Tống Kiến Chi kiêu ngạo như vậy được một lúc, trên đường về lại an tĩnh cùng lúng túng.
Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Minh Tự bên cạnh, Minh Tự ngồi rất thẳng, thậm chí sau khi Tống Kiến Chi gỡ tai nghe như thường lệ, cô cũng không động tay động chân với nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn mà lại làm người rất khó chịu.
Trực giác nói với Tống Kiến Chi rằng khi đến khách sạn, có lẽ mình sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nàng quấn dây tai nghe quanh điện thoại, lén liếc nhìn Minh Tự lần nữa.
Minh Tự không có nhìn nàng, thậm chí còn lấy điện thoại ra chơi.
Tống Kiến Chi: Nữ nhân này thay đổi rồi, cư nhiên chơi điện thoại ở trước mặt mình mà không chơi với mình.
Dưới ánh mắt của nàng, Minh Tự ngẩng đầu nhìn sang.
Tống Kiến Chi lập tức thu liễm những suy nghĩ kỳ quái của mình, vô tội mà chớp chớp mắt.
Minh Tự nhàn nhạt nói: “Tin tốt, Diệp tỷ mang Trần Viên Ninh đến thăm đoàn.”
Tống Kiến Chi bị câu nói đường đột này làm cho có chút kinh ngạc, “Sao đột nhiên đến thăm đoàn?” Nàng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, “Còn là trời tối?"
"Ở lại hai ngày rồi rời đi." Minh Tự cúi đầu, gõ vài từ, hẳn là trả lời Diệp tỷ và người khác.
Tống Kiến Chi chớp chớp đôi mắt mèo, vui vẻ nói: "Vậy tối nay cùng nhau ăn cơm đi!"
Ăn xong có thể tán gẫu với mấy người Diệp tỷ, hoàn toàn có thể tránh ở một mình với Minh Tự.
Bàn tính nhỏ của Tống Kiến Chi đang đập ầm ĩ, Minh Tự không phát hiện ra, sao cũng được đáp: “Ừm.”
Điện thoại của Tống Kiến Chi rung lên, nàng cũng nhận được tin nhắn WeChat của Trần Viên Ninh:
“Biểu tỷ biểu tỷ, chúng ta đến khách sạn rồi, hẹn gặp ở sảnh lầu hai Phù Dung nha!"
Sau khi hai người Tống Kiến Chi thu thập đồ đạc xong xuôi, liền đến sảnh Phù Dung, vừa mở cửa liền nhìn thấy có rất nhiều người ngồi bên trong.
Không cần phải nói, tam đại đầu của đoàn, Chiêm Bạch Ngọc và Bành Chu cũng ở đó, sau đó là Trần Viên Ninh và Diệp Tử Tình.
"Nhiều người tới như vậy, là chúng ta đến muộn rồi." Tống Kiến Chi cười xin lỗi nói.
"Nghệ sĩ nữ thu thập đồ đạc chậm hơn chúng ta là chuyện bình thường, tôi với Tiểu Chu cũng vừa đến, mau ngồi xuống đi."
Người hòa giải là Chiêm Bạch Ngọc, một diễn viên gạo cội không mấy nổi tiếng nhưng có kỹ năng diễn xuất rất tốt, vẫn luôn chỉ đạo hậu bối bọn họ.
Có thể nói là bậc tiền bối có đức nghệ song toàn hiếm có trong giới giải trí.
Minh Tự liếc nhìn cảnh tượng trên bàn rượu, không có Kiều Hâm, các diễn viên chính đều ở đây, cô kéo Tống Kiến Chi ngồi xuống.
Bên cạnh Tống Kiến Chi là Trần Viên Ninh.
Khi các món ăn bắt đầu được dọn ra, mọi người đều là quen biết, vừa trò chuyện vừa ăn.
Bối Hải: "Cô đúng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tôi kêu cô giúp tôi tìm một diễn viên đóng vai khách mời, cô liền đưa người dưới tay của mình tới."
Diệp Tử Tình cười đến tự nhiên, nói: "Chọn Viên Ninh của chúng tôi sẽ bớt lo hơn minh tinh khác, đạo diễn Bối phải tìm một anh em tốt cho Tôn Phùng, không nói mặc khác, Bành Chu với Viên Ninh luôn là anh em tốt, cho nên sẽ rất thuận tiện cho việc tuyên truyền hậu trường."
"Hơn nữa, Tinh Hãn chúng ta sẽ hỗ trợ toàn lực."
Dương Liễu trêu đùa nói, "Này, câu cuối cùng không tính, có Kiến Chi ở đây, đoàn phim của chúng ta còn sợ không được Tinh Hãn thích sao!"
Tống Kiến Chi cùng Minh Tự hai mắt nhìn nhau.
Hóa ra là như vậy, không chỉ đến thăm phim trường mà còn để Trần Viên Ninh làm khách mời.
Tống Kiến Chi đụng vào vai Trần Viên Ninh, thấp giọng nói: "Sao không nói cho tôi biết chuyện này?"
Trần Viên Ninh cũng nhỏ giọng nói: "Không gạt chị, em cũng mới biết chuyện này, còn tưởng lần này Diệp tỷ đẩy thông cáo, ai mà ngờ thực sự đưa em đến thăm đoàn."
Tống Kiến Chi:...
Minh Tự ngồi gần nghe được một chút, cô liếc nhìn hai người, hai người họ lấm la lấm lét thò đầu vào nhau mà nói chuyện, giống như trẻ em bị người lớn mang theo lên bàn ăn, người lớn uống rượu trắng còn phải kêu nước cam cho bọn họ.
Trong lúc Minh Tự bất đắc dĩ, dục vọng chiếm hữu trong lòng cô cũng phát tác, suýt nữa đã trực tiếp đưa tay kéo Tống Kiến Chi qua.
May mà lý trí chưa rời đi.
Cô dùng âm thanh mát lạnh nói, "Diệp tỷ làm chủ thay Viên Ninh, hẳn là cho cậu ấy một chút bất ngờ."
Thanh âm của cô không lớn cũng không nhỏ, đủ để người trên bàn ăn nhìn qua.
Hai người kia liền khôi phục lại dáng ngồi đoan chính trước ánh mắt của mọi người.
"Haha, tôi không có nói với Viên Ninh, trước mắt mang theo tới đây để đạo diễn Bối cho cậu ấy thử vai, hài lòng thì để cậu ấy ở lại đây diễn, không hài lòng thì coi như đến thăm đoàn."
Diệp Tử Tình nói lời này, trong lòng Bối Hải cũng có chút thoải mái.
Dù sao Tinh Hãn đã đưa ra điều kiện tốt như vậy, nếu như thật sự có nhét vào một vai diễn trong ống kính đi chăng nữa thì hắn có chết cũng không thể cự tuyệt, có lẽ còn sẽ tiếp nhận.
Nhưng Diệp Tử Tình đưa người đến đây chỉ nói là muốn thử vai, nếu không thì chỉ là đến thăm đoàn. Vô thanh vô tức ưu tiên cho buổi thử vai mà còn giữ thể diện cho đạo diễn.
Tranh thủ lại khéo léo mà giành lấy tài nguyên.
Hồ Phàm cười nói: "Chuyện ngày mai để ngày mai nói, hôm nay ăn ngon, sau đó ngủ ngon, như vậy ngày mai mới có tinh thần!"
"Đúng đúng, ăn cơm đi."
Hồ Phàm cũng không từ chối, Diệp Tử Tình liền biết có cơ hội, dù sao thì ngoại hình của Trần Viên Ninh rất hợp với nhân vật, tính tình lại có chút ngây ngô, làm lão nhân rất thích.
Diệp Tử Tình nhân tiện nhìn hai chị em họ, về phương diện này bọn họ đúng là người một nhà.
Ăn cơm xong, Diệp Tử Tình kêu Minh Tự đi thương lượng chút công việc, Trần Viên Ninh và Bành Chu muốn chơi game, còn mời Tống Kiến Chi chơi cùng.
Tống Kiến Chi nhìn trái nhìn phải, suy nghĩ xem đi theo ai.
Luyến tiếc Minh Tự, cũng muốn chơi game.
Thành thật mà nói, từ khi tới thế giới này nàng còn chưa chơi game với người khác.
Cuối cùng, nàng gửi tin nhắn trong nhóm: "Diệp tỷ, chị định bàn chuyện công việc ở đâu vậy?"
"Đi phòng ai cũng không thích hợp, hay là chúng ta thuê phòng mới đi?"
