Minh Tự lấy một chiếc khăn ấm lau mặt cho Tống Kiến Chi, động tác nhẹ nhàng lại cẩn thận.

Tống Kiến Chi bị hơi ấm làm cho sắc mặt hồng nhuận rất nhiều, lông mi quét qua khăn trong tay Minh Tự: "Có phải tôi rất vô dụng không..."

Minh Tự phủ nhận, "Đương nhiên không phải."

Tống Kiến Chi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bọn họ nói chị mà chị đều không tức giận, tôi vô dụng, còn khóc nữa."

"Từ khi tôi xuất đạo, không phải thuận buồm xuôi gió đi đến hiện tại, lần đầu tiên nhìn thấy loại trường hợp này tôi cũng hoảng sợ, rất khó chịu, sau đó quen rồi."

Minh Tự chậm rãi nói, nhúng khăn vào nước ấm rồi lau tay cho Tống Kiến Chi, Tống Kiến Chi kêu một tiếng, mang theo giọng mũi nói, "A, tôi sẽ tự làm."

Minh Tự đè bàn tay đang muốn động của nàng, lau cho nàng, cẩn thận tỉ mỉ giống như chăm sóc một cô gái không biết thế sự.

"Đây không phải là chuyện mà em nên gánh vác, em là bị tôi liên lụy." Minh Tự nhớ lại dáng vẻ của Tống Kiến Chi đứng trước mặt mình ngày đó, trầm giọng nói: "May mà tôi có năng lực ngăn cản tình huống chuyển biến xấu."

Mặt Tống Kiến Chi sáng lên: "Giải quyết xong rồi sao?"

Minh Tự gật đầu: "Tôi vừa gọi cho tài khoản tiếp thị kia, họ đồng ý xóa bài đăng trên Weibo."

Đương nhiên, sự việc không thể giải quyết chỉ bằng một lời nói, Ngụy Kiêu bỏ tiền mua, tất nhiên phải tốn nhiều tiền hơn mới có thể sai sử người ta, nhưng chuyện này không cần phải nói với Tống Kiến Chi.

Minh Tự thu hồi khăn, vuốt lại mái tóc xoăn dài của Tống Kiến Chi, sờ lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “Nhưng cũng không thể loại bỏ ảnh hưởng đã gây ra, tôi vẫn phải xin lỗi em.”

"Không, chị không cần xin lỗi tôi." Tống Kiến Chi trịnh trọng nói.

Đây vốn là một phần công việc của nàng, nàng đến thế giới này vì Minh Tự, phần thưởng của nàng vô cùng hậu hĩnh, đó là một cuộc sống hoàn toàn mới, khỏe mạnh và giàu có.

Từ khi sinh ra nàng đã mắc căn bệnh nan y, chưa bao giờ ra khỏi phòng bệnh, vốn dĩ gia đình khá giả theo nàng lớn lên càng nghèo hơn.

Cha mẹ nàng chỉ có một đứa con duy nhất, họ nhất quyết muốn chữa trị cho nàng, theo như nàng nhớ được, nàng đã chứng kiến ​​cảnh cha mẹ mình bị y tá gọi đi đóng viện phí vô số lần, trước khi rời khỏi phòng bệnh, họ còn quay lại cho nàng một ánh mắt trấn an.

Nhưng nàng chỉ có thể nằm trên giường bệnh, lãng phí tiền bạc của cha mẹ và cả tính mạng của chính mình.

Cho nên khi nhìn thấy ánh mắt của Minh Tự, cảm xúc của nàng tựa hồ đã tích đến cực hạn, giống như một cái móc, móc ra ký ức đời trước ẩn sâu trong lòng, khiến nàng hoàn toàn không thể khống chế được chính mình, chóp mũi chua xót, nước mắt trực trào.

Nên trở về cuộc sống hiện tại, nên tiếp tục phong ấn trái tim mình, nàng nói với chính mình.

Đó chỉ là trắc trở trong công việc, chẳng thấm vào đâu so với căn bệnh nan y.

Tống Kiến Chi im lặng một lúc, thu mình lại, trở về thế giới hiện tại.

Lần này, nàng không khỏi nhíu mày.

Minh Tự thấy Tống Kiến Chi nghe mình nói không biết đang nghĩ gì, ném gối ôm ra định đứng lên, lại lảo đảo suýt nữa va vào bàn trà, may mà Minh Tự ngồi gần, nhanh trí đỡ nàng dậy, nửa ôm lấy nàng, đặt nàng trở lại sô pha.

Minh Tự bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc, hỏi: "Chân tê sao? Vội vàng như vậy làm gì?"

Tống Kiến Chi nhăn mặt gật đầu, lại giơ tay ấn ấn chân, xê dịch thân mình trên sô pha, vẻ mặt có chút khó nói.

Làm Minh Tự sinh ra một ít ý nghĩ kỳ quái.

Kết quả là Tống Kiến Chi ủy khuất nói: "Chị vừa rửa mặt cho tôi, không phải nên cho tôi tinh chất dưỡng ẩm, kem dưỡng mắt với kem dưỡng da mặt sao? Còn có kem dưỡng tay các loại..."

"Mặt tôi khô." Tống Kiến Chi xoa xoa mặt, nhẹ giọng than thở.

Minh Tự:...

Minh Tự nhất thời không biết nên nói gì, hai người nói chuyện nghiêm túc ảnh hưởng đến tình cảm sao?

Tống Kiến Chi suy nghĩ một chút, sau đó để chuyện này lại sau lưng, chuyên tâm chăm sóc sắc đẹp dưỡng da?

Tống Kiến Chi nhìn thần sắc của cô, lớn mật đẩy vai cô: "Đừng nghĩ ngợi nữa, mau đi lấy cho tôi đi, trên bàn trang điểm trong phòng ngủ chính đều có."

Minh Tự bật cười, nghe lời rời đi, ôm lại một đống chai lọ, lấy thêm một hộp mặt nạ, nhéo mặt Tống Kiến Chi nói, "Nhân tiện để tôi đeo mặt nạ dưỡng ẩm cho em."

Tống Kiến Chi lên án cô: "Chị đang nói da tôi không đẹp sao?"

Minh Tự nghiêm túc: "Không có, em đừng nói bậy."

Hai người nhìn nhau, không khỏi cùng nhau nở nụ cười.

Một người tuyệt diễm, một người thanh lệ, thoạt nhìn có chút xứng đôi.

Minh Tự nói được làm được, thực sự đeo mặt nạ cho Tống Kiến Chi, để nàng nằm trên sô pha, tịch thu điện thoại để ngăn nàng xem Weibo.

Tống Kiến Chi chỉ có thể chán nản nghịch ngón tay, một lúc sau liền mê man ngủ thiếp đi.

Người đã khóc luôn dễ buồn ngủ.

Minh Tự vuốt mái tóc xoăn dài của nàng, cầm điện thoại đi đến phòng ngủ phụ cách phòng khách rất xa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô tìm số gọi nhỡ rồi gọi lại, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

"Alo? Minh Tự tỷ!" Lưu Nhạc từ phòng làm việc Cố An lập tức nói: "Chị, này đúng là lũ lụt vọt Miếu Long Vương nha! Lúc em nhận đơn em không biết Tống Kiến Chi với chị là bạn, khi Ngụy tổng kia đến đây, em còn nghĩ đó chỉ là một mũi tên giết hai con nhạn!"

"Có thể đăng bài kiếm thêm thu nhập, lại có thể cho Minh Tự tỷ hết giận, tẩy trắng bán thảm một đợt, này chẳng phải tốt sao." Lưu Nhạc lẩm bẩm nói, hắn hiểu rõ tin tức, cũng chưa từng nghe nói Tống Kiến Chi và Minh Tự tỷ giải hòa khi nào a.

Không, không chỉ là giải hoà, Minh Tự tỷ còn chi rất nhiều tiền để hủy đơn.

Minh Tự lười nhác rũ mắt, sắc mặt lãnh đạm, ngón tay thon dài đặt ở một bên đầu xoa xoa thái dương, thanh âm lạnh lẽo: "Phòng làm việc lấy tiền làm việc, tôi hiểu được. Nhưng nếu về sau có đơn khác liên quan tới Tống tiểu thư thì nói trước với tôi, tôi sẽ mua lại."

"Chị, chị cũng biết đó, số tiền mà chị mua tin tức cũng không phải con số nhỏ, chị tốt với Tống Tam như vậy làm gì?"

Không trách Lưu Nhạc nghi hoặc, hắn đã từng nhận lấy một ân huệ từ Minh Tự, đã gọi cô một tiếng chị. Bình thường có việc gì đều tận lực giúp một tay, nhưng chưa bao giờ thấy Minh Tự quan tâm đến ai nhiều như vậy.

Nghệ sĩ nào quý bạn bè như bảo bối như vậy? Không mua tin tức của chính mình mà mua cho bạn?

Sao loại này giống như sủng nịch bạn gái thế này...

Minh Tự không nói nhiều, cô dựa vào tường, đôi chân thon dài hơi bắt chéo, lông mi trên mặt phủ một bóng hình quạt nhỏ, nói: "Chỉ cậu biết là được, đừng nói ra ngoài."

"Có việc thì nói cho tôi biết."

Lưu Nhạc vỗ ngực bảo đảm, "Giao tình nhiều năm như vậy, em thận trọng thế nào chị còn không biết sao! Chị yên tâm!"

Minh Tự ừ một tiếng.

"Chị, chị thật sự hủy hợp đồng với Tây Vọng sao? Chị có thể tiết lộ sau khi hủy hợp đồng chị đi đâu không?" Lưu Nhạc cười hì hì, đang tìm kiếm thông tin trực tiếp.

Minh Tự khẽ nhắm mắt lại, hỏi hắn: "Không đoán được sao?"

Lưu Nhạc sửng sốt, không cho hắn có cơ hội hỏi ra suy đoán mơ hồ, Minh Tự đột nhiên cúp điện thoại, sau đó gửi một tin nhắn ngắn gọn: "Tôi có việc phải làm, chúng ta nói chuyện sau."

Minh Tự nghe thấy thanh âm nhỏ vụn liền cúp điện thoại, cô đi đến phòng khách, liền thấy Tống Kiến Chi đã ngồi dậy, trên mặt dính đầy mặt nạ bùn, miệng hơi chu ra, nhìn có chút không vui.

Minh Tự đi nhanh hơn, “Sao vậy?"

Tống Kiến Chi mặt không đổi sắc nói, "Không có gì."

"Thật sao? "

Tống Kiến Chi:...

Đương nhiên là giả!

Lúc nàng đang ngủ thoải mái, trong đầu vang lên một câu chú giải trừ, từng tiếng từng tiếng, rất dọa người!

Nàng kinh hãi hỏi hệ thống: "Cô bị virus xâm nhập sao?"

Hệ thống thân thiết nói: "Không phải, là ký chủ ngài yêu cầu thần chú tẩy tâm, đã tự động truyền phát ra."

...

Mẹ nó! Giờ còn cần sao mẹ nó!

Nhưng với Minh Tự, nàng chỉ có thể thản nhiên nói: "Tôi vừa gặp ác mộng, bị dọa tỉnh." Nói gặp ác mộng cũng không khác biệt lắm.

Minh Tự lại xoa đầu nàng, "Tỉnh rồi liền không có việc gì." Cô nhìn đồng hồ, "Mặt nạ xong rồi, mau đi rửa đi."

Tống Kiến Chi ò một tiếng, ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Minh Tự giống như lơ đãng nói: "Buổi trưa muốn ở lại không? Cùng nhau ăn cơm."

"Hả, sao?"

“Tôi nấu cho em ăn.” Minh Tự nói rất tự nhiên, “Nguyên liệu đều chuẩn bị xong rồi.”

“Ở lại được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play