ghét nói.
Người xứng đứng cạnh hắn phải giống như những nữ nhân trên TV này, ít nhất các nàng rất đẹp.
Nhưng hiện tại hắn thấy rõ, đây đều là kỹ nữ, vô tình vô nghĩa.
Bất quá... nếu hắn muốn thoát khỏi những lý do thoái thác của Tôn Thanh, cùng với giam cầm buồn cười này, hắn phải tìm hỗ trợ từ một trong đám người Tống Kiến Chi.
Đầu óc Tống Kiến Chi không tốt, nhưng ưu điểm là si mê mình, Tống gia cũng rất quyền thế và nhiều tiền, chỉ cần mình cho nàng sắc mặt tốt, nhất định nữ nhân này sẽ một mực châm lại tình xưa với mình.
Về phần Minh Tự... Ngụy Kiêu tiếc nuối nghĩ rằng, sau này ra nước ngoài lừa Tống Kiến Chi một thời gian, hắn mới có thể đảm bảo được mình có cả người lẫn tiền.
Tốt nhất là lừa Tống Kiến Chi kết hôn, như vậy sẽ bảo đảm hơn...
Ngụy Kiêu đang tính toán, đầu óc vốn luôn mơ hồ, giống như bị kích thích hưng phấn trước hy vọng, trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Hắn nhìn phần giới thiệu chương trình đang cuộn xuống phía dưới màn hình, ánh mắt lập lòe mà mở điện thoại, tìm kiếm giao diện phát sóng trực tiếp.
Phát sóng trực tiếp a...
Thật tiện cho mình.
Tìm kiếm xong, hắn gõ lên màn hình điện thoại, tránh camera, giống như không có việc gì mà đặt chiếc điện thoại đang sáng dưới con mắt của vệ sĩ.
"Như đã nói trước đó, nếu cậu giúp tôi ra ngoài, tôi trở về sẽ cho cậu 100 vạn, nhớ không? Tôi tìm được cơ hội rồi, cậu dám cược không?"
Ánh mắt vệ sĩ hơi động, đứng dậy rót một ly nước đưa cho Ngụy Kiêu.
Đây là ám hiệu đã ước định.
Ngụy Kiêu tận lực đè nén hưng phấn trong mắt, run rẩy cầm cốc nước lên uống hết.
Hắn sẽ được tự do.
Sau khi dọn bát đĩa xong, Tống Kiến Chi chịu trách nhiệm rửa bát, tuân theo quy định quốc tế là đầu bếp không nên rửa bát, đeo găng tay cao su, nàng rửa sạch từng chiếc đĩa nhận lấy từ Minh Tự, sau đó dùng khăn lau khô, để vào giá đựng bát đĩa.
Hai người ăn cơm sớm, mới 7 giờ đã thu dọn đồ đạc xong, còn lâu mới đến 22 giờ, hai người không thể có cuộc sống về đêm kỳ quái trong buổi phát sóng trực tiếp, chỉ đơn giản dùng vài chục tệ còn lại để mua đồ ăn vặt, ngắm cảnh đêm bên bờ sông.
Cây cầu dài bắc qua mặt nước, im lặng tràn ngập ánh sáng, xe cộ qua lại không ngừng nghỉ, là đường về nhà của người dân.
Những ánh đèn neon hai bên eo biển lập lòe, đỏ đậm, hồng nhạt, cam vàng... các tòa nhà rũ bỏ phong cách độc đáo vào ban đêm.
Tống Kiến Chi và Minh Tự tay trong tay đi bên bờ biển, tựa vào lan can, sau khi đầu thu, cuối cùng gió đêm cũng có chút mát mẻ.
Gió thổi tóc của hai người, mái tóc dài của Tống Kiến Chi bị gió cuốn đến vai Minh Tự, vì thế đáp ở trên vai Minh Tự không rời, trông đặc biệt không biết xấu hổ.
Có ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, những chiếc thuyền đi ngang qua, tới tới lui lui. Thân tàu được bao phủ đầy ngôi sao và ngân hà, đi trong đêm tối, giống như tiên thuyền trên thiên cung, lảo đảo lắc lư đi qua nhân gian.
Trên bờ có hai phàm nhân đang dựa sát vào nhau, dựa vào lan can, thưởng thức nhìn tiên thuyền đi ngang qua, nhìn ánh đèn neon hai bên bờ sông, như sao băng hòa tan, rồi không ngừng tạo thành cảnh đẹp về đêm.
Có gió, có nước, có ánh sáng, có người.
Minh Tự quay người sang một bên, vén tóc của cô gái bên cạnh ra sau tai.
“Không có kẹp tóc, em không quản được.” Tống Kiến Chi nhỏ giọng oán giận.
"Có muốn buộc lên không?" Minh Tự hỏi.
“Em cũng không có dây buộc tóc.”
Minh Tự nói, “Chị có.”
Hửm?
Minh Tự tháo dây cao su trên cổ tay: “Cái này.”
Trên dây cao su màu đen có một chiếc nơ màu đỏ tía cùng một dải ruy băng dài, Tống Kiến Chi luôn cho rằng đó là đồ trang sức Minh Tự mang từ căn hộ về.
Rốt cuộc, nàng chưa bao giờ thấy Minh Tự tỷ tỷ đeo kiểu phụ kiện tóc này.
Cái này --- sao giống như được chuẩn bị cho nàng vậy?
"Tới đây."
Minh Tự đứng phía sau Tống Kiến Chi, vuốt tóc nàng ra sau đầu, đơn giản dùng tay làm lược chải tóc, sau đó tự nhiên buộc tóc nàng lên, làm chúng thuận theo mà xõa xuống dưới.
Dải ruy băng buộc tóc dài, đan xen với mái tóc dài của Tống Kiến Chi, đung đưa trong gió, mềm mại mà tao nhã.