Vì thế, năm người cùng thuê một phòng, hai người Minh Tự đang nói chuyện trên sô pha cạnh cửa sổ, còn ba người còn lại nép vào hai chiếc giường chơi game.
Tống Kiến Chi độc chiếm một chiếc, hai nam nhân kia ngồi đối diện với nhau, mỗi người khoanh chân, điện thoại nằm ngang, bắt đầu chơi game.
Mấy người vừa mới gia nhập đội, Trần Viên Ninh đã gọi: "Biểu tỷ, có phải chị là người chơi bạc không?"
Bành Chu vội vàng nói: "Nữ sao."
Tống Kiến Chi chậm rãi nói: "Ừm, nữ."
Trần Viên Ninh cười: "Không sao, hôm nay hai vương giả sẽ mang chị lên cùng! Cố lên!"
Minh Tự đều nghe tất cả lời này, đồng thời, nàng cũng đang lắng nghe chuyện công việc của Diệp Tử Tình.
"Gần đây có đại ngôn và hoạt động công ích tới thương lượng với tôi, đại ngôn không phù hợp, đồng hồ của KK đã phát hành một loạt sản phẩm mới, nhưng không phù hợp với khí chất của em, tôi đã đẩy đi rồi."
Diệp Tử Tình dứt khoát nói, một chút đều không tiếc, so với sản phẩm về cơ bản đại ngôn chỉ là một thương hiệu, không cần thiết phải chịu thiệt.
"Tham gia hoạt động công ích là tốt nhất, một là biểu diễn lấy tiền đi từ thiện, hai là đấu giá đi từ thiện, tôi đều lấy cả hai. Lúc trước ký hợp đồng với đoàn phim tôi cũng đã tính đến chuyện này, em có thể xin nghỉ đi chạy show."
....
"Còn nữa, trước đây em tham gia <Tư Nguy>, sản xuất đã được ấn định, em cần hợp tác đi show, cái này không thể từ chối. Trước đó em đã ký hợp đồng với đoàn của bọn họ rồi, bây giờ đổi công ty cũng phải tham dự."
Diệp Tử Tình nói rất nhiều, đều là an bài tiếp theo của cô được đưa vào hành trình. Suất diễn Lý Cô Vân đóng vai trò quan trọng nhất, cho nên chỉ có thể cố gắng phối hợp thay đổi lịch trình của cô theo thời gian quay phim.
Minh Tự cầm cuốn sổ mang theo bên mình, vừa nghe vừa ghi lại mấu chốt của những hoạt động này.
"Kế tiếp, sẽ có một thời gian em phải chạy liên tục, bay qua lại bay về." Diệp Tử Tình kết luận.
“À, còn có trưởng câu lạc bộ fans đã liên lạc với tôi, hy vọng có thể tổ chức cho fans đến thăm đoàn, đang hỏi ý kiến của chúng ta.”
Minh Tự có chút kinh ngạc: “Đến núi Thất Quyết sao?”
Đây không phải là cơ sở điện ảnh, lại tương đối xa, Minh Tự rất không tán thành.
"Địa điểm này quá hẻo lánh, hầu hết fans của em đều là nữ."
Lời nói chính là ý tứ từ chối.
Diệp Tử Tình không ngờ Minh Tự sẽ từ chối, dù sao fans đến thăm phim trường cũng có lợi, nghệ sĩ cũng không cần làm gì, nhiều là đoàn phim ngại phiền toái nên từ chối.
Đoàn phim này cũng giống như Tinh Hãn, vấn đề nhỏ này có thể dễ dàng thương lượng.
Không nghĩ tới là Minh Tự không muốn.
"Lúc trước có một fans xin được chữ ký của em. Mặc dù bạn fans đó chưa nói gì nhưng đã lâu không nghe tin tức gì của em, phỏng chừng là fans có chút đứng ngồi không yên."
Diệp Tử Tình cũng có chút cảm khái, "Các cô gái trẻ bây giờ thực sự rất kiên trì truy tinh, em đừng quá lo lắng, dù sao thì núi Thất Quyết cũng là một địa điểm du lịch, có chút xa nhưng sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, lượng người cũng sẽ tăng lên."
Minh Tự nói: "Dân phong ở đây thì không sao, nhưng các cô gái trẻ bây giờ ra ngoài một mình sẽ rất nguy hiểm, chưa kể ở đây tromg cơ sở điện ảnh cũng có người tốt người xấu."
"Khi truy tinh, mọi người có thể mất cảnh giác vì quá phấn khích." Minh Tự nói đến đây, cô dừng một chút, "Có phải em suy nghĩ quá cực đoan rồi không?"
Diệp Tử Tình lắc đầu nói: "Không có, là vấn đề an toàn, là tôi không nghĩ nhiều, chỉ là tôi có chút kinh ngạc vì em cân nhắc an toàn của bọn họ nhiều như vậy."
Nhưng nghĩ lại, chu toàn một chút cũng không sai, nếu có chuyện gì xảy ra, không chỉ an toàn cá nhân của fans sẽ không được đảm bảo mà còn gây tổn hại đến danh tiếng của Minh Tự.
"Em chỉ suy xét đến an toàn của bọn họ, nhưng em lại bỏ qua mong muốn được nhìn thấy thần tượng của bọn họ." Diệp Tử Tình mang ánh mắt thưởng thức mà nhìn Minh Tự, cảm thấy rằng những fans này không thích sai người.
"Có lẽ chúng ta có thể thỏa hiệp, để câu lạc bộ điều động fans đến thăm tập trung tại thành phố N, sau đó thuê một chiếc xe đến—không, chúng ta sẽ liên hệ thuê xe đưa họ đến đây."
Diệp Tử Tình càng nghĩ càng cảm thấy không tệ, như vậy còn có thể xào được một ít fans trên Weibo.
Minh Tự suy nghĩ đến quá trình này, đây thực sự là cách tốt nhất, cô mím môi nói: "Được, em sẽ nói với họ trên Weibo sau, còn dặn dò trên đường cẩn thận."
"Nói trên Weibo thì em cũng phải post vài tấm hình tự chụp bên dưới nha, fans sắp chết đói rồi." Diệp Tử Tình trêu chọc cô.
Trước đây, Weibo của Minh Tự không đăng nhiều ảnh. Tất cả đều là một ít sự kiện, gần đây cô không có sự kiện nào, fans sốt ruột đòi đến thăm đoàn phần lớn là bị đói.
Minh Tự liếc nhìn Tống Kiến Chi đang vùi đầu trong game, cô cong môi nói: “Em nhớ rồi."
Nói xong công việc, giọng nói ríu rít của ba bạn nhỏ giống như đột nhiên được khuếch đại, truyền đến hai “người lớn” bên này.
Giọng nói to nhất chính là Trần Viên Ninh: “Này Bành Chu, sao cậu lại bị đánh thành thế này!"
Bành Chu: "Tôi cũng không có cách nào, địch rất mạnh a."
Hai người bọn họ đều là vương giả rank bạc, đối phương cũng có vương giả, đồng đội lại không mạnh, nhìn thấy Kiến Chi hồi đầu rất nhiều máu, bị đánh cho tan tác, thật sự là quá thảm.
"Tôi sẽ báo thù cho cậu!"
Trần Viên Ninh hùng hổ lao tới, hùng dũng oai vệ mà đi qua thi thể của Bành Chu, sau đó bị đối thủ đánh đến la hét chạy trở về.
Hắn sống lâu hơn Bành Chu năm giây.
"Này khốc liệt quá." Trần Viên Ninh nhìn thời gian tử vong đếm ngược, lẩm bẩm nói.
Kết quả hắn nhìn thấy biểu tỷ monh manh - ATM di động đang thao tác pháp sư đi tới tử địa.
"Biểu tỷ, mau trở về, trở về đàn đi!" Trần Viên Ninh hét lớn, "Chị làm gì vậy? Đừng để cho rừng hạ gục 3 kill, trang bị đều sẽ—"
Giọng nói của Trần Viên Ninh ngày càng nhỏ, cuối cùng không nghe thấy nữa.
Từ từ, hắn vừa nhìn thấy cái gì vậy?
Vận khí của biểu tỷ tốt quá đi, cả kỹ năng giảm tốc lẫn tung chiêu đều chính xác, until một giây cũng không rảnh, khống chế rừng của địch đến mức không thể tự gánh vác.
Xong việc còn thong thả ung dung cướp bùa xanh.
Trần Viên Ninh nhỏ giọng nói: "Oa, biểu tỷ thật mạnh, ngoan nha, chúng ta về đàn đi, chờ lát nữa bọn họ sẽ tới bắt chị đó..."
Tống Kiến Chi chậm rì rì mà bắt đầu dọn tiểu dã thú bên cạnh.
Quả nhiên, xạ thủ của địch mang theo hỗ trợ tới.
Điều khiển mở phụ trợ, Tống Kiến Chi đi vào bụi cỏ trốn, xạ thủ mở rộng, Tống Kiến Chi bật quả cầu băng sương, miễn nhiễm với mọi hiệu ứng.
Sau đó bùng phát các kỹ năng, tất cả đều đánh, với bùa xanh trong tay, dựa theo kỹ năng, rỉa máu xạ thủ và hỗ trợ đến chết.
Double kill.
Lúc này, Bành Chu và Trần Viên Ninh đã hồi sinh.
Tống Kiến Chi đánh Caesar, giống như vẫn đang chờ rừng của địch quay lại để trả thù, sau đó lấy vàng.
Nàng khẽ mỉm cười nói: "Nữ chạy không nhanh, đành phải quay đầu giết hết bọn họ."
Bành Chu & Trần Viên Ninh:...
Tống Kiến Chi liếc một cái, "Thất thần làm gì, còn không ra đánh Caesar."
Hai người: "Tới liền tới liền!"
Tống Kiến Chi rất vui.
Vốn dĩ nàng nằm viện rất nhàm chán, chỉ biết chơi game để giết thời gian, đã lâu không chơi game, lúc đầu còn hơi ngượng tay, nhưng hiện tại nàng đã lấy lại xúc cảm
Ta muốn giết hết bọn họ!
Tống Kiến Chi mài đao soàn soạt lao về phía đối diện, tràn đầy tự tin.
Đột nhiên, luồng khí nóng phả vào tai nàng, giọng nói của Minh Tự truyền đến: "Thật lợi hại."
Tống Kiến Chi run lên, cố ý để lại Caesar cho rừng đánh.
“Chị tới đây khi nào vậy!”
“Lúc em giết địch.” Minh Tự giấu nửa người sau lưng Tống Kiến Chi, trực tiếp đặt tay lên eo nàng.
Tống Kiến Chi thở ra một hơi.
Minh Tự bất động thanh sắc nói: “Tiếp tục đi.”
Caesar nhanh chóng bị giết, rừng của địch sống lại, mang theo pháp sư tới.
Trần Viên Ninh hét lên: "Biểu tỷ, lùi lại một chút, cẩn thận nó chém chị."
Bành Chu đi hỗ trợ đứng trước mặt bọn họ.
Tống Kiến Chi cố gắng lơ đi cơn ngứa ngáy từ thắt lưng, tập trung vào việc giải phóng các kỹ năng của mình, còn phải di chuyển, suýt nữa đụng phải rừng của địch.
May mà nàng vẫn còn tốc biến, lập tức phóng lên, kết liễu pháp sư của địch.
“Đẹp quá!” Bành Chu thốt lên.
“Đúng vậy, thật đẹp.” Minh Tự cũng thì thầm vào tai Tống Kiến Chi.
Bàn tay phía dưới lại chui vào vạt áo mỏng.
Bên tai là âm thanh kỹ năng của game, còn có hai người kia.
Hai người kia chuyên tâm thao tác, Diệp Tử Tình đang nhìn màn hình của Trần Viên Ninh, nói: "Cháu gái của tôi cũng thích chơi game này."
Tất cả mọi người đều không biết tay của Minh Tự đang làm xằng làm bậy.
Vạt áo của Tống Kiến Chi che đi thân thể, lại bất đắc dĩ có một bàn tay linh hoạt chui vào bên trong.
Da thịt dán vào nhau, đầu ngón tay du ngoạn.
Trơn trượt, mềm mại, ấm áp.
Nhân vật của Tống Kiến Chi hoàn toàn dừng trước bùa xanh, không di chuyển.
Eo nàng mềm nhũn, nửa người ngả ra sau.
Cơ thể mềm mại cùng đầy đặn của Minh Tự dán ở sau lưng nàng, Minh Tự cũnh đỡ cơ thể nàng từ phía sau.
Trong đầu Tống Kiến Chi chỉ có một ý nghĩ:
Minh Tự tỷ tỷ tha cho tôi đi ô ô ô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT