Tống Vãn là fan lâu năm của Minh Tự, là fan cứng của Minh Tự từ khi xuất đạo, lần này nàng lập tức đăng ký vào fan club tổ chức thăm đoàn, trải qua sàng lập gia nhập vào nhóm fan vinh quang này
Một nhóm người sống ở các thành phố khác nhau bay đến thành phố N trong cùng một ngày, họ tập trung lúc 8 giờ sáng, nhiều người đến vào ban đêm để bắt kịp thời gian này, ở lại sân bay hàng giờ đồng hồ để chờ đợi đến hừng đông.
Tiểu Viên - hội trưởng câu lạc bộ theo chỉ dẫn của trợ lý thần tượng, đưa họ ra bên ngoài Lối ra số 6. Quả nhiên có người cầm bảng hiệu công ty Tinh Hãn đang chờ đón họ.
Nhân viên công tác thân thiết mỉm, nhìn một nhóm nữ sinh trẻ tuổi xinh đẹp hưng phấn trước mặt rồi xác nhận: "Là fan đến thăm đoàn phải không?"
Tiểu Viên vội vàng lấy điện thoại ra xác nhận danh tính với nhân viên công tác, cho hắn xem hậu trường weibo của mình, còn có cuộc trò chuyện với trợ lý Lý Mạn.
"Vậy đi nào, lên xe đi, tôi đưa các em đến trường quay."
"Vâng vâng!"
Mọi người lên xe, hội trưởng Tiểu Viên chu đáo còn chụp ảnh xe buýt, còn chụp ảnh chung với nhân viên công tác, đây đều là "trực tiếp thăm đoàn" có thể viết blog sau.
Trong fan club cũng có những cô gái chịu trách nhiệm cầm giá ba chân quay video, sẽ cắt vlog sau. Một số thì mang theo quà lưu niệm và đồ dùng hỗ trợ khi đến thăm đoàn để tạo ấn tượng tốt cho thần tượng, họ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, khiến tài xế xe buýt chưa từng trải qua những điều như vậy phải kinh ngạc.
Tống Vãn là người phụ trách quay vlog, tình cờ nàng ngồi cạnh Tiểu Viên, trong xe không có gì để quay nên cả hai tạm thời tắt thiết bị quay phim.
Tài xế là người địa phương, thích trò chuyện nên không khỏi hỏi: “Các cháu đến từ những nơi khác nhau à?”
“Vâng.”
Tài xế tò mò nói: “Ngồi máy bay, lại vất vả nửa ngày chỉ để gặp minh tinh sao?"
Tống Vãn là người đầu tiên kiêu ngạo nói: "Gặp Minh Tự, đương nhiên là đáng giá."
Tiểu Viên và những người khác cũng ríu rít: "Đúng vậy, ngài không biết đâu, có hàng trăm người đăng ký nhưng chỉ có chúng tôi mới có thể đến được."
"Đúng vậy, bọn họ đều đang khóc hahahahaha!"
"Chú tài xế lái xe ổn định chút nha, cháu đang bổ trang, lát nữa gặp thần tượng phải thật xinh đẹp!"
"Cũng đừng nhanh quá, idol đã bảo chúng ta phải chú ý an toàn!"
Tài xế bối rối, bị đám con gái hoạt bát lanh lợi giống như đàn chim sẻ này làm ngẩn ngơ, rốt cuộc là lái nhanh hay chậm đây.
Nhân viên công tác cười nói: "Sư phụ, ngài cứ thể lái xe như bình thường, xe khá ổn định, không xóc nảy, an toàn là ưu tiên hàng đầu".
Nói về lĩnh vực mình biết, tài xế liền có chuyện để nói: "Đương nhiên rồi, đây là chiếc xe tốt nhất trong công ty của chúng tôi, vừa nhìn là biết lãnh đạo tốt!"
Tiểu Viên nghe, yên lặng note lại chi tiết này cũng có thể đăng lên khen Minh Tự.
Khen công ty của idol cũng là khen idol, cong ty có năng lực đồng nghĩa idol cũng có năng lực!
Tống Vãn cũng nhỏ giọng nói: “Không nghĩ tới Tinh Hãn lại đáng tin cậy lại chu đáo với Minh Tự tỷ như vậy.”
Trước kia Minh Tự hủy hợp đồng, bọn họ vẫn luôn suy nghĩ Tinh Hãn có thể vì “tình địch” trên mạng mà làm khó Minh Tự hay không, hiện tại xem ra công ty lớn vẫn lấy lợi ích làm trọng, những tin đồn kia không đáng tin.
Nói không chừng là Tây Vọng đăng bài là để bôi nhọ đối thủ và Minh Tự!
Tiểu Viên nói: "Tinh Hãn vẫn luôn giàu tài nguyên và quyền lực trong công việc, chuyện này không có gì để nói, vẫn phải xem tài nguyên của Minh Tự nhà ta có tốt hay không."
Nói xong, nàng nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm, "Bộ phim lần này là đoàn phim tìm tới Minh Tự, nhưng là Tống Hãn đầu tư, còn để Tống Tam vào diễn, nhất định là để thúc đẩy, quảng bá cho phim."
Tống Vãn gật đầu, đột nhiên nhớ tới: "Vậy lần này chúng ta có thể trực tiếp xem Tống Tam sống sao? Đây mới là danh viện thật sự." Nàng cười hì hì, lại nói: "Sau khi làm rõ, tôi khá thích chị ấy, chị ấy còn rất xinh đẹp."
Có lẽ cô gái ngồi ở ghế trước đã nghe thấy cái gì, kích động quay đầu lại nhìn, nói: "Tôi siêu thích nhan trị của Cá chép đỏ! Ảnh chụp với Lý Cô Vân siêu giống cp!"
Giọng nàng to đến nỗi nửa chiếc xe cũng có thể nghe thấy, mọi người liền tham gia cuộc trò chuyện:
"Trước kia tôi còn mắng chị ấy, nhưng bây giờ thì siêu siêu thích."
"Chị ấy thực sự rất đáng yêu a a a, phong cách hoàn toàn khác với Tiểu Tự của chúng ta."
"Tôi sắp biến thành fan cp rồi, tương tác của hai người họ thực sự rất real!"
"Không nghe không nghe, nhất định là đoàn phim sắp đặt!"
Fan cũng chia thành nhiều nhóm khác nhau, một số chỉ là fan, một số là fan CP, nói đến khí thế ngất trời, nói có sách mách có chứng.
Tiểu Viên giơ tay lên, yếu ớt nói: "Thật ra là tôi đã trộm đẩy thuyền Minh Triệu, Triệu trong Triệu Thiên Đóa."
"Tại sao a? Họ chỉ là bạn bè ngưỡng mộ nhau mà thôi, dù tôi đều là fan của hai người họ nhưng tôi không ăn cái này."
"A, cái gì xinh đẹp cũng có thể là CP, cùng một khung hình cũng có thể là CP, đó là chuyện bình thường— nhưng Triệu Thiên Đóa đã biến mất từ lâu rồi."
...
So với fan, nhân viên công tác biết rất nhiều, nghe xong cũng đau tai, lắc lắc đầu, một đám người trẻ tuổi a.
Để chiếu cố cho các fan đến thăm trường quay, phân cảnh dưới nước đã được dời lại để không bị ướt, bất tiện khi gặp người.
Theo lịch trình, fan sẽ có mặt tại trường quay vào khoảng 10h30, chuyến thăm có thể kết thúc trong vòng một tiếng, sau đó fan về khách sạn ăn cơm rồi được đưa về sân bay thành phố N bằng xe buýt.
Giống như một chuyến du lịch theo nhóm, không phải lo lắng lại an toàn.
Buổi sáng, tiếp tục quay những phân cảnh đơn giản, Tống Kiến Chi hiện đã thành thạo những phân cảnh này, có tiến bộ vượt bậc, số lượng NG đã giảm đáng kể, khi đóng vai cá chép đỏ, nàng càng ngày càng diễn đủ.
Cho dù nàng không nhập diễn, tính tình của nàng tựa hồ cũng đã thay đổi theo tính tình của cá chép đỏ, nếu như trước đây là một nụ hoa nhỏ nhắn mềm mại nhút nhát thì bây giờ giống như đã hấp thu đủ chất dinh dưỡng từ mặt trời, cánh hoa hơi hé mở, hiện ra một trạng thái có phần mê hoặc.
Khi fan đến phim trường, đoàn phim đã nhận được tin báo trước liền trực tiếp nghỉ ngơi, sau khi fan rời đi thì tiếp tục quay phim.
Tiểu Viên cư xử khéo léo bảo tài xế dừng lại dưới chân núi, mang cho mọi người đồ uống lạnh và cháo rồi lên núi, một nhóm fan mỗi người mang ba năm cốc đồ uống lạnh để giải khát, lập tức được đoàn chào đón nồng nhiệt.
Nhưng mà trong mắt fan chỉ có thần tượng, lấy lòng đoàn phim liền xin phép quay vlog, Dương Liễu đang ăn cháo, để bọn họ muốn quay gì thì quay.
Khi Minh Tự mặc phục trang màu trắng nhìn sang, đôi mắt của fan sáng lên, nhiều người trong số họ che miệng chớp chớp mắt, vì sợ mình sẽ hét ra tiếng.
Là Minh Tự a a a a a a a a a a! Đúng là Minh Tự rồi!!!
Bên cạnh Minh Tự là một nữ nhân xinh đẹp mặc trang phục màu đỏ, hai người đứng rất gần nhau, vừa đi tới vừa nói chuyện, Minh Tự cao hơn đối phương một chút, nghiêng đầu rũ mắt nhìn đối phương, mặc dù không cười nhưng sắc mặt nhu hòa, ánh mắt ôn nhu.
Khi ánh sáng phía sau hai người chiếu xuống, hai người giống như hòa vào nhau dưới ánh sáng.
Chết tiệt?!
Cá chép đỏ và Lý Cô Vân...
Tống Kiến Chi và Minh Tự!!!
Một vài fan nhìn trái nhìn phải, đều tìm thấy đồng minh trong mắt nhau.
Tiểu Viên vội vàng thấp giọng nói với Tống Vãn: “Minh Triệu cái gì, liếc mắt một cái định cả đời, tôi chèo cp này!”
Tống Vãn: “Vị tỷ muội này thay đổi thật nhanh nha."
Minh Tự đi đến bên cạnh bọn họ, lộ ra nụ cười thanh lệ, giống như ánh trăng giữa ban ngày, mỏng manh mà thanh thấu, nói::Cảm ơn mộ người đã thăm đoàn, trên đường vất vả rồi."
Nhóm Sợi Bông quá kích động, giao lưu mặt đối mặt nhất thời không nói nên lời, không biết nên trả lời thế nào, ngôi sao trong mắt cành ngày càng sáng, cuối cùng Tiêu Viên làm đại diện, trả lời: "Không vất vả, không vất vả, có thể tới thăm đoàn chúng ta đều rất vui vẻ!"
Tống Vãn đi theo phía sau, "Đóng phim vất vả rồi!"
Các cô gái bên cạnh cũng tìm thấy giọng nói của mình, mồm năm miệng mười nói: "Vì chị, cái gì cũng đều đáng giá, chúng ta một chút cũng không vất vả!"
"Minh Tự đừng làm việc quá mệt mỏi, đêm quảng bá lần trước thực sự rất vất vả."
Có người mạnh dạn nói: "Sau này Minh Tự có thể đăng ảnh nhiều chút được không? Fan muốn xem idol nhiều hơn một chút!"
Tống Kiến Chi ở một bên nhìn cảnh này, Minh Tự giống như mặt trăng, được các ngôi sao nhỏ đáng yêu vây quanh, khung cảnh này nhẹ nhàng mà hài hòa, Minh Tự ở trung tâm giống như đang tỏa sáng.
Ánh trăng nhu hòa, chiếu lên những ngôi sao nhỏ xung quanh.
Minh Tự như vậy càng xinh đẹp.
Minh Tự trả lời từng người, câu hỏi cuối cùng, cô liếc nhìn Tống Kiến Chi bên cạnh, mỉm cười nhiều hơn một chút rồi nói: “Nếu Cá chép đỏ chịu chụp ảnh với tôi thì được thôi.”
Đây là cp rải đường tại hiện trường sao aaaa?
Có lẽ Tống Vãn là người quen thuộc nhất trong số fan, hoặc là vì cùng họ với Tống Kiến Chi cho nàng tự tin, nàng là người đầu tiên hỏi Tống Kiến Chi: “Tống tỷ tỷ có thể hợp tác chụp ảnh với thần tượng của chúng tôi nhiều hơn được không? Làm ơn làm ơn."
Tống Kiến Chi đang đứng ở một bên ngắm trăng đột nhiên bị nhắc tên, chớp chớp mắt, nhìn ánh mắt đầy ý vị thâm trường của Minh Tự, sau đó lại đón nhận ánh mắt mong đợi của các cô gái.
Dù vừa bực mình vừa buồn cười trước hành động giảo hoạt của Minh Tự, nhưng nàng cũng không nỡ làm fan thất vọng, Tống Kiến Chi cắn môi, gật đầu nói: "Có thể nha."
"Oa, cảm ơn chị!!" Tống Vãn không ngờ Tống Kiến Chi dễ nói chuyện như vậy, hơn nữa tính cách mềm mại, kết hợp với cách trang điểm yêu mị hiện tại, quyến rũ mang theo chút ngây thơ, rất có mị lực.
Mấy cô gái ngầm trao đổi ánh mắt, đều cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá.
Minh Tự tìm một bàn để ký tên cho họ, mọi người nghiêm túc nói tên.
Sau khi Sợi Bông nhận được chữ ký, liền đi theo đoàn phát đồ tiếp ứng, đều là những chiếc cốc nhỏ xinh, quạt điện,... dùng rất tiện.
Tống Kiến Chi cũng được một chiếc quạt điện nhỏ, quạt bắt đầu hoạt động sẽ hiện thị đèn LED, trên đó có viết chữ "Minh Tự".
Nàng chưa từng nhìn thấy một vật nhỏ như vậy, cầm trên tay chơi rất lâu.
Mở ra, đóng lại, mở ra, đóng lại.
Hai ký tự hình vuông màu xanh biến mất rồi lại hiện ra trước mắt, chỉ vì đó là tên của cô nên giống như nó có một ý nghĩa đặc biệt.
Đột nhiên, một cô gái đưa cuốn sổ và cây bút cho Tống Kiến Chi:
“Tống tỷ tỷ, chị có thể ký tên cho em không?”
Tống Kiến Chi kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Tôi sao?”
Người trước mặt nàng là Tống Vãn, Tống Vãn liên tục gật đầu, nói: "Vâng vâng!"
Khoảnh khắc nhìn thấy hai người đứng cùng nhau, Tống Vãn tự xưng là người bảo vệ thuyền Minh Tống!
Cô gái mở cuốn sổ ra, chữ ký của Minh Tự ở bên trái, bên phải vẫn trống, nàng ấy chỉ vào vị trí đó: “Chị có thể ký ở đây không?”
Tống Kiến Chi không thể nói được trong lòng là tư vị gì.
Chính mình cũng được người thích sao...
"Được a." Tống Kiến Chi cong môi cười, mang theo chút thẹn thùng đưa tay cầm lấy cuốn sổ, để nằm xuống bàn, ký tên đầu tiên trong sự nghiệp làm nghệ sĩ.
Nàng dừng tay một lúc mới viết: A, trước nay không nghĩ tới chính mình phải ký tên cho người khác, chưa luyện qua phải làm sao bây giờ!
Nhìn chữ viết và chữ ký nghệ thuật của Minh Tự bên cạnh, Tống Kiến Chi tưởng tượng mình đang dùng chữ viết quy củ như học sinh tiểu học ----
Vẻ mặt nàng tuyệt vọng.
Cô gái trước mặt vẫn đang chờ đợi nàng ký, nàng không còn cách nào khác.
Nhất định là chữ ký rất xấu xí ô ô ô, Tống Kiến Chi khẽ cắn răng, đang định ký.
Đột nhiên, Minh Tự bên cạnh như nghệ sĩ tiền bối tiến lại gần, thái độ thân thiện nói: “Cần giúp đỡ không?”
Tống Kiến Chi theo bản năng hỏi: “Ký tên phải giúp thế nào?”
Minh Tự đứng dậy, ánh mắt mọi người đều đi theo cô.
Fan hàng năm ở trong vòng vô cùng cảnh giác, theo phản xạ quay camera về phía hai người họ.
Minh Tự đứng dậy, đi ra phía sau Tống Kiến Chi, cúi người xuống nắm lấy tay đang cầm bút của Tống Kiến Chi, ngón tay thon dài hữu lực bao lấy tay Tống Kiến Chi, giống như cầm bút.
Trong lòng Tống Kiến Chi căng thẳng, trong lúc nhất thời không biết có nên tránh xa cô một chút hay không, lại muốn xem biểu cảm của Sợi Bông.
Chỉ nghĩ đến việc thân mật như vậy trước mặt một nhóm người xa lạ đã khiến mặt nàng nóng bừng, cuối cùng nàng không đủ dũng khí ngẩng đầu nhìn Sợi Bông.
Minh Tự tùy tay lấy ra một mảnh giấy vụn, một tay điều khiển động tác của hai người, ngòi bút lướt qua tờ giấy như bay.
Y phục trắng đỏ cọ sát vào nhau phát ra tiếng cọ xát mỏng manh, tai ngứa ngáy.
Lúc đầu viết không trôi chảy lắm nhưng cuối cùng ba chữ “Tống Kiến Chi” được viết đến lưu loát đẹp mắt, sau đó ký tên vào sổ của fan.
Khi Tống Kiến Chi bắt đầu hoài nghi Minh Tự cố ý viết chậm, cố ý thân mật với nàng trong chốc loát, cuối cùng Minh Tự cũng buông nàng ra, tay áo của cọ vào cẳng tay của Tống Kiến Chi.
Sau đó cô đưa cuốn sổ cho Sợi Bông trước mặt, như không nhìn thấy máy ảnh bọn họ giương lên, tự nhiên nói: “Đây, chữ ký của Tống Tiểu Chi.”
Tống! Tiểu! Chi!
Fan vừa bị kích động bởi động tác của hai người lại bị xưng hô này kích thích một phen.
Tống Vãn ngơ ngác cầm lấy, lập tức phản ứng lại đây là Minh Tự nắm tay Tống Kiến Chi ký tên!!!
Nàng lập tức ôm chặt cuốn sổ, không ai có thể cướp đi!
Mọi người xuống núi mà vẫn còn hơi choáng váng.
Vốn tưởng rằng chỉ là đến thăm đoàn, gặp gỡ thần tượng, tiếp xúc gần gũi một chút, xin chữ ký hòa hợp kết thúc buổi gặp mặt.
Không nghĩ tới được trực tiếp đứng trước cp, còn bị idol rải đường khiến cho choáng váng.
Sau khi fan rời đi, Minh Tự bị gọi đi nói chuyện, Tống Kiến Chi ngồi ở bàn chơi quạt điện.
Minh Tự, Minh Tự, Minh Tự.
Hai chữ này hiện ra rồi biến mất trước mắt nhưng lại lặng lẽ khắc vào lòng người có tâm tư.
Khi Minh Tự quay lại, cô ngồi xuống đối diện với Tống Kiến Chi, nhìn nàng chơi.
Giống như đang nhìn một tiểu ngốc đáng yêu.
Tống Kiến Chi phục hồi tinh thần, đặt quạt điện sang một bên, chống mặt lên nói: "Minh Tự tỷ tỷ."
"Hửm?" Minh Tự thấp giọng đáp lại, nhưng âm tiết trả lời luôn có vẻ thân mật hơn.
Tống Kiến Chi chống cằm, không nói gì, lại gọi cô: "Minh Tự tỷ tỷ."
"Sao thế?"
"Minh Tự tỷ tỷ----" Tống Kiến Chi kéo dài âm cuối, thanh âm ngọt ngào, đôi mắt nhẹ chớp, oánh nhuận màu hổ phách. Mắt mèo từ cánh bướm chui ra, giống như viên ngọc quý được giấu cẩn thận trong đôi cánh đen.
“Chị có thích tôi gọi chị như vậy không?”
Đầu lưỡi Minh Tự lướt qua hàm răng sau, thanh âm càng ngày càng thấp, “Thích.”
Tống Kiến Chi chợt nghĩ, nói: “Tôi muốn nghe chị gọi tôi.”
Minh Tự sửng sốt một lúc mới hiểu ý nàng, rất phối hợp, gọi nàng như trước: "Tống Tiểu Chi."
"Rõ ràng tôi tên là Tống Kiến Chi." Cô gái đối diện có chút bất mãn.
"Tống Kiến Chi."
Tống Kiến Chi càng không hài lòng, "Người khác cũng gọi tôi như vậy."
Minh Tự cứng họng, suy nghĩ một chút, thử hỏi: "Vậy... Chi Chi?"
“Nghe cứ như đang gọi một đứa trẻ vậy.”
Nhưng còn không phải chỉ có một đứa trẻ khi tức giận là phải dỗ dành sao.
Minh Tự không nhịn được, chỉ chống cằm giống nàng, hai người ngồi đối diện nhau, nhìn nhau, cũng nâng mặt, ngây thơ như các nữ đồng học thời đi học.
Nắng xuyên qua cành lá, rải chút ánh vàng trong bóng râm, nhảy lên mặt bàn, lên trên người.
Một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc, những đốm sáng nhảy lên, một trong số đó nhảy lên mí mắt của Tống Kiến Chi, nàng vô thức nhắm mắt lại để tránh vật nhỏ này.
Cũng chính là khi gió thổi và ánh sáng nhảy múa, nàng nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói của Minh Tự còn ôn nhu thâm tình hơn cả gió: "Muốn nghe tôi gọi em là gì? Bảo bảo? Bảo bối? Tiểu bảo bối? Mèo nhỏ? Hay là—"
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt của Tống Kiến Chi đến đỏ bừng, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, theo bản năng duỗi tay ra che miệng Minh Tự, lại bị Minh Tự nhẹ nhàng mổ vào lòng bàn tay.
Ấm áp, mềm mại, ngứa ngáy.
Cổ tay Tống Kiến Chi run lên, trong lòng run rẩy, nhưng nàng không có thu lại, chỉ tức giận nói: "Ai nói chị cái này!"
Minh Tự rất phối hợp mà "Không phát ra tiếng", nhưng ánh mắt lại có thể nói, vô tội nhìn Tống Kiến Chi.
Giống như đang nói, tôi cho rằng em muốn nghe cái này.
Tống Kiến Chi tự nhận mình là một cô gái tốt, lập tức suy ngẫm lại bản thân, mới nhận ra mình giống như đã chặn hết mọi lựa chọn chính xác.
"Kỳ thực chị có thể gọi tôi cái gì cũng được." Tống Kiến Chi rút tay lại, rất dễ nói chuyện.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Minh Tự thuận theo hành vi tùy hứng của ai kia, lại nói: “Tên của em gọi thế nào cũng đáng yêu.”
“Hả?”
"Kiến Chi, chú dì thật giỏi đặt tên." Minh Tự rất thoải mái, bây giờ trông cô lại đứng đắn, giọng điệu dịu dàng, "Có rất nhiều cô gái đáng yêu, nhìn cô ấy, giống như nhìn thấy hoa sơn chi vậy."
Đời trước nàng cũng có cái tên này, Tống Kiến Chi bị người trong lòng khen mặt liền nóng bừng: "Cũng không có... không có như vậy..."
Tại sao không.
Chính là có.
Màu trắng sữa nhẹ nhàng, mùi vị ngọt ngào ngạt, cánh hoa mỏng manh, đặc biệt động lòng người khi dính phải nước.
“Có.” Minh Tự nhìn cô gái đáng yêu nhất thế giới đang đỏ mặt trước mặt mình, ôn nhu mà kiên quyết nói.
Nếu không, dù chỉ tới gần nàng cũng sẽ thấy ngọt ngào.
Chủ đề của cái tên bắt nguồn từ một ý niệm không thể hiểu được, xen lẫn với đáng yêu tùy hứng chỉ có ở con gái, rồi bị cơn gió mùa hè dịu dàng thổi bay vào vùng núi vô tận.
Trong tình huống này, hai ký tự hình vuông nhìn thấy nhiều nhất hôm nay lại đột nhiên được Tống Kiến Chi giải đáp.
Minh Tự.
Nhật nguyệt tự giả, Minh Tự.
Người mà nàng ngày đêm nhớ nhung chính là chị, Minh Tự.
Tống Tiểu Chi đã tạo ra một phương pháp giải mã tự pháp, sẽ không chia sẻ phát hiện này với đối phương.
Nàng muốn giấu đi chiếc kẹo này.
Nàng chính là nhỏ mọn như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT