"Biểu tỷ, sao chị mãi đứng trong đàn vậy!"

Tống Kiến Chi nheo mắt, cảm thấy mình không nên vì buồn chán mà chơi game với Trần Viên Ninh cả đêm.

"Tới liền."

Tống Kiến Chi miễn cưỡng đóng khung thoại với Minh Tự lại, nếu không phải Minh Tự cả ngày bận rộn đã mệt mỏi, nàng đã thoát game mà quấn lấy Minh Tự nói chuyện phiếm.

Trần Viên Ninh chơi rất vui vẻ, chỉ khi Tống Kiến Chi nói buồn ngủ mới chưa đã thèm mà thoát khỏi trò chơi.

Bành Chu nhẹ giọng nói: “Viên Ninh, cậu có đưa Kiến Chi tỷ về phòng không?”

Bọn họ đều ở tầng ba, mặc dù khách sạn có camera giám sát và đoàn phim đã bao hết, nhưng đưa về phòng sẽ yên tâm hơn.

Kêu Trần Viên Ninh đưa vì hắn là em họ nên có thể tránh bị nghi ngờ.

Trần Viên Ninh nói: "Được! A đúng rồi, đăng một bài weibo kỷ niệm ba người chúng ta lập đội đi!"

"Đêm khuya mà còn đăng." Bành Chu nói.

"Tôi là một idol chăm chỉ mà." Trần Viên Ninh bật camera trước, "Đến chụp ảnh đi."

Tống Kiến Chi vừa ngáp một cái xong, buồn ngủ đến mức nước mắt sắp chảy ra, mắt nhìn vào camera cơ hồ rưng rưng, ​​tùy ý mà chụp ảnh cùng hai người kia.

Trần Viên Ninh lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại thứ hai như làm ảo thuật: “Vào phòng thành lập một đội! Tổ đội xe ba bánh!”

Sau khi đám người Tống Kiến Chi phối hợp, Trần Viên Ninh đặt ba chiếc điện thoại lại với nhau, tanh tách chụp ảnh.

"Aiz, Diệp tỷ nói gần đây tôi không chiều fans, đều là do fans chiều tôi, kêu tôi đăng bài nhiều một chút."

Tống Kiến Chi lại ngáp một cái, ngáp là loại lây truyền vô địch, Bành Chu bên cạnh cũng ngáp. Cuối cùng, Trần Viên Ninh cũng không chịu nổi cũng gia nhập đội ngáp.

Ba người buồn ngủ, Trần Viên Ninh đưa Tống Kiến Chi về phòng, tùy tay đăng hai bức ảnh lên weibo, lời lẽ rất ngắn gọn:

Trần Viên Ninh V: "Tổ đội xe ba bánh, @Tống Kiến Chi kéo hai anh em cùng lên [Ảnh đính kèm]"

Hắn cuộn tròn trong chăn bất tỉnh nhân sự, hôm sau hắn mới mơ mơ màng màng nhớ tới—

Đậu má, hình như hôm qua chỉ che Id trong ảnh chụp màn hình, quên sửa ảnh của ba người họ!

Đừng nói là sửa, ngay cả filter cũng không có!

Hắn với Bành Chu thì không sao, không quan tâm, hơn nữa hình tượng của hắn cũng không phải lần đầu tiên sụp đổ, nhưng nếu tiểu biểu tỷ bị chính mình đăng một bức ảnh xấu xí...

Trần Viên Ninh hoàn toàn bị dọa tỉnh, cầm lấy điện thoại cẩn thận mở weibo, trong lòng cầu thần bái phật, chỉ cầu hôm qua wifi của khách sạn bị hỏng, thực ra hắn chưa đăng lên.

Hắn mở trang chủ, đăng lúc 23:19 tối qua.

"Aiz."

Trần Viên Ninh kéo tóc, thất vọng thở dài, nhắm mắt mở bình luận:

"Mặt mộc thật tốt, chỉ có chúng ta mới dùng filter #mỉm cười."

"Mắt của tỷ tỷ đều ngấn nước, đáng yêu quá đi!!!"

"Tỷ tỷ có thể kéo hai người? Tôi không tin, trừ khi hai người kêu chị ấy kéo tôi lên #đầu chó."

"Ô ô ô một khắc nhìn thấy mặt mộc của tỷ tỷ, tôi liền quyết định muốn làm anh em với Trần Viên Ninh rồi."

"Tôi muốn tiếp tục làm lão bà của Ninh Ninh, sau đó lại làm thân với tỷ tỷ chúng ta, tất cả tôi đều muốn #đáng yêu."

...

Thật là xem muốn cay đôi mắt.

Trần Viên Ninh vừa mắng thầm vừa cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra mặt mộc của tiểu biểu tỷ vẫn rất đẹp, có thể đăng được.

Hôm qua quá tùy hứng, hắn chỉ biết đăng mà không xem kỹ, Trần Viên Ninh kéo về trên, bấm vào ảnh lớn xem kỹ.

Ánh sáng của khách sạn có màu vàng ấm áp, tông màu da của họ trong ảnh không được đẹp lắm, lộ ra màu mật ong tự nhiên. Ngũ quan của Tống Kiến Chi vốn đã đẹp, nhưng hiếm thấy chính là làn da cũng cực kỳ đẹp không cần app, đôi mắt ngấn nước, vô tội đứng đó mà giống như câu nhân.

Thật hiếm thấy, thẳng nam Trần Viên Ninh chỉ khi chụp chính diện và tránh góc chết mới ổn được nhan trị của mình.

Ngón tay Minh Tự vuốt nhẹ màn hình, đầu ngón tay đáp xuống đôi mắt của Tống Kiến Chi.

Vào lúc sáng chạng vạng, máy bay cô đi đã hạ cánh xuống một thành phố khác.

Cô đang ngồi trên xe hướng về trung tâm thành phố, hai bên đường cao tốc vẫn phủ đầy sương trắng, mặt trời từ từ nhô lên, ánh sáng vàng từ trên trời ló ra.

Minh Tự ăn đồ ăn trên máy bay không được mấy miếng, giờ bay còn quá sớm, cô ăn không vô.

Nhưng chạy nơi nơi quá tiêu hao tinh lực, để tránh tình trạng hạ đường huyết ảnh hưởng đến công việc, Minh Tự đã mua một hộp sôcôla quà kỷ niệm ở sân bay, mở một cái đặt vào giữa môi.

Sô cô la có vị đậm đà, vị ngọt ẩn dưới vị đắng nhẹ, nhưng không rõ ràng.

Bôn ba lại ngủ muộn dậy sớm đều là vì công việc, tính tình của cô có thể kiên trì. Nhưng khi làm những việc này cô chỉ làm theo bổn phận thôi, không có gì vui vẻ.

Người ta nói ăn đồ ngọt sẽ dễ chịu hơn, nhưng Minh Tự lại không nghĩ vậy.

Cơ thể buồn ngủ làm người mệt mỏi, các cơ trên toàn cơ thể căng thẳng, không được thả lỏng.

Trong lòng cũng không mấy vui vẻ...

Minh Tự động đầu lưỡi lật sô cô la lên, con ngươi màu nâu nhạt hơi lóe lên, à, cô hiểu sai rồi.

Trước đây khi làm việc, cô không cảm nhận được. Nói cách khác, là để ban tổ chức và fans điều chỉnh cảm xúc cùng biểu tình của cô.

Bây giờ cô có chút không thể vực dậy tinh thần, thậm chí mệt mỏi trên cơ thể giống như càng tăng lên.

Hóa ra là bởi vì Tống Kiến Chi không có ở bên cạnh.

Hóa ra là bởi vì cô không ở bên cạnh Tống Kiến Chi.

Minh Tự nhìn xuống màn hình điện thoại, con người nhỏ bé đáng yêu kia.

Sôcôla trên đầu lưỡi lúc này trở nên ngọt ngào hơn, tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên.

Thật muốn Tống Kiến Chi nhỏ như vậy, có thể bỏ vào túi bất cứ lúc nào, ngồi trên xe có thể chạy vào lòng bàn tay nói chuyện với mình.

Chỉ vươn một ngón tay, cô có thể xoa đỉnh đầu của nàng, chỉ cần đẩy nhẹ, nàng sẽ ngã vào lòng bàn tay bạn, kiều thanh kiều khí mà làm nũng với mình.

Lông xù xù, nhỏ xíu.

Minh Tự liếc nhìn bức ảnh trên màn hình, nhìn thời gian ở góc trên bên trái.

Hiện tại Tống Kiến Chi vẫn chưa dậy.

Minh Tự thản nhiên gửi cho nàng một tin nhắn WeChat: "Tống Tiểu Chi, đăng ảnh với Viên Ninh, không phải với tôi sao?"

Tin nhắn WeChat manh theo nỗi nhớ nhung không rõ lặng lẽ truyền tới phương xa.

Minh Tự nuốt miếng sô-cô-la cuối cùng, uống chút nước ấm, trong miệng vẫn còn đọng lại một chút vị ngọt.

Cô mang theo ngọt ngào này dựa vào cửa sổ ngủ một giấc.

Nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng đủ tinh thần, hoàn hảo hoàn thành công việc mấy ngày này.

Liền có thể trở về gặp nàng.

Tống Kiến Chi thức dậy.

Mở WeChat muốn chào buổi sáng Minh Tự, liền nhìn thấy Minh Tự tỷ tỷ đang tìm mình đòi đăng ảnh?

Tống Kiến Chi nhếch khóe môi, ngả người vào chăn bông mềm mại: “Chúng ta lại không thể chụp ảnh chung, sao mà đăng được?”

Minh Tự không trả lời, có lẽ lại bắt đầu bận rộn.

Nàng ngồi dậy, đang rửa mặt còn suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới lúc chụp ảnh tạo hình –

Nàng cầm bàn chải đánh răng điện đi ra, tìm nhiếp ảnh trong đoàn: “Nhiếp ảnh Tôn, trong máy của ngài còn ảnh chụp tạo hình của tôi không?"

Đối phương nhanh chóng trả lời: "Đương nhiên còn, Tống tiểu thư muốn ảnh gốc sao?"

Tống Kiến Chi gõ: "Tôi muốn ảnh chụp chung chưa đăng lên mạng, phiền toài nhiếp ảnh Tôn!"

"#ok."

Tống Kiến Chi cầm điện thoại trong tay đợi một lúc, bên kia liền gửi ảnh qua.

Tay áo trắng đỏ giao triền, hai người ngồi chung một chỗ.

Lần đầu tiên chụp ảnh, nàng chỉ cảm thấy tim đập nhanh, hô hấp đều có thể thổi tung tóc của đối phương. Hai trái tim rất gần nhau, không cẩn thận, Minh Tự có thể nghe thấy nhịp tim của nàng.

Bây giờ nhìn lại những bức ảnh này, nàng vẫn nhớ rõ cảm giác thở nhẹ lúc đó.

Nhẹ nhàng, lực độ ôn nhu đến không thể thổi bay bồ công anh.

Tống Kiến Chi V: "Kỳ thực còn có một ảnh tạo hình của <Không Tín Vô Duyên>, chúng tôi đã lén giấu đi, @Minh Tự [Ảnh đính kèm]"

Minh Tự từ trên sân khấu đi xuống, nhìn thấy Lý Mạn mang vẻ mặt vi diệu mà đưa điện thoại cho mình, Minh Tự vừa uống nước làm dịu cổ họng, thấy thế liền cong môi nói: "Tin nhắn của Tống Tiểu Chi sao?"

Lý Mạn suy nghĩ một lúc, "Cũng gần như vậy, nhưng lần này là từ weibo."

Minh Tự nhướng mày, đưa tay nhận lấy.

Khi mở ra, cô thấy Tống Kiến Chi rất nghe lời mà đăng ảnh chụp chung của hai người.

Nhìn thấy bức ảnh thân mật, Minh Tự không khỏi cong môi cười, lần đầu tiên cô đăng lại weibo của Tống Kiến Chi.

Minh Tự V: "Cá chép đỏ đáng yêu nhất #trái tim."

Lại đi xem phần bình luận trên weibo của Tống Kiến Chi.

"Cá chép đỏ tỷ tỷ đăng Weibo với Minh Tự đáng yêu quá."

"Tôi sẽ coi đó là thông báo cp chính thức."

"Khi nào hai vị tỷ tỷ kết hôn nhớ nói một tiếng nha #đầu chó."

"Người ta chính là doanh nghiệp duy trì nhiệt độ của đoàn phim thôi, mọi người kích động quá."

Minh Tự vừa đăng lại, sợi bông liền dồn dập, bình luận lập tức bùng nổ.

Cô tùy tiện lướt xem, bình luận đều là liếm nhan, hoặc là nói lời cợt nhả, còn có khuyên fans đừng coi công việc là tình cảm thực sự, một mảnh náo nhiệt.

Minh Tự không xem nữa, cô mở WeChat, trả lời tin nhắn trước đó của Tống Kiến Chi: "Tống Tiểu Chi thật lợi hại, thế mà tìm được bức ảnh này."

Minh Tự không có ở đây, Tống Kiến Chi siêu nhàn nhã vì không cần phải đối diễn với người khác, nhìn thấy tin nhắn WeChat mới, nàng phấn khích mở ra, đang định trả lời thì Minh Tự lại gửi thêm một câu: “Cô gái ngoan là có thưởng, hôm nay nhớ ký nhận quà."

”Hả?"

Tống Kiến Chi quấn lấy Minh Tự hỏi quà gì, Minh Tự không nói gì, chỉ bảo nàng tự mình mở gói ra. Một lúc sau, cô lại nói bận, người liền biến mất.

Tống Kiến Chi đang ở đoàn phim mà hồn đã bay về khách sạn, trong lòng còn hối hận tại sao mình lại theo tới trường quay xem diễn, vui vẻ ở khách sạn không được sao?

Quà sẽ là cái gì...

Là hoa hồng? Hay là món tráng miệng? Hay là hàng xa xỉ?

Minh Tự sẽ không thấy chính mình thích chơi game, nên tặng cho mình một skin đi——

Tống Kiến Chi rất nghiêm túc kiểm tra game, thật tốt, không nhận được skin.

Cuối cùng khi trở lại khách sạn, nàng lập tức đi thẳng đến quầy lễ tân, người trực ban là người quen Vương Nguyên Nguyên, Tống Kiến Chi chưa kịp hỏi thì Vương Nguyên Nguyên đã nói: “Tống tiểu thư, ở đây có một gói chuyển phát nhanh cho ngài!"

Tống Kiến Chi dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Được, cảm ơn, tôi đang muốn tới lấy.”

“Không không, nó hơi to, để tôi đưa lên giúp ngài.” Vương Nguyên Nguyên nói, nhấc một chiếc hộp quá khổ từ quầy lễ tân ra.

Tống Kiến Chi:???

"Cô mạnh như vậy sao?" Nàng kinh ngạc cảm thán.

Vương Nguyên Nguyên liếc nhìn chiếc hộp trong tay, "À, nó không nặng đâu! Chỉ trông to thôi."

"Vậy phiền toái cô."

Vương Nguyên Nguyên đưa nàng một mạch đến tận cửa phòng 601 rồi mới rời đi. Tống Kiến Chi mang chiếc hộp vào trong, lúc này nàng mới cảm nhận được chiếc hộp này thực sự không nặng.

Với trọng lượng này, là thú bông sao? Hay là búp bê vải?

Nhưng lớn như vậy, kết hợp với hành động thường ngày của Minh Tự thì...

Tống Kiến Chi mạnh dạn đoán: Này không phải là gối ôm bản nhân của Minh Tự đấy chứ?

Tự mình làm gối ôm cho mình, mỗi ngày để mình ôm ngủ, cũng rất phù hợp với hành động thường ngày của Minh Tự!

Tống Kiến Chi còn chưa mở hộp thì đã đỏ mặt.

Thiếu chút nữa đã móc điện thoại ra oán giận Minh Tự.

Nhưng để tránh bị Minh Tự gài bẫy, Tống Kiến Chi đã tìm chiếc kéo tháo hộp chuyển phát nhanh.

“A?”

Ngoài dự đoán, đó lại không phải là gối ôm bản nhân của Minh Tự, mà là một chiếc gối dài hình cá voi, sờ vào siêu mịn, làm người ôm vào liền không muốn buông ra.

- -- thực sự rất dài, có lẽ khoảng 1,6 mét, chỉ nhỏ hơn con người một chút.

Tống Kiến Chi lấy cá voi ra khỏi túi nhựa, ném lên giường, nhìn thấy trong hộp còn có một hộp quà hình chữ nhật.

Nàng cẩn thận mở ra, bên trong là một chiếc hộp đựng lưới giấc mơ xinh đẹp.

Phía trên là tấm lưới, phía dưới có những chiếc lông vũ trắng nhẹ, đung đưa tự nhiên trong không trung cùng với sợi dây trong suốt.

Tống Kiến Chi đột nhiên hiểu ra vì sao Minh Tự lại tặng nành hai món quà này.

Nàng nhắn tin cho Minh Tự: “Tôi nhận được quà rồi, tôi rất thích.”

Minh Tự nhanh chóng trả lời: “Chỉ cần em thích là được.”

“Phải ngủ thật ngon, biết không?”

Tống Kiến Chi nhìn vào chiếc gối, sau đó nhìn lại lưới giấc mơ được cho là có tác dụng bảo vệ giấc mơ khỏi bị ác mộng quấy nhiễu, nàng thực sự muốn nói với Minh Tự rằng những lần không ngủ ngon kia là vì cô.

Trong nháy mắt xúc động, nàng thật sự muốn bỏ qua cảnh báo của hệ thống, nói cho Minh Tự toàn bộ tâm tư của mình.

Ngón tay đánh máy của Tống Kiến Chi sắp động, nàng lại nhìn thấy Minh Tự đang gõ chữ—

“Thật ra khi ngủ chung, ôm tôi còn thoải mái hơn ôm gối.”

“Trước kia không phải em ôm tôi ngủ sao?”   

Tống Kiến Chi:...

Nữ nhân đáng ghét!

Không nói nữa!   

Tống Kiến Chi tức giận nghĩ nghĩ, ôm gối vùi mặt vào đó, đầu ngón tay câu một mảnh lông vũ mềm mại của lưới giấc mơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play