Minh Tự nắm chặt bát trong tay, canh cá nóng bỏng, xuyên qua bát mỏng nóng tới lòng bàn tay.

Cô liếc nhìn Triệu Thiên Đóa, ngồi xuống, đặt canh cá trước mặt.

"Mọi người ăn đi." Bối Hải dẫn đầu phá vỡ im lặng, hô.

Triệu Thiên Đóa dùng đũa gắp đồ ăn cho Tống Kiến Chi: "Nào."

"A, để tôi tự làm."

"Cái này không cay, cậu có thể ăn nhiều một chút."

Triệu Thiên Đóa gắp thêm một ít món chay cho nàng, rất chu đáo và săn sóc, Tống Kiến Chi vội vàng bưng bát lên nhận lấy.

Mọi người bắt đầu động đũa, Triệu Thiên Đóa cũng không làm gì nữa, Tống Kiến Chi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa bắt đầu ăn.

Nàng có chút luống cuống, đột nhiên quan tâm như vậy là thế nào, con gái quốc dân bình dị dễ gần như vậy sao?

Quả thực có thể nói là quen thuộc.

Chính mình cũng vừa mới gặp nàng ấy, chính mình lại không phải là bạn của nàng ấy, không phải Minh Tự mới là--

Tống Kiến Chi nghĩ đến đây, trộm nhìn Minh Tự, ở bàn ăn dùng ánh mắt cố gắng hỏi "Đây là chuyện gì vậy".

Không nghĩ tới lại đối diện với một đôi mắt bị bao phủ một tầng âm u, giống như có sương mù trên hồ, nhìn không rõ, vẻ mặt Minh Tự cũng nhàn nhạt, che giấu mọi cảm xúc.

Ngay lập tức, trong lúc trao đổi ánh mắt ngắn ngủi này, Minh Tự đã chủ động dời mắt đi.

Có cái gì đó không đúng.

Tống Kiến Chi nhạy cảm cảm giác được trạng thái Minh Tự không đúng, trước giờ cô chưa bao giờ lãnh đạm như vậy, đều sẽ mỉm cười với mình, cho dù không phải trên môi thì cũng sẽ có trong mắt.

Tống Kiến Chi cơ hồ lập tức bắt đầu suy nghĩ lại.

Trước khi vào phòng còn rất bình thường, lúc ngồi chào hỏi cũng rất bình thường, ừm... sau đó Triệu Thiên Đóa tự mình múc canh và đồ ăn cho nàng?

Suy nghĩ của Tống Kiến Chi dừng lại vào lúc này, đũa trong tay cũng dừng lại, có chút kinh ngạc.

Đây là Minh Tự - ghen sao?

Ăn giấm từ bạn của chính mình?

Tình cảm nói với Tống Kiến Chi, nhất định Minh Tự là một đại tỷ tỷ thành thục, ổn trọng lại bình tĩnh, từng sợi tóc đều lộ ra điềm tĩnh, cho nên cô sẽ không lòng dạ hẹp hòi mà ăn loại giấm này.

Nhưng lý trí lại nói, từ lúc vào cửa còn chưa xảy ra chuyện thứ ba, nhất định là vì chuyện này, nữ nhân đều như vậy.

Tống Kiến Chi đang đắm chìm trong suy nghĩ, vô thức ăn hết đồ ăn trong bát, Triệu Thiên Đóa ở bên kia nhạy bén nhận ra bát của nàng đã trống rỗng, liền vươn tay cầm lấy đôi đũa.

Tống Kiến Chi nhìn nàng, vội vàng nói: "Thiên Đóa cậu ăn đi, tôi tự làm được."

Triệu Thiên Đóa dừng tay, yên tâm mà nói với nàng: "Vậy cậu ăn đi nga."

Sao lại giống như dỗ dành trẻ nhỏ vậy...

Tống Kiến Chi có chút bối rối, nhưng nàng vẫn đồng ý, Triệu Thiên Đóa yên tâm, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Dương Liễu.

Không phải bởi vì tâm trạng của Minh Tự tỷ tỷ thất thường, đang hờn dỗi. Vậy thì xuất phát từ lễ nghi, nàng không thể lúc nào cũng để Triệu Thiên Đóa săn sóc.

Này thành cái gì.

Tống Kiến Chi suy nghĩ rất rõ ràng, nhưng trong lòng nàng biết chủ yếu là vì Minh Tự.

Nghĩ nghĩ, nàng liền cầm đũa lên chuẩn bị gắp một miếng thịt kho tàu cho Minh Tự.

Ăn nhiều thịt, ít ăn giấm.

Tống Kiến Chi suy nghĩ rất kỹ, khi nàng giơ đôi đũa ra đều dính đầy nước sốt, mới phát hiện có người xoay bàn ăn, lúc này trước mặt nàng là một đĩa thịt đường giấm.

Tống Kiến Chi:...

Được rồi, cũng không thể không lễ phép mà thu hồi đũa, Tống Kiến Chi căng da đầu gắp thịt vào bát Minh Tự, nhỏ giọng nói: "Ăn nhiều thịt một chút."

Minh Tự không trả lời, nhưng khóe môi nhếch lên, động đôi đũa trong tay, nể tình mà gắp miếng thịt lên ăn.

Tống Kiến Chi thở phào nhẹ nhõm, cũng gắp cho mình một miếng, lúc vừa đưa thịt đến bên môi, Minh Tự hỏi Triệu Thiên Đóa:

"Lại nhập diễn sao?"

Nhập diễn?

Tống Kiến Chi cắn miếng thịt, trộm vểnh tai lên nghe.

Triệu Thiên Đóa thở dài, sau đó nói: "Ai nha, hình như là vậy!"   

Giọng điệu của nàng không còn là giọng điệu ôn nhu bất thình lình nữa mà khôi phục lại lưu loát khi vừa gặp mặt, có chút ngượng ngùng nói với Tống Kiến Chi: "Không nghĩ tới vừa mới gặp nhau đã diễn trước mặt cậu."   

Bối Hải xen vào, "A- hình như tôi cũng nghe nói rồi."   

Tống Kiến Chi đặt đũa xuống, có chút khó hiểu, Triệu Thiên Đóa nhanh chóng giải thích: "Ai nha, tôi có một vấn đề từ nhỏ, đôi khi vừa kết thúc vai diễn, vừa trải nghiệm cuộc sống trở về, trò chuyện vui vẻ tôi sẽ đột nhiên nhập diễn."

"Cái này có ổn không?" Tống Kiến Chi kinh ngạc hỏi.

"Nói chi tiết cho tôi xem?" Hồ Phàm trở nên hứng thú.   

Triệu Thiên Đóa rất phối hợp nói: "Cũng không thể tính là nhập diễn, giống như... cảm giác về một loại cuộc sống khác trong bộ phim đó vẫn còn đọng lại trong tôi, vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt, cho nên thỉnh thoảng sẽ có những hành động ngoài ý muốn."   

Minh Tự nhìn Tống Kiến Chi đang trầm ngâm, mỉm cười nói: "Hai năm trước có một lần Thiên Đóa đi khu vui chơi, lần đó xảy ra rất nhiều phiền toái, còn có trên mạng xã hội." Cô nhìn Triệu Thiên Đóa, "Đó là vì em ấy vừa diễn xong đã đi chơi vòng đu quay."

"Aiz, là như vầy, khi đó tôi vừa rời đoàn phim chưa đầy một tuần, trên đường nhìn thấy vòng đu quay, liền nhập diễn."

Triệu Thiên Đóa không hổ danh là ngôi sao nhí, có khả năng chỉ huy lời thoại rất tốt, nàng nói chuyện xưa có nhịp điệu lại hài hước, mọi người đều nhìn nàng, nghe nàng kể lại trải nghiệm của bản thân.

"Nhập diễn một nữ chính khổ hạnh, vừa nhìn thấy vòng đu quay liền không đi nổi, một hai phải ngồi trên thương xuân thu buồn mới được. Lúc đó tôi bị ảnh hưởng, một lòng muốn ngồi trên đu quay, ở không trung mà nhớ lại lần đánh mất tình yêu gần nhất."

"Vòng đu quay còn chưa quay thì tôi đã khóc, khóc đến nước mặt đầy mặt. Hẳn là du khách đã bị tôi dọa sợ, nửa ngày cũng không có ai dám bước lên hỏi tôi có phải là Triệu Thiên Đóa hay không, chắc họ đều đang nghĩ, sao Triệu Thiên Đóa có thể khóc nhè ở khu vui chơi được!"

Nàng thè lưỡi, "Cuối cùng có một tiểu tỷ tỷ đi tới đưa cho tôi một gói khăn giấy."

Dương Liễu nói đùa: "Đôi mắt người này thật sắc bén, chỉ có cô ấy mới dám nhận cô là con gái quốc dân."

"Không." Triệu Thiên Đóa lắc đầu, "Hình như cô ấy không biết tôi, chỉ là thấy tôi khóc quá đáng thương, đưâ giấy xong liền rời đi."

Nàng nói tiếp: "Khi tôi nhận được khăn giấy, lau nước mắt xong, du khách đã tụ tập xung quanh- trời ạ, công viên giải trí quá nhiều người, ngày hôm đó tôi đã ký đủ ba tiếng mới rời đi được, giống như tổ chức gặp mặt cá nhân vậy."

Bộ dáng lòng còn sợ hãi của Triệu Thiên Đóa khiến cả bàn bật cười.

"Vừa rồi cũng là bị vai diễn ảnh hưởng sao?" Hồ Phàm rất có hứng thú với chủ đề này, như đang sưu tầm tài liệu, hỏi: "Gần đây cô đang chuẩn bị vở kịch gì sao?"

Triệu Thiên Đóa nghẹn lại, liếc nhìn Tống Kiến Chi: "Ừm... một bà mẹ già nghèo ở trong núi."

Mọi người:...

Cô gái trẻ nhìn rất có linh khí, nhưng không nghĩ tới lại đóng vai một bà mẹ già, chắc hẳn đây là theo đuổi nghệ thuật.

Nhìn thấy Triệu Thiên Đóa nhìn mình, Tống Kiến Chi có chút áy náy nên vội vàng hòa giải, như không để ý nói:

"A, nhất định là loại ở trong khốn cảnh mà lòng vẫn lương thiện, đặc biệt giỏi quan tâm người khác!"

Triệu Thiên Đóa: "Ừm... vai diễn này khá gây tranh cãi."

Bối Hải với tư cách là đạo diễn có hiểu biết sâu sắc nói: "Những vai gây tranh cãi mới dễ tỏa sáng!"

"Ừm... bà mẹ già này bởi vì quá khứ của bản thân, rất cảnh giác với người ngoài, thậm chí lúc đầu còn có ác ý, mãi đến cuối phim mới tỉnh ngộ." Đôi mắt của Triệu Thiên Đóa rung động, "Bà ấy chỉ đối xử rất tốt với con mình, rất săn sóc."

Tống Kiến Chi nghe câu trước vẫn bình thường, nhưng khi nghe câu cuối cùng lại phản ứng lại...

Con?

Triệu Thiên Đóa nhìn nàng, đáng thương nói: "Thực xin lỗi Kiến Chi, tôi vô tình nhận cậu làm con."

"Khụ khụ." Không biết là ai ăn canh bị sặc.

"Hahahahahahaha!"

"Thiên Đóa nhập diễn này cũng quá vui rồi hahahahaha."

Minh Tự hài lòng cong môi cười, lấy khăn giấy chấm nước sốt dính trên môi, liếc nhìn vẻ mặt khó tả của Tống Kiến Chi, nhẹ nhàng nói: "Trước đó Thiên Đóa còn mượn một đứa trẻ trong thôn làm con trai em ấy, việc nhập diễn cũng là khó tránh khỏi."

Giọng nói của cô không nhanh không chậm nói, "Kiến Chi sẽ không để bụng đi."

Tống Kiến Chi quay đầu nhìn nàng ấy, trên mặt có chút mờ mịt.

Chính mình đã trưởng thành như vậy, mặt cũng không có phì nộn, như thế nào lại khơi dậy trái tim của mẹ già Triệu Thiên Đóa.

Không nghĩ ra a.

Khi nàng quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Minh Tự, lập tức vứt bỏ hoang mang ra sau đầu, nhớ tới--

Minh Tự biết rõ!

Nghe lời cô vừa nói, cô vẫn luôn biết Triệu Thiên Đóa có thói quen nhập diễn, cô còn biết rõ chuyện Triệu Thiên Đóa có nuôi một đứa con.

Kết quả, biết rõ nàng ấy, còn sắp xếp chính mình.

Nữ nhân này thật là...

Khi dễ người!

Tống Kiến Chi tức giận từ trong lòng, tà ác đến tận ruột gan, nàng lộ ra một nụ cười tự mãn xinh đẹp, "Đương nhiên sẽ không, tôi rất thích Thiên Đóa thân cận với tôi như vậy."

Quay đầu còn gắp đồ ăn cho Triệu Thiên Đóa, "Nào, Thiên Đóa, cậu nhập diễn chiếu cố tôi, bây giờ tới lượt tôi chiếu cố cậu nha."

Người thụ sủng nhược kinh đổi thành Triệu Thiên Đóa.

Tam tiểu thư Tống gia lớn lên xinh đẹp không nói, ăn nói ngọt ngào không nói, còn rộng lượng như vậy sao?

Nàng không những không tức giận mà còn giải hòa với mình, hiện tại còn hổ động phối hợp với mình.

Chẳng trách tiểu tỷ muội Minh Tự lại ở chung với người ta tốt như vậy, mắt nhìn người của tiểu tỷ muội quả nhiên không sai!

Nghĩ đến đây, Triệu Thiên Đóa quay đầu lại, nhìn tiểu tỷ muội Minh Tự bằng ánh mắt khẳng định.

Không nghĩ tới Minh Tự cũng đang nhìn chằm chằm vào nàng, còn có Tống Kiến Chi ở giữa, Minh Tự mím môi, rũ mắt xuống, cảm xúc trong mắt phần lớn bị lông mi dài che đi.

Triệu Thiên Đóa mờ mịt, vô thức nhìn theo ánh mắt của Minh Tự, nhìn thấy miếng thịt kho trong bát mình.

Đây là có chuyện gì?

Triệu Thiên Đóa lay động được trí óc thông minh, lập tức hiểu ra!

Nàng duỗi tay, xoay bàn ăn cho Minh Tự, rồi bưng một bát thịt kho cho Minh Tự.

Tỷ muội quay phim nên chú ý đến vóc dáng, buổi tối muốn ăn thịt nhưng không dám ăn.

Cuộc sống của nữ minh tinh xinh đẹp quả thực quá thảm.

Triệu Thiên Đóa càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, nàng khích lệ nói với Minh Tự:

"Hôm nay gặp lại bạn cũ, ăn nhiều chút đi, đạo diễn sẽ không trách chị đâu."

"Đúng không đạo diễn Bối." Nàng còn quay đầu lại "xin thánh chỉ" của Bối Hải.

"À! Muốn ăn gì thì ăn đi Minh Tự, cơ thể của cô rất tốt, sẽ không ảnh hưởng đến vẻ ngoài trên màn ảnh của cô đâu."

Triệu Thiên Đóa: "Chị xem, đạo diễn đã lên tiếng rồi, mau ăn đi!"

Đừng nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong bát của người khác nữa, đột nhiên nhìn thấy rất đáng sợ.

Minh Tự:...

"Cảm ơn em." Minh Tự mặt vô biểu tình nói.

"Khách khí với em làm gì?" Triệu Thiên Đóa hoàn toàn không để ý, quay đầu lại nói chuyện với Hồ Phàm về kinh nghiệm diễn xuất của mình.

Tống Kiến Chi cúi đầu, rõ ràng là đang nghiêm túc ăn cơm, nhưng thực ra lại đang nhịn cười, đến mức vai không ngừng run rẩy.

Nàng nhịn cười đều ra nước mắt, cuối cùng cũng dừng lại, ngẩng đầu nhỏ giọng nói với Minh Tự: "Minh Tự, thịt kho tàu có ngon không?"   

Hahahahahahahah không được cười hahahahahahhaha!

Minh Tự nhìn nàng, ánh mắt mờ mịt, bình tĩnh nói: "Tôi thích ăn cá hơn."   

Tống Kiến Chi: Cảnh giác.

Minh Tự phút chốc lộ ra ý cười, trong trẻo như trăng, nhìn không ra nửa điểm không vui, giọng nói cũng ôn nhu hơn rất nhiều: "Đặc biệt là cá tươi, ăn rất ngon."  

Tống Kiến Chi:.... hiện tại làm nũng xin lỗi còn kịp không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play