Minh Tự nói xong lời này, mọi người mới nhớ ra Tống Tam không chỉ là minh tinh, mà còn là lão bản của Tinh Hãn!
Nhưng cho dù Tống Tam là lão bản, cái cớ của Minh Tự rõ ràng là qua loa lấy lệ, đạn mạc tràn đầy bất mãn.
Bởi vì lúc này là Minh Tự đang trả lời, camera quay cận cảnh Minh Tự, không biết là ai labh lợi phát hiện có gì đó không đúng: "Này, môi của Minh Tự đỏ hơn lúc mới dậy."
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
"Không chỉ đỏ, sao tôi lại thấy có chút sưng... không phải Minh Tự nhà ta là môi mỏng sao?"
"Tôi có một ý nghĩ táo bạo..."
"Tôi cũng vậy." "
"Tôi cũng vậy"
...
TV ở ngay trước mặt, mọi người không thể làm như không thấy, đặc biệt khách mời phải đảm bảo chương trình có tính tương tác, không thể để khán giả vắng vẻ.
Minh Tự không bỏ qua ý tứ của khán giả, cô nhướng mày, cong ngón trỏ lên, sờ qua môi, lông mi mở ra, nhan sắc xinh đẹp đột nhiên càng thêm đỏ.
Cô thản nhiên nói: “Son, tôi tô son?”
“Chắc có vấn đề gì đó, hôm nay Minh Tự hơi khác thường!"
"Không tin không tin tôi không tin, tôi là chủ của một blogger làm đẹp có hơn 100 nghìn người theo dõi trên weibo, tôi chưa bao giờ thấy số màu này!"
Đạn mạc càng gào to hơn, trước nay Tống Kiến Chi chưa bao giờ chứng kiến một trận như vậy, càng không nghĩ tới dấu vết của mình đã làm lại bị phát hiện như vậy. Nhất thời, nhiệt độ bốc lên cao, mặt nàng bắt đầu đỏ bừng.
Tống Kiến Chi không dám đối diện với camera, giả vờ đi lấy nước rồi lẻn ra khỏi camera.
Nàng nghe Minh Tự bình tĩnh nói với khán giả: “Không phải son môi?”
"Chẳng lẽ mọi người cho rằng là muỗi cắn?"
Tống Kiến Chi:... Hừ!
"Không không không, chúng tôi nghĩ là (nhanh chóng nhỏ giọng) cắn."
"Tôi nói thẳng, tôi nghĩ là Tống Tam cắn --- ủa, Tống Tam đâu rồi?"
"Tống Tam đổ nước đi [cười đầy ẩn ý]"
Sao có thể là Tống Tam? Nào có muỗi nào to như vậy?"
"Tổ chương trình mau bước ra làm chứng đi, các người có chuẩn bị nhang muỗi cho khách mời không?#đầu chó."
Cô gái hậu cần của tổ chương trình rúc vào một góc không dám lên tiếng: Tổ chương trình rất hào phóng, trong phòng khách có đủ loại nhang muỗi cho mọi người lựa chọn, nhưng cô ấy không thể nói.
Thái độ của Minh Tự bên kia rất ái muội, cuối cùng cô không thừa nhận cũng không phủ nhận, chuyển sang chủ đề khác với khách mời.
Đạn mạc đã đi từ "cho tôi lý do" lúc đầu đến "Đây là cam chịu sao?" rồi bị các chủ đề mới thu hút. Nhìn mặt ngoài thì mọi chuyện có vẻ như sóng yên biển lặng nhưng fan trên weibo lại bắt đầu a a a a a, khách mời không phải ngốc, bọn họ đều có suy nghĩ riêng.
Buổi chiều còn có nhiệm vụ điều động khách mời biểu hiện, trong giờ giải lao, Thịnh Cách cũng nhỏ giọng hỏi Tống Kiến Chi: “Tóm lại hai người là bạn tốt sao…”
Tống Kiến Chi khó mà giải thích mối quan hệ này, cuối cùng nàng chỉ có thể mơ hồ nói: "Chúng tôi chưa xác lập quan hệ."
Thịnh Cách hiểu rõ nói: "Vậy à, vậy cô cố lên."
Tống Kiến Chi còn chưa kịp nói chuyện, camera lại đuổi theo, hai người giống như không có chuyện gì xảy ra liền bắt đầu phần chương trình thực tế.
Sau khi Tống Kiến Chi làm nhiệm vụ trước mắt mới phát hiện ra, có vẻ như Thịnh Cách đã hiểu lầm là nàng đang theo đuổi Minh Tự, dù sao lần trước hắn còn nhìn thấy nàng đang cho Minh Tự ăn sữa chua.
Ừm... Kỳ thực đây cũng không tính là hiểu lầm, dù sao chỉ vừa dỗ dành được Minh Tự tỷ tỷ mà thôi.
Buổi tối, tổ chương trình giao nhiệm vụ cũng nhẹ nhàng hơn, bữa tối cũng được chuẩn bị như thường lệ, nhưng lần này mọi người đều phải biểu hiện thật tốt, không thể chỉ để Minh Tự mệt mỏi.
Trong bầu không khí đoàn kết hữu ái hỗ trợ lẫn nhau, camera đã thể hiện hài hòa cùng đẹp mắt tài năng nấu nướng thực sự của mọi người.
Lúc ăn cơm, món ăn thảm đạm là của Nhạc Nghị và Trần Viên Ninh, tác phẩm của người khác đều được khen ngợi nhiệt tình, có thể nói đó là thất bại của hai người này lại là hạnh phúc của người khác.
Đúng như Tống Kiến Chi đã nói, Minh Tự đã lén học bù, mang nàng làm những món ăn nhanh đơn giản, chiên một đĩa khoai tây và bánh giăm bông, còn xào một đĩa cà chua trứng đơn giản, kết quả cũng không tệ, mọi người đều vui vẻ ăn.
Ăn cơm là lúc bảy tám giờ, mọi người trong đạn mạc đều nói chính mình đang ăn cơm cùng bọn họ, không chỉ khán giả thích cảm giác được làm việc gì đó cùng lúc với khách mời mà Tống Kiến Chi cũng rất vui vẻ.
Đó là khoảng thời gian náo nhiệt để mọi người tụ tập cùng nhau, chưa kể còn có rất nhiều khán giả đáng yêu tham gia theo cách này, giống như những ngôi sao nhỏ lấp lánh trên bầu trời, những đạn mực dồn dập là tín hiệu nhỏ khi chúng lấp lánh.
Thật tốt.
Dọn sạch bát đĩa cũng chỉ mới tám giờ rưỡi, qua bày mưu đặt kế của tổ chương trình, các khách mời đã “tự quyết định” xem tác phẩm của các khách mời có mặt.
Khi Bành Chu chuẩn bị phát đoạn clip đầu tiên, hắn nhún vai, nói với khán giả:
“Mặc dù chúng tôi thực sự muốn biểu hiện theo ý thích, nhưng kỳ thực --- mọi người xem chúng tôi đã chuẩn bị tài liệu tốt như thế nào, cũng sẽ hiểu thôi."
Hắn đặt ngón trỏ lên trước môi, làm động tác ra hiệu mọi người giữ bí mật, khiến khán giả bật cười.
Các clip được chọn phải có một câu chuyện, có thể làm khách mời nói ra điều gì đó, cho dù đó là khó khăn khi quay phim, những câu chuyện thú vị trong quá khứ, hoặc là khoảng thời gian đặc biệt khó quên đối với họ, đều là những điểm nhấn của chương trình.
"Tôi biết là tổ chương trình đang làm khó, nhưng tôi xem vẫn khóc, Chu Chu thật vất vả a a a."
"Lam Lam quá đẹp, lúc mới xuất đạo mặt siêu nộn."
"Trần Viên Ninh thật đẹp trai, hồi còn học đại học lạnh lùng như vậy."
"Thế mà Minh Tự đóng vai quần chúng trong bộ phim này, tôi cũng đã xem bộ phim này, lúc đó tôi còn đang thắc mắc tại sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại không đóng tiếp loại phim như vậy QAQ."
Minh Tự nhìn thấy đạn mạc này, cô mỉm cười, nói: "Lúc trước tôi không có công ty, không có tiền, có thể đóng vai này thật sự là phải cảm ơn đoàn phim đã cho tôi cơ hội."
Minh Tự không hề che giấu quá khứ của mình, có thể gọi là lịch sử đen tối, cô nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, Tống Kiến Chi có thể tưởng tượng được có một vai nhỏ đối với tình hình tài chính lúc trước cùng tình yêu diễn xuất của Minh Tự lại là hy vọng khó có được như thế nào.
Mấy người ôm gối trong ngực, chân mèo của Tống Kiến Chi lặng lẽ vươn ra sau gối, nắm lấy tay Minh Tự tỷ tỷ. . Thử đọc t𝙧𝘂𝓎ện không q𝘂ảng cáo tại # T𝙍ÙMT𝙍UY Ệ𝑵﹒V𝑵 #
Hiện tại đã có em ở đây.
Tình huống của Tống Kiến Chi cùng Thịnh Cách khá đặc biệt. Tống Kiến Chi không có tác phẩm hay nào nên lấy ra một câu chuyện ngoài lề trong <Không tín vô duyên>, những trải nghiệm quý giá của nàng khi lần đầu tham gia một bộ phim, đồng thời cũng giúp quảng bá cho <Không tín vô duyên>.
Thịnh Cách là MC, còn là MC thời sự, thường xuyên xuất hiện trên đài, tác phẩm của hắn là... một đoạn thời sự chân thực.
Đạn mạc tràn ngập nghi hoặc như "Tôi đang xem thời sự trên một chương trình thực tế sao".
Ngay sau 22h, buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, mọi người tạm biệt khán giả và kết thúc ngày quay phim đầu tiên.
Sau khi tắt camera, những nhân viên công tác khác bắt đầu thu dọn thiết bị rời khỏi biệt thự rồi tan làm, một số người ở lại cùng khách mời tổng kết lại buổi diễn ngày hôm nay.
Ôn Toa mang tư cách là lão đại mà chủ trì cuộc họp nhỏ. Nói ưu điểm xong, đơn giản khen vào câu xong, Ôn Toa bắt đầu nói vấn đề. Cô nói ra từng cái, bắt đầu nói tới vấn đề Minh Tự tự ý tắt camera.
"Vấn đề camera này có thể làm một hai lần, đừng quá nhiều lần."
Vành tai của Tống Kiến Chi đỏ như máu, còn tưởng Ôn Toa đang khéo léo phê bình hai người, không ngờ nàng lại nghe thấy Ôn Toa nói tiếp: "Dù sao thì nếu dùng điểm bùng nổ quá nhiều lần, khán giả sẽ mất đi cảm giác mới mẻ."
Tống Kiến Chi:?
“Điểm bùng nổ?”
“Đó là hot search trên weibo.” Ôn Toa tự nhiên nói, sau đó nhớ tới, “À, mọi người vừa quay xong, còn chưa xem weibo.”
“Bây giờ lấy điện thoại ra xem đi."
Minh Tự mở weibo, vừa nhìn đã thấy tên của chương trình trên hot search.
Ngay sau đó chính là: Minh Tự tắt camera.
Một V chính thức đã tạo ra một đề tài về vana đề này, khán giả nói đến khí thế ngất trời, đặc biệt là bây giờ buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên vừa mới kết thúc, đây là thời điểm nhiệt tình nghị luận.
Nhưng những bài đăng được yêu thích nhất trong đó, ngoại trừ những bài đăng chính thức trên weibo, tính từ trên xuống dưới, dù bài viết trên weibo có nói gì đi nữa, về cơ bản đều xoay quanh cảnh Minh Tự tắt camera.
Thậm chí có người còn chụp ảnh màn hình khuôn mặt của Minh Tự trước khi tắt camera, so sánh với khuôn mặt của cô khi xuất hiện trong hội trường, điên cuồng đi tới hướng ái muội.
Minh Tự đánh giá đúng trọng tâm: "Phân tích rất có lý."
Mọi người:...
Minh Tự không nói tiếp, nhưng vẻ mặt của Tống Kiến Chi rõ ràng có ý gì đó, mọi người cơ bản đều hiểu.
Sau cuộc họp nhỏ, Trần Viên Ninh vốn do dự hồi lâu không muốn nói chuyện cuối cùng cũng rảnh rỗi, lén kéo biểu tỷ sang một bên nói nhỏ.
Tống Kiến Chi uyển chuyển đối phó nói nàng và Minh Tự chưa xác lập quan hệ, giống như nàng đã nói với Thịnh Cách, nàng liền thấy biểu đệ trước mặt thấp giọng nói: "Chị, chị là đang đùa giỡn với tình cảm của Minh Tự phải không?"
Tống Kiến Chi:?
"Này chính là tiềm quy tắc."
Trần Viên Ninh không bao giờ ngờ rằng có một ngày biểu tỷ của mình trở thành giám đốc một công ty giải trí, thế mà lại thực sự diễn ra cốt truyện của một bộ phim thần tượng ngoài đời thực. Càng nghĩ càng thấy giống, nếu không, hôn cũng đã hôn rồi, còn nói không có quan hệ gì làm gì?
Hắn càng thêm chắc chắn, than thở nói: “Đây là tiềm quy tắc, không ngờ biểu tỷ lại…”
“Đang nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?” Tống Kiến Chi không thương tiếc nhảy lên, giáng cho hắn một đòn.
"Yên tâm, thật sự không phải." Tống Kiến Chi lời ít ý nhiều nói: "Đại biểu tỷ của cậu cũng đã biết rồi."
Câu đầu tiên không có sức thuyết phục, nhưng câu sau vừa nói ra, Trần Viên Ninh lập tức tin tưởng, tính cách của đại biểu tỷ không phải sẽ nhìn người thân làm bậy.
Trần Viên Ninh yên tâm, đột nhiên trở nên phấn khích: "Nói như vậy, sau này Minh Tự tỷ có thể sẽ là anh rể của em sao?"
Tống Kiến Chi đỏ mặt, nhưng sau đó phát hiện có chút không đúng: "Sao không phải là chị dâu??"
Trần Viên Ninh:...
Đôi mắt hắn đảo quanh trên người Tống Kiến Chi, nhớ lại khí chất của Minh Tự tỷ, ừm...
Hắn nói gần nói xa: "Kỳ thực, đều gọi là tỷ tỷ cũng tốt, ừm, khá tốt."
Tống Kiến Chi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tiểu biểu đệ của mình, đang định ép hỏi lần nữa thì lại nghe thấy bên kia có người gọi nàng: “Tống Tiểu Chi, đi ngủ.”
Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy là Minh Tự, trong tay đanh cầm hai chiếc ly chứa đầy chất lỏng màu trắng sữa.
Tống Kiến Chi lập tức ném biểu đệ sang một bên, thanh thúy đáp lại, Minh Tự đưa ly vào tay nàng: “Uống sữa trước khi đi ngủ.”
Ly ấm vừa phải, nhưng trong lòng Tống Kiến Chi lại rất nóng, có thể nướng được một viên đường mềm dẻo.
Khi ánh mắt hai người đối diện nhau, chúng chứa đầy những sợi đường mềm mại không ngừng kéo dài.
Trần Viên Ninh ôm chặt lấy mình run bần bật, hắn cảm thấy mình không những không có sữa trước khi ngủ mà còn ăn một ngụm cẩu lương trước khi ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT