Lý Cô Vân đang ở ngay trước mặt nàng, khoảng cách giữa hai người chưa đến một sải tay, trên tay có troe hai ba giọt rượu, làm hai người có chút say.
Cánh hoa sen có màu hồng, khi đến gần có thể nhẹ nhàng ngửi, trên người thoang thoảng hương thơm.
Chỉ cần đưa tay ra, liền có thể ôm Lý Cô Vân vào lòng, cúi đầu nghe theo, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Đó là Lý Cô Vân, đó còn là Minh Tự.
Tống Kiến Chi chợt nhớ tới lời Hồ lão nói - uống rượu thêm dũng khí.
Dũng khí cái gì, rõ ràng là cái cớ để người làm xằng làm bậy, tùy ý hành động.
Người ta nói diễn, diễn thì đối xử với người như trong nhân vật, nếu là diễn thì phải có NG.
Lúc này, đôi mắt của Tống Kiến Chi rất trong trẻo, đầu óc cũng thanh tỉnh, bởi vì trong mắt nàng chính là Minh Tự, nàng vô cùng thanh tỉnh và ý thức được mình là Tống Kiến Chi chứ không phải Cá Chép Đỏ.
Tống Kiến Chi có cùng khát vọng với cá chép đỏ.
Khát vọng của cá chép đỏ bị Lý Cô Vân câu ra, trộn lẫn với bản chất của nàng, có thể điên cuồng phát lên trong cơ thể, kích động khát vọng.
Khát vọng của Tống Kiến Chi, không phân biệt được đó là mùi rượu hay mùi tình nhân.
Có thể là cả hai.
Rượu mà nàng uống trước đó biến thành một luồng khí nóng hổi trong cơ thể, thấm vào máu thịt, khiến mắt cá chép đỏ đỏ lên, thở hổn hển, tia nước rượu tỏa ra trên môi càng thêm yêu mị.
Tại một khắc này, hai người đều rất muốn ăn thịt người.
Con cá chép đỏ nắm tay Lý Cô Vân, dùng làm ly rươu. Bạch ngọc là ly, rượu treo như sương, còn có hương vị thơm nồng.
Nàng từ từ nếm thử.
Lúc này, Cá chép đỏ là một kẻ mới hóa hình và chán ghét nhân thế, lại nhận ra vẻ đẹp của loại rượu này cũng giống như rượu ngọc trong tiên cung.
Nóng bỏng, ngọt lành, có thể gây nghiện.
Dấu vết của rượu từng chút bị hôn đi, rượu ngọt ngào bị đầu lưỡi cuốn đi, giống như rắn bò trong rừng, thân rắn quấn quýt si mê mà cọ xát thân cây, để lại một chút nước nhớp nháp.
Thẳng theo đầu ngón tay, đuổi theo vết rượu đến cổ tay, cuóo cùng cá chép đỏ cũng hài lòng, ngẩng đầu lên, ánh mắt không tránh không né, đôi mắt đẹp mê ly ướt át.
Chút rượu cuối cùng đọng lại trên đầu lưỡi, nàng đắc ý vươn lưỡi, khoe thành tích to lớn của mình rồi nhẹ nhàng cuộn lại.
Chỉ còn lại mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ miệng, xộc vào giữa mũi Lý Cô Vân.
Lý Vô Vân vốn quen uống rượu, ngàn chén cũng không say, hôm nay không động đến một giọt rượu lại đã say rồi.
Rượu đã cạn nhưng cá chép đỏ vẫn nắm tay Lý Cô Vân không buông.
Trong lúc nhất thời, đối phương yên tĩnh.
Sương mù bên hồ Địch Thanh Trì nhẹ cuốn, đọng lại, giống như tấm vải mỏng treo bên giường, bồng bềnh theo gió xuân, che đi một nửa khung cảnh tươi đẹp bên trong.
Lý Cô Vân nhếch môi, khẽ chớp mắt, khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt lại nhìn sang một bên.
“Ngon thì chúng ta tiếp tục uống.”
Cô nghiêng đầu, để lộ đôi tai đỏ thẫm, màu đỏ của rượu đi thẳng xuống, tràn vào vạt áo trắng, khung cảnh bên dưới không còn nhìn thấy nữa.
Ai còn muốn uống thứ đó.
Tửu sắc không có phân biệt, nhưng cô là người chính trực, chỉ thích uống rượu chứ không quan tâm đến sắc.
Cá chép đỏ không kiên nhẫn để Lý Cô Vân muốn làm người quy củ, bản tính của nàng lại ương ngạnh, đầy ác ý, nàng chỉ hy vọng hoa sen này mọc lên từ bùn mà không nhiễm bùn này sẽ cùng mình lăn lộn trong bùn, bạch sam đều dơ, lại tích ra nước hoa---
Không phải còn đẹp hơn rượu hoa này sao?
Tay cá chép đỏ vừa chuyển, tay nắm cổ tay Lý Cô Vân giống như con rắn tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, có chút lười biếng và tham ăn, vươn dài thân mình, chậm rãi bò lên.
Cá chép đỏ có thể thấy rõ Lý Cô Vân không hề thờ ơ, lông mi khẽ run lên, giống như một con bướm dừng lại trước mắt cô, tạo thành bóng tối.
“Không nhìn ta sao?” Cá Chép Đỏ chậm rãi nói, thanh âm chậm rãi như động tác.
Không nhìn, hay là không dám nhìn.
Lý Cô Vân không trả lời, nhưng màu đỏ nhạt trên mặt lại đậm hơn một chút.
Rắn trườn đến đầu ngón tay, sau đó vui vẻ tùy ý mà trở mình tìm lòng bàn tay của Lý Cô Vân, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay cô hơi ướt, trên người phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Xì.
Cá Chép Đỏ đắc ý trong lòng mà cười khẽ, hai người đều nghe thấy.
Lý Cô Vân không nhịn được quay đầu lại nhìn nàng, sau đó nhanh chóng né tránh, ánh mắt dừng lại ở góc áo rực lửa của cá chép đỏ.
Bàn tay của con cá chép đỏ ấn xuống lòng bàn tay của Lý Cô Vân, năm ngón tay nhanh nhẹn xuyên vào trong các ngón tay của Lý Cô Vân, theo động tác của nàng, hai ngón chéo nhau cho đến khi mười ngón đan đan xen.
Khi lòng bàn tay chạm vào nhau, giữa da xuất hiện một lớp dịch nhờn dính, nóng ẩm, có tác dụng truyền nhiệt độ cho cả hai người.
"Ngươi còn muốn uống nữa không?"
Mhông... muốn ta sao.
Lý Cô Vân nhắm mắt lại, cô không nghĩ tới nữa.
Muốn cá chép đỏ sao? Đương nhiên muốn, bảo vệ nàng lâu như vậy, làm sao lại không có tình yêu, không chỉ có tình yêu mà còn có tình dục.
Nhưng—
Có lẽ là vì đã bên cạnh nàng quá lâu, chỉ cần nhìn nàng thì cô cũng cảm thấy mỹ mãn, không nghĩ xa vời.
Lý Cô Vân không trả lời, tựa hồ đang giãy giụa, nhưng cá chép đỏ lại không quan tâm, chỉ muốn ăn cô.
Thích đến mức không thể nhai rồi ăn, chỉ có thể nếm nhẹ, nếm thử từng bộ phận của loài hoa này.
Không thể không nếm thử.
Cá Chép Đỏ quá hiểu tính tình của Lý Cô Vân, cô rất mềm lòng với chính mình, chỉ cần nàng do dự bức bách liền có thể khiến cô thương tiếc, sau đó nghe lời chính mình, thỏa mãn chính mình.
Chỉ cần nói với cô: Ta chỉ có thể sống được ba ngày, bây giờ ba ngày đã trôi qua.
Cá chép đỏ rất giảo hoạt, nàng dễ dàng nghĩ ra cách ứng phó, chỉ vài câu nói cùng vẻ mặt khổ sở đã khiến Lý Cô Vân vứt bỏ khôi giáp.
Lời nói đã ở trên môi, nhưng không muốn nói ra, bị nàng nhẹ nhàng nuốt xuống.
Nàng khổ sở.
Lý Cố Vân cũng sẽ rất khổ sở
Định mệnh đã định sẵn để nàng... chịu đựng khổ sở đánh mất chính mình.
Chính mình đã quá phận.
Cá Chép Đỏ khẽ thở dài, nhưng vẫn mỉm cười.
Lý Cô Vân còn chưa kịp thông thuốc, nàng đã nói:
“Nếu ngươi muốn uống rượu thì uống đi, ta không muốn uống cái này.”
Lý Cô Vân rũ mắt xuống, tựa như thở dài, hỏi: “Tại sao?"
"Tiệm rượu nói có một loại rượu tên là Bạch Liên Hoa, chỉ có trong cung mới có.”
Cá chép đỏ nghiêng người về phía trước, tiến lại gần nàng, siết chặt hai bàn tay đan vào nhau, nói: “Ta thích hoa sen, ta muốn nếm cái này."
Nói là rượu vào lời ra, nhưng thực ra biểu cảm của nàng chỉ kém là mổ tim ra cho cô xem.
Lý Cô Vân mím môi, khóe môi không khỏi cong lên, mang theo thẹn thùng cùng ôn nhu, quay đầu lại nhìn nàng.
"Ta đã nếm thử loại rượu này, cực kỳ tinh khiết, nhưng lại quên để lại cho ngươi một ít, nếu ngươi thích thì ta lấy cho ngươi."
Cô nhìn bầu trời, ở đây cách kinh thành rất xa, may mà cô là yêu quái, nếu không Cá chép đỏ đời này sẽ không uống được rượu Bạch Liên Hoa.
"Ngươi ở đây chờ ta, nửa canh giờ nữa ta sẽ trở về."
Cô vừa nói vừa định rút tay đứng dậy rời đi, nhưng cá chép đỏ lại không chịu buông ra.
Lý Cô Vân hoài nghi quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy Cá Chép Đỏ cũng đang chăm chú nhìn mình.
“Sao vậy?” Lý Cô Vân kiên nhẫn nói: “Hay là ngươi muốn đi cùng?”
“Tiệm rượu còn nói Bạch Liên Hoa là một loại rượu ngon làm từ nhụy sen, nổi trên mặt nước."
"Hoa sen tinh khiết nhất thiên hạ ở đây, ngươi còn đi tìm những tàn hoa đó làm gì?"
“Cô Va muốn cho ta bỏ qua nhất phẩm đó mà chịu thiệt dùng Bạch Liên Hoa sao.”
Nàng tiến lại gần, hô hấp hòa quyện vào nhau, môi đỏ khẽ mở, mềm mại như bông.
"Ta không thuận theo."
Nói xong, Cá chép đỏ dùng động tác chiếm lấy khoảng cách cuối cùng, đầu tiên là dùng má hồng cọ cọ Lý Cô Vân.
Trong lòng Cá chép đó thích thú, nhiệt huyết nóng bỏng, muốn cho Lý Cô Vân cũng thất thố, đầu vừa chuyển liền dán lên môi Lý Cô Vân.
Lý Cô Vân không kịp trở tay, khi phản ứng lại, sắc mặt cô không thể khống chế mà bỏng rát, cho dù rượu có thuần đến đâu thì cô cũng chưa bao giờ mất thất thố như vậy.
Cá chép đỏ thực sự đã nói như vậy—
Nhụy hoa sen...
Nhụy hoa đối với thực vật có ý nghĩa cùng tư mật như thế nào.
Rặng mây đỏ cuối cùng cũng bao trùm lên hai má Lý Cô Vân, giống như bị hương rượu ngọt trong miệng cá chép đỏ truyền đến.
Bên cạnh là người bạn lâu năm, Địch Thanh Trì của họ, sương mù bồng bềnh trên mặt nước, còn có cá chép đỏ cầu hoan quấn quýt si mê không thôi.
Đến nay, mọi thứ đều thuận lý thành chương.
Lý Cô Vân nằm ở bên bờ ao, váy trắng lặng yên buông xuống ao, làm xao động một mảng hoa bồng bềnh.
Giống như một mảnh tuyết nhẹ.
Tuyết trắng không tì vết, oánh nhuận trong trẻo, bởi vì nhân tâm quá uyển chuyển nhẹ nhàng nên thân thể liền hiện ra trạng thái mông lung mơ hồ.
Càng xinh đẹp, càng câu nhân xâm chiếm.
Càng làm người muốn dùng lửa đốt cháy, cho đến khi biến thành một đoàn nóng bỏng, mềm mại làm người muốn đùa giỡn.
Một đóa hoa đỏ nở rộ che phủ tuyết.
Cánh hoa phiêu dật xòe ra, có những sợi tơ vàng ẩn hiện bên cạnh, đó là ngọn lửa vàng cháy đến cực điểm.
Chỉ cần phủ nó lên trên tuyết, chỉ cần động nhẹ, lớp tuyết vô cùng thanh nhã không có khả năng tự vệ liền mềm đi.
Nước tuyết dày thấm đẫm cánh hoa, mang theo vị ngọt của tuyết đầu mùa, những sợi bạc mỏng manh câu vào giữa chuyển động, tấm lưới dệt bằng sợi chỉ ngọt ngào quấn lấy hai thứ bên trong.
Vô lực tránh thoát, chỉ đơn giản là để mình chìm xuống, tận hưởng bao nhiêu tùy thích.
Đỏ trắng quấn quýt say mê.
Không biết ống tay áo của ai đã đánh đổ bình rượu đang đứng yên, bình lăn xuống Địch Thanh Trì.
Cơ thể nàng mềm nhũn như một con rắn lười nhác, mềm mại như không xương, chỉ rắn hơn lớp tuyết tan dưới cơ thể một chút.
Loại chuyện này, từ trước đến nay không ai có thể chỉ lo thân mình.
Cá chép thằm dò nhìn xem, bình rượu đã ngập một nửa trong nước, nước tràn vào miệng bình, hẳn là rượu đã rỉ ra ngoài.
Đang chìm nổi trong nước, bất lực không nơi nương tựa, chỉ có thể bị nước trêu đùa.
"Rượu đã sẵn sàng." Cá chép đổ quay đầu lại mỉm cười: “Mời sen vào ao…”
“Ủ rượu nga.”
Âm cuối ngân nga câu nhân.
Nàng rũ mắt xuống, nhìn thấy Lý Cô Vân mắt ướt, môi ướt, giống như ăn phải nước tuyết cũng sắp hóa thành nước.
Dùng môi, tay, thân cọ xát vào nhau, nhào tuyết thành nước.
Rên rỉ, nhẹ thở, thì thầm, khuấy động như mây.
Cá chép đỏ ăn dư vị của hoa sen, làm hoa sen cũng có dư vị liền không khỏi đắc ý, lúc này lộ ra một chút thiên tính.
Nàng duỗi chân xuống nước, chiếc váy đỏ căng ra như đuôi cá, kéo Lý Cô Vân cùng nhau xuống hồ, đầy quấn quýt si mê mà bá đạo.
Cũng giống như bình rượu hoa, toàn bộ nước rượu trong cơ thể đều chảy xuống ao, bên cạnh là những mảnh hoa trôi nổi, xộc vào mũi là hương thơm êm dịu của rượu hoa.
Mái tóc đen của hai người tự do bơi lội như rắn nước, như sợi dây xích nhốt chặt người vào vực sâu, không thể thoát ra được.
Cá gặp nước, thoải mái liền thích chơi sen, đây là thiên tính.
Cá chép đỏ đẩy Lý Cô Vân đến bờ ao, đặt một tay lên vai cô, từng chút trêu chọc cô.
Lý Cô Vân ngửa đầu ra sau, giống như đóa sen bị mưa gió mạnh đánh đổ, cao khiết cũng bị mưa đánh ngã, để lại khuôn mặt nhu nhược động lòng người, xương quai xanh đầy nước, môi đỏ hơn bình thường.
Cá chép đỏ đến gần cô, má có má, nói ở bên môi cô.
“Cô Vân, vậy Bạch Liên Hoa kia——”
Phù hoa che lấp mặt nước, giống như cá quấy nước, mang theo một trận gợn sóng, cánh hoa bồng bềnh trên mặt nước, ngây thơ mà hương diễm.
Lý Cô Vân đột nhiên cắn môi dưới, giống như đang nhẫn nại.
Cá chép đỏ thong thả ung dung nói: “Thưởng cho ta đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT