Trước khi chìm vào giấc ngủ, suy nghĩ cuối cùng trong đầu Tống Kiến Chi là ngày kia Minh Tự sẽ quay lại.
Cá voi lớn ngủ bên cạnh nàng, ban đêm trông giống như một nham thạch đen nhám, chặt chẽ bảo vệ chủ nhân ở phía sau.
Lưới giấc mơ được treo lặng lẽ trên đầu giường, khi không có gió, viền trang trí bằng lông vũ và đồ trang trí tinh xảo lẳng lặng buông xuống, giống như đều có tinh linh đang nghỉ ngơi trên mỗi một chiếc lông vũ nhẹ nhàng uyển chuyển.
Bảo vệ giấc mơ của người trên giường.
Tống Kiến Chi ngủ rất yên ổn.
Đêm nay sẽ ngủ một giấc say, khi nàng mở mắt ra, "ngày mai" Minh Tự sẽ quay lại.
Khoảng cách nhìn thấy cô, là thêm một bước nhỏ trên kẻ thống trị vĩnh cửu mang tên thời gian.
Với tâm tình như vậy, Tống Kiến Chi liền ngủ một giấc ngon lành, khi thức dậy, nàng theo thói quen mở điện thoại lên thì nhận được câu "Chào buổi sáng".
Lúc còn rất sớm, thậm chí là bốn năm giờ sáng.
Mấy ngày nay, Tống Kiến Chi đều hỏi Minh Tự mỗi ngày đều mệt mỏi như vậy sao? Có phải nghỉ ngơi không đủ hay không? Đã ăn gì chưa?
Minh Tự đều thoải mái nói đùa mà thay đổi chủ đề, sau đó mãi đến sáu giờ sau mới gửi tin nhắn cho Tống Kiến Chi.
Tống Kiến Chi đương nhiên sẽ không ấu trĩ cho rằng hành trình trước chặt sau lỏng, nàng đoán được nguyên nhân.
Nhưng Minh Tự lại không nói gì, nàng suy nghĩ một chút, giả vờ như không biết.
Nếu mọi việc đối phương làm là để ngăn mình lo lắng, thì tốt hơn hết là nên thành toàn đối phương.
Tống Kiến Chi cuộn mình trong chăn, lại ôm cá voi lớn vào ngực, lẩm bẩm: "Nhìn xem tao thật tốt với chị ấy a."
Nàng chọc vào đôi mắt đen láy của cá voi.
Còn có một ngày, chưa đầy 24 giờ sau, Minh Tự tỷ tỷ sẽ quay lại.
Thật tốt.
Từ giờ trở đi, nàng rất vui vẻ.
Điểm dừng chân cuối cùng trong lich trình bảy ngày của Minh Tự là Thành phố B, cũng là thành phố quan trọng và lớn nhất trong mấy ngày qua.
Địa điểm tại một trung tâm thương mại cao cấp ở trung tâm thành phố, trước khi đoàn chính đến, thang cuốn và tay vịn ở mỗi tầng của trung tâm thương mại đã chật kín fans và người qua đường.
Một tấm áp phích khổng lồ có nội dung <Tư Nguy> được treo trong trung tâm thương mại, xung quanh có rất đông người.
Nhân viên an ninh bao vây đoàn đến sân khấu đơn giản trong trung tâm thương mại, fans nhiệt tình hỗ động, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Đến phần phỏng vấn của truyền thông, người khác đều đặt câu hỏi về quy trình bình thường, chỉ có một phóng viên có lẽ bị cảm nắng hỏi: "Trên mạng nói rằng hai diễn viên chính có mối quan hệ rất tốt, Nhạc Nghị còn được biết đến là sát thủ nữ tinh, liệu Nhạc Nghị có thể phát triển thành người yêu không?"
Mọi người đều xấu hổ với hỏi câu hỏi này, đặc biệt là Nhạc Nghị.
Đạo diễn đã mắng trong lòng là ai lại để loại phóng viên không có mắt không phối hợp này vào, bọn họ muốn tốt đẹp mà quảng bá bộ phim, không cung cấp tài liệu bát quái cho loại phóng viên này.
Hơn nữa, trong giới đều biết Nhạc Nghị thảm đến mức nào, sát thủ nữ tinh cái gì, ban đầu là do một số nghệ sĩ giẫm đạp lên hắn để lăng xê, nhưng về sau lại xào ra chủ đề, mọi người đều thích buộc chặt lăng xê hắn hơn.
Bản thân hắn không có ý đó, nhưng theo yêu cầu của công ty thì hắn không thể không làm.
Nhưng Minh Tự hiển nhiên không muốn đi theo con đường lăng xe kiểu này, hai người chỉ là xã giao hời hợt.
Với tư cách là một nam nhân, Nhạc Nghị là người đầu tiên giải thích: "Tôi và Minh Tự chỉ là mối quan hệ hợp tác, quá trình hợp tác rất vui vẻ, nhưng không có nghĩa là chúng tôi còn có mối quan hệ khác".
Xuất phát từ phong độ, hắn còn khen Minh Tự: "Minh Tự là một diễn viên rất tuyệt vời, tôi rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo với cô ấy."
Minh Tự theo sau nói: "Lão sư Nhạc Nghị là tiền bối của tôi, tôi đã học được rất nhiều thứ từ anh ấy, xin mọi người hãy chú ý đến tác phẩm của chúng tôi nhiều hơn, diễn viên là dùng tác phẩm của mình để nói chuyện."
Một làn sóng trao đổi thương mại đủ tiêu chuẩn.
Đôi mắt trong veo của cô đảo quanh giới truyền thông đang hỗn loạn, như một làn gió nhẹ, xoa dịu tia xao động trong lòng giới truyền thông.
Các nhân viên đã nhanh chóng yêu cầu phóng viên "bị cảm nắng" rời khỏi hiện trường, sau đó không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi kết thúc, đa số phóng viên trở về liền từ bản chất thương nghiệp mà xuyên tạc ra một ý tứ khác.
"Trong hiện trường quảng bá <Tư Nguy>, Nhạc Nghị lập tức bày tỏ rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo với Minh Tự, hình như
có một mối quan hệ không rõ ràng."
Bấm vào bài đăng dài trên weibo, bên trong còn lo sợ thiên hạ không loạn mà tóm tắt phản hồi mơ hồ của Minh Tự là "Minh Tự có hảo cảm với Nhạc Nghị, nói cô đặc biệt ngưỡng mộ hắn."
Show ở thành phố B đã kết thúc sớm hơn, lúc bảy tám giờ, đoàn cùng nhau bay đến thành phố tiếp theo, còn Minh Tự một mình chuẩn bị đáp chuyến bay về thành phố N lúc 10 giờ tối.
Thời điểm này, đoàn vừa lên máy bay, đạo diễn lập tức liên lạc với Diệp Tử Tình, nói:
"Cái này không quá phô trương, chỉ nói có ái muội, viết cũng đã viết, đăng cũng đã đăng, hiện tại là trong thời gian quảng bá, này coi như là xào đề tài, cô thấy thế nào?"
Diệp Tử Tình lập tức từ chối: "Không được, Minh Tự không thể dính vào scandal."
Đạo diễn líu lưỡi, tại sao lại bảo vệ nghệ sĩ nhiều như vậy? Loại scandal này cũng không được sao?
Làm sao hắn biết này nơi nào là nghệ sĩ, hiện tại Minh Tự chính là người của tam tiểu thư.
Mặc kệ cuối cùng có thể thành công hay không, cô chính là quân dự bị, cũng không thể tung ra bên ngoài những quân cờ sặc sỡ, cái gì cũng không được!
Cần phải thủ thân như ngọc!
Minh Tự ngồi ở bên cạnh cô, lúc này cũng kiên định nói: "Không thể có scandal nào cả."
Nói xong, Minh Tự cúi đầu nhìn khung thoại của mình đang nói chuyện phiếm với Tống Kiến Chi, trong lòng thoáng cảm thấy chột dạ.
Loại cảm giác quen thuộc này, giống như sắp về nhà còn ngoại tình...
Lý Mạn và Minh Tự ngồi gần nhau, có thể nghe thấy một chút âm thanh, còn có tiếng tiếp viên nhẹ nhàng thúc giục đạo diễn cúp điện thoại, đạo diễn chỉ có thể vội vàng nói: "Như vậy đi, trưa ngày mai chúng ta thỏa hiệp được không? Chỉ nửa ngày thôi! Trước mắt chúng ta quyết định như vậy đi, tôi cúp máy đây, hạ cánh sẽ nói chi tiết."
Nói một hồi, bị đạo diễn dứt khoát cúp điện thoại, Diệp Tử Tình bất đắc dĩ ném điện thoại sang một bên, nói với Minh Tự: "Còn chờ đến ngày mai."
Đương nhiên là Diệp Tử Tình không phải vì đạo diễn bọn họ, nói: "Nếu đoàn và Nhạc Nghị không ra mặt, nếu em tự mình đăng thanh minh thì cái mày sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng của em."
Cô suy nghĩ rõ ràng, "Thế giới này luôn khắc nghiệt với nữ nhân, kể cả những loại tai tiếng này. Chỉ có em sốt ruột vạch rõ quan hệ thì rất khó coi."
Dù sao thì nhìn Nhạc Nghị già hơn Minh Tự không ít, ciệc vội vàng đẩy Nhạc Nghị ra có thể bị hiểu sai là ghét bỏ người ta.
Minh Tự gật đầu nói: "Em biết rồi." Cô nhẹ nhàng thở ra, "Em sẽ gọi cho Tống Kiến Chi."
"Được, nói tốt với Kiến Chi, giải thích rõ ràng cũng không có gì to tát."
Ở mức độ thấp hơn, Diệp Tử Tình cũng bận tâm đến chi tiết. Nếu nghiêm trọng đến mức hủy hoại danh tiếng của Minh Tự, Diệp Tử Tình sẽ kéo quan hệ công chúng của Tinh Hãn xé nát đối phương, sao cô còn có thể bình tĩnh ngồi phân tích lợi và hại.
Bây giờ họ đang ở phòng chờ VIP của sân bay, trong phòng VIP chỉ có ba người họ và một đôi cha con, đứa trẻ trông còn nhỏ, người cha đang thấp giọng đọc truyện cho đứa nhỏ nghe.
Thì thầm, lộ ra loại ấm áp đặc biệt trong đêm.
Phòng VIP này có hình chữ L, Minh Tự bước vào, đi đến một góc không có ai.
Qua những ô cửa kính lớn, cô có thể nhìn thấy những chiếc máy bay đậu bên dưới, giống như một con chim trắng khổng lồ đang tạm nghỉ trên bến cảng.
Minh Tự nghe âm thanh đô đô trong điện thoại, trong lòng có chút lo lắng.
Cô dùng tay nắm chặt lưng ghế sô pha.
Điện thoại được kết nối, giọng nói nhẹ nhàng của Tống Kiến Chi vang lên: "Alo."
Trong lòng Minh Tự bình tĩnh lại, nghe thấy tiếng nàng chơi game, cô không khỏi gác lại lời muốn nói, hỏi nàng trước, "Tôi không biết em đang chơi game, cúp điện thoại cho em chơi game xong lại nói được không?"
Minh Tự vô tình bị liên lụy vô tội "làm sai chuyện", có thái độ rất tốt.
Tống Kiến Chi nghe vậy, lập tức bỏ rơi hai đồng đội, trước oán hận của hai em trai, nàng mở cửa đi ra hành lang yên tĩnh, "Không có."
Nàng nói dối không chớp mắt.
Vì game mà kêu nàng cúp máy sao?
Không thể.
Tống Kiến Chi chậm rãi đi dạo trong hành lang, hỏi cô: "Không phải ngày mai sẽ quay lại sao? Đêm nay còn gọi điện thoại cho tôi."
Giọng nói của nàng mềm mại ngọt ngào, Minh Tự rất thích, nhưng đồng thời, trong lòng càng cảm thấy chột dạ.
"Ừm, tôi đang ở phòng chờ." Minh Tự nhìn con người nhỏ bé đang đi lại trên mặt đất, thấp giọng nói: "Hôm nay có chút chuyện, có một số phóng viên phỏng vấn tôi không tuân theo luật lệ, còn cố tình xuyên tạc ý tứ của tôi, viết bài bừa bãi."
Cô thấp giọng nói, nói đến khiến Tống Kiến Chi nghe ra vài phần ủy khuất.
Không biết mọi người có nghe thấy không, có lẽ là do ý thức chủ quan của Tống Kiến Chi áp đặt, Tống Kiến Chi biết đau lòng người, lập tức nói: "Phóng viên nào quá đáng vậy, chị đừng buồn, tôi sẽ giải quyết --Diệp tỷ không có ở đó sao?"
Nói xong, Tống Kiến Chi nhớ tới hỏi: "Vậy phóng viên viết cái gì?"
Tống Kiến Chi càng tốt thì Minh Tự càng ủy khuất, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Ừm.. viết tôi với nam chính có chút ái muội."
Không để Tống Kiến Chi có cơ hội hiểu lầm, Minh Tự trực tiếp giải thích chuyện đã xảy ra, cuối cùng nói: "... Đạo diễn nói xong liền cúp máy, chuyện này có lẽ đến giữa trưa ngày mai sẽ lên men trên weibo - Hoặc sau khi đạo diễn tới, tôi sẽ tự mình bàn bạc làm rõ với ông ấy, được không?"
Ngữ khí cuối cùng giống như là lấy lòng.
Tống Kiến Chi nhất thời không nói chuyện, Minh Tự chờ đợi, khi một con chim trắng khổng lồ bay lên trời, cô không khỏi hỏi:
"Kiến Chi, em tức giận sao?"
"Hả?" Tống Kiến Chi vô thức đáp lại, nói: "A, không có, tôi đang xem weibo."
"Còn viết rất ra dáng ra hình."
Tay Minh Tự nắm chặt lưng ghế, nhất thời không nói nên lời.
Không phải cô buồn đến mức không nói được, mà là vì cô không biết phải nói gì.
Lúc này, cô nên nói gì đây?
Tất cả những gì hiện lên trong đầu cô là những câu thoại cô đã thuộc lòng, đủ loại, hoạt bát, đần độn, thông minh và ăn nói vụng về, nhưng là loại nào thì Minh Tự cô cũng đều có thể nói.
Suy nghĩ của cô quá hỗn loạn, ngược lại không nói được lời nào.
Giọng nói mang theo nụ cười của Tống Kiến Chí vang lên bên tai cô: "Chị sợ tôi tức giận sao?"
"Tôi không có tức giận, Minh Tự tỷ tỷ."
Giống như đã thoát khỏi sợi dây trói vô hình trước ngực, cảm giác buồn bã trong lồng ngực tan biến, Minh Tự trở về nhân giới.
Trong lòng hơi se lại bao phủ một tầng ngọt ngào, trộn lẫn thành một tư vị khó tả.
Minh Tự nghe thấy chính mình nói: "Chi Chi không tức giận là tốt rồi."
"Đương nhiên tôi sẽ không tức giận." Tống Kiến Chi đã đi đến cuối hành lang, nơi có một cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Ngày mai chị sẽ quay lại, tôi đã rất hạnh phúc kể từ khi buổi sáng mở mắt nhìn thấy thế giới này.
"Chị bên kia có thể nhìn thấy ngôi sao không?"
Tống Kiến Chi đột nhiên hỏi vấn đề này.
Minh Tự đứng trước cửa kính phòng chờ, cũng ngẩng đầu lên nói: "Tôi nhìn thấy được, rất ít."
Hai ba ngôi sao lẻ loi, ở trên sân bay rực rỡ ánh đèn trông thật cô tịch.
Dù sân bay rực rỡ ánh đèn cũng không thể so sánh với lãng mạn cùng thơ mộng của bầu trời đầy sao.
"Tôi cũng vậy." Ngữ khí của Tống Kiến Chi thoải mái, không hề bất mãn với bầu trời ít sao, nói: "Vậy chị có thấy có một ngôi sao đang mỉm cười không?"
"Nó sẽ cười với người."
Minh Tự dừng một chút, cô thành thật nói: "Tôi không biết em đang nói đến cái nào."
Hoặc là những ngôi sao mà Tống Kiến Chi có thể nhìn thấy, ở bên mình đều bị mây che phủ đi.
Có lẽ nàng nói chính là ngôi sao sáng nhất đi?
Là một thân ảnh nhỏ bé trên bầu trời xa xôi, dù các hành tinh có khác nhau nhưng trong mắt một người thường, độ sáng của chúng là tiêu chí để nhận dạng lớn nhất.
Minh Tự bắt đầu so sánh ngôi sao nào sáng nhất trong số này.
Cô muốn tìm thấy ngôi sao mà Tống Kiến Chi nói đến.
Sau đó, cô nghe Tống Kiến Chi nói:
"Nếu không tìm được, vậy thì chị coi như mọi ngôi sao đều đang mỉm cười với chị."
"Bây giờ chị đang ở trên mặt đất, vậy hãy để những ngôi sao đồng hành cùng chị. Đợi chị trên đường bay về không còn nhìn thấy những ngôi sao đó nữa, vậy thì còn có ánh sáng trên mặt đất đồng hành cùng chị."
Tống Kiến Chi dùng ngón tay đếm hành trình của Minh Tự từng chút, "Khi chị hạ cánh xuống thành phố N, những ngôi sao vẫn còn ở đó. Khi chị đến khách sạn đi vào giấc ngủ, những ngôi sao cũng vẫn ở đó."
"Chị sẽ quay lại đây vào lúc bình minh."
Tôi sẽ ở đây.
Tống Kiến Chi không có gan nói ra bốn chữ cuối cùng.
Nàng ôn nhu mà nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Cho nên, Minh Tự, đừng bất an vì những chuyện nhỏ như vậy.
Đừng sợ tôi tức giận, sợ tôi rời đi.
Tôi đang chờ đợi chị trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT