Thanh danh của Camille không tệ, mọi người vốn dĩ rất sợ Camille, nhưng sau khi mỗi ngày gọi Camille là rác rưởi, kêu quá nhiều, họ cảm thấy Camille thực sự là rác rưởi, khi nhìn thấy nàng ta tự nhiên cảm thấy chẳng có gì phải sợ hãi.

Không phải chỉ là rác rưởi thôi sao?

Còn là một rác rưởi hôi hám.

Nghe thấy động tĩnh, mọi người trong phòng thư ký đều đến ngăn cản Camille xông vào đánh nhau với Lục Kiều Vi.

Những người đứng sau Camille rất tức giận, trên đường tới đây, họ ít nhiều có suy nghĩ hẳn là chính mình sẽ được đối xử như VIP, họ cảm thấy vì họ là người của Camille - giám đốc nghệ thuật của trụ sở nên chi nhánh phải đối đãi tốt với họ.

Ai biết được sẽ đối đãi với bọn họ bằng thái độ này?

Khi các thư ký ngăn cản, bọn họ nhất quyết chen vào, tình huống vô cùng xấu hổ, gần như xắn tay áo lên bắt đầu đánh nhau.

“Đủ rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Văn Cẩn Ngôn vang lên, cô vừa xem văn kiện trên tay xong, đứng dậy ngăn cản nàng ta: “Camille, cô tới chi nhánh để đánh nhau với nhân viên của tôi sao?”

Cô có khí chất mạnh mẽ, khi nhìn Camille, mang theo hơi thở áp bức, "Không cảm thấy quá hạ giá sao? Hoặc là nói, cô thực sự muốn nhân viên của tôi đánh cô sao?"

Camille hít một hơi thật sâu, tức giận gần như muốn phun ra lửa, nói: "Drill, đây là cách chị giáo dục cấp dưới sao? Kêu bọn họ đối xử với khách VIP của trụ sở như thế này à?"

Văn Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào mặt nàng ta, nói: “Gọi tôi là giám đốc, hiện tại là ở chi nhánh." Ở địa bàn của tôi, cô phải tuân theo quy tắc của tôi.

Camille chưa bao giờ phải chịu nỗi ủy khuất này, tại trụ sở nàng ta chịu "vạn người kính trọng", mọi người nhìn thấy nàng ta liền nịnh nọt, nhưng nàng ta lại phải chịu bị sỉ nhục ở chi nhánh.

Nàng ta cắn răng nói: "Nhân viên của chị đang xúc phạm tôi, chị không nghe thấy họ đang nói gì sao?"

Văn Cẩn Ngôn nghi hoặc hỏi: “Nói cái gì?”

Camille không thể nói mình là rác rưởi đi?

Nàng ta liếc nhìn Lục Kiều Vi đang tựa vào cửa xem kịch.

Khi mọi người ngăn cản nàng ta, Lục Kiều Vi đứng đó ra chỉ thị, nói những câu như "túm tóc cô ta", "Dùng giày cao gót tát vào mặt cô ta", rất giống một tên du côn lưu manh.

Không có chút khí chất thượng lưu.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Cẩn thận tôi móc mắt cô đấy." Lục Kiều Vi trừng mắt nhìn nàng ta, "Tôi kêu cô gọi giám đốc! Gọi cho tôi!"

Camille vuốt áo khoác cảnh cáo: “Drill, tôi sẽ báo cáo mọi chuyện xảy ra hôm nay với trụ sở, sau đó sa thải nhân viên của chị.”

"Nha nha nha, cô còn mách lẻo à, thật là lợi hại, tôi sợ quá." Lục Kiều Vi làm ra động tác run rẩy nói: "Đáng tiếc nha~ Tôi không phải nhân viên của cô, cô đi mách cấp trên có ích lợi gì? Kêu bọn họ tới đánh tôi sao? Cô sẽ không dang díu mập mờ với cấp trên của mình đi?"

Nàng đấm vào bao cát, bao cát lắc lư, nhìn rất tàn khốc.

Camille cảm giác như có một con dao đâm vào ngực, muốn hộc máu, Lục Kiều Vi là loại sinh vật gì vậy, vừa đáng ghét vừa đáng giận.

Lục Kiều Vi không phải con người!

Khó chịu nhất là nàng ta còn chưa vào văn phòng của Văn Cẩn Ngôn đã bị chặn ở cửa, Lục Kiều Vi lại lẩm bẩm: “Thật thô lỗ, không biết nhập gia tùy tục sao? Kêu một câu mật khẩu sẽ chết à?"

"Drill!!!"

Camille tuyệt vọng đặt hy vọng vào Văn Cẩn Ngôn.

Nhưng khi Văn Cẩn Ngôn bước tới trước mặt Lục Kiều Vi, thái độ của cô lập tức thay đổi, ngữ khí ôn nhu hơn: "Vi Vi nói rất đúng, Vi Vi thật lợi hại!"

Camille: "!!!"

Giám đốc nghệ thuật sở hữu một nửa bầu trời ở Pháp sắp ngất đi vì tức giận, thở phì phò mấy lần.

Nhờ trợ lý bên cạnh tinh mắt, dán ở bên tai của Camille nói vài câu, sắc mặt Camille cải thiện rất nhiều, nói: "Tôi có thể không vào văn phòng của chị, nhưng nhân viên của chị đều phải bị trừng phạt."

Dù thế nào đi nữa, Camille vẫn là giám đốc nghệ thuật của trụ sở, lực uy hiếp của những lời tàn nhẫn vẫn rất lớn, ánh mắt nàng ta quét qua từng nhân viên trước mặt.

Ngay sau đó, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói với thư ký bên cạnh: “Ghi tên những người này lại, không phải muốn nháo sao, vậy được thôi, các cô nháo cùng Lục Kiều Vi đi, trừ khi các cô không muốn ở lại DMD."

Thư ký lấy máy tính bảng ra, nhanh chóng bấm trên màn hình, đội phía sau mở đường cho nàng ta, chân chó nói: “Giám đốc đừng tức giận, ngài chỉ cần chờ buổi trình diễn trang sức bắt đầu là được rồi, đừng chấp nhất với những người phẩm chất thấp kém này."

Không phải phẩm chất thấp kém, mà là Luật Kiều Vi không chơi theo lẽ thường, dù thế nào Camille nàng cũng là giám đốc nghệ thuật, nên phải dùng những biện pháp cao cấp để đối phó với Lục Kiều Vi.

Thương chiến, tranh đấu gay gắt đều có thể xảy ra, nhưng Lục Kiều Vi không như vậy, nàng muốn mắng liền mắng, thậm chí còn kéo cả công ty vào cuộc chiến cùng mình.

Đáng giận.

Dù Camille có lưu lại một chút mặt mũi nhưng khi rời đi trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, rất muốn kêu những người bên cạnh hét lên "Lục Kiều Vi là rác rưởi" nghe một chút.

Nhưng nàng ta tự nhận là thượng lưu cao quý, sao có thể hạ da mặt như vậy.

Camille đi thang máy rời đi, lúc tới còn rất hăng hái, gần như có BGM ​​của riêng mình, bây giờ rời đi, những người nhìn thấy nàng ta sẽ tự động nghĩ: "Xem kìa, người kia trông giống cẩu nha ~"

Bất quá các thư ký trước cửa lại lo lắng, vừa rồi khi ngăn cản Camille, đầu óc bọn họ rất nhiệt, dựa vào nhiệt huyết, lúc này lại nghĩ mà sợ.

Dù sao thì Camille cũng đến từ trụ sở chính.

Bọn họ quá dũng cảm.

Lúc này, liền nghe thấy Lục Kiều Vi khinh thường nói: “Tôi còn tưởng cô ta rất giỏi tiếng Trung, kỳ thực là dốt đặt cán mai, còn không biết câu thành ngữ ‘pháp không trách chúng’, aiz, vẫn là cái thất học”.

Khi nghe lời này, mọi người lập tức sống lại.

Đúng vậy đúng vậy, cả công ty đều kêu "Camille là rác rưởi". Mấy ngày trước còn nhìn thấy giám đốc điều hành ôm thiết kế Lục, vừa thân mật vừa nói "Camille là rác rưởi", vậy bọn bọ cũng không thể sa thải giám đốc điều hành đi??

Mọi người vui vẻ tiếp tục trò chuyện.

"Camille này hoàn toàn không đáng nể mặt."

"Đúng vậy, thật sự tới cửa văn phòng giám đốc gây sự, không tuân theo quy định cũng thôi đi, còn không có giáo dưỡng."

"Không thấy không biết, vừa thấy liền dọa nhảy dựng, Camille đúng là giống như trong truyền thuyết, là rác rưởi."

Sau khi người chặn cửa giải tán, Lục Kiều Vi lập tức đóng cửa lại, thổi vào tay, đau quá đau quá, nàng mới tập có hai ngày, nào không động được bao cát.

“Để chị xem.” Văn Cẩn Ngôn nắm cổ tay nàng, nhìn vết đỏ trên đốt ngón tay của nàng, đau lòng nói: “Hay là em đừng đi luyện tập nữa.”

"Vậy sao được?"

Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: "Học cái này có rất nhiều lợi ích, nhìn bộ dạng hôm nay của Camille đi, không phải bị em dọa sợ rồi sao?"

Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, sau đó lại hỏi: “Vậy chị có thể học cùng em không?”

Trước đó Lục Kiều Vi cho rằng có thể phòng thân, bảo vệ cô, xét tới tình huống hôm nay, Camille quá nguy hiểm, động một chút mang theo mười mấy người đi cùng, nếu hôm nay nàng không có mặt ở văn phòng, chẳng phải Camille sẽ thành công sao?

Kêu Văn Cẩn Ngôn mang theo vệ sĩ, lại không thể phục vụ ở bên người.

Học không khó, lại tốt cho cơ thể, nàng gật đầu, “Vậy em sẽ nói với huấn luyện viên, lát nữa chị báo cho thư ký, em mời bọn họ đi ăn lẩu, hôm nay bọn họ đều bị dọa sợ, nên trấn an một chút.”

Nói xong, Lục Kiều Vi có chút hối hận, nàng đang giảm cân, đi ăn lẩu có chịu nổi không? Nàng nhỏ giọng nói: “Hay là chị đi đi, em trở về ăn cơm giảm cân.”

"Em cũng có thể gọi món rau củ ăn."

“Người khác ăn thịt, em không khống chế được thì phải làm sao?” Lục Kiều Vi nói xong, nàng cũng đi theo cô ra ngoài.

Đáng mừng là việc tập luyện hàng ngày của nàng đã có hiệu quả, vòng eo của nàng đã trở nên thon gọn hơn, mông săn chắc hơn, dáng người rất đẹp.



Mấy ngày tiếp theo khá bận rộn, Lục Kiều Vi mỗi ngày đều dành thời gian luyện tập, luyện tập xong đến công ty, theo sát Văn Cẩn Ngôn.

Văn Cẩn Ngôn rất coi trọng buổi trình diễn này, đều tự mình làm lấy.

Lục Kiều Vi đi đến trước mặt cô, vốn là muốn giúp đỡ, lại phát hiện xem cái gì cũng không hiểu, liền nói: "Chị xoa bóp eo em xem."

Văn Cẩn Ngôn nhướng mày, nghi hoặc nhìn nàng.

Lục Kiều Vi nói: “Có gầy đi không?”

Văn Cẩn Ngôn gật đầu.

Lục Kiều Vi lại xoay người, ngượng ngùng chớp chớp mắt.

"Mông có săn hay không nhìn không ra, bất quá nếu sờ một chút hẳn là sẽ cảm thấy có thay đổi. Kiều Vi, chị có thể sờ mông em một chút được không?"

Loại chuyện này, sao lại phải hỏi nghiêm túc như vậy?

Lục Kiều Vi ngượng ngùng gật đầu.

Văn Cẩn Ngôn đưa tay bóp bóp, “Có vẻ còn săn chắc hơn trước.”

"Thật sao?" Trong lòng Lục Kiều Vi rất vui mừng, mấy ngày nay nàng nhìn vào gương, nhận thấy thay đổi rõ rệt trên cơ thể mình, nhưng nghe được lời khen của bạn gái, nàng càng có cảm giác thành tựu hơn.

Văn Cẩn Ngôn nói xong, sắc mặt lại nghiêm túc, Lục Kiều Vi cảm thấy có chút thiếu mùi vị, chẳng lẽ có chỗ nào không được ư? Nàng lại khẩn trương nhìn chằm chằm Văn Cẩn Ngôn, nói, "Còn có chỗ nào không được sao?".

"Săn chắc, nhưng không đủ đàn hồi."

Lục Kiều Vi không biết nhiều về khía cạnh này, nhưng những tiểu tỷ tỷ luyện tập cùng nàng hàng ngày đều nói về mông đào, mông to, độ đàn hồi, có thể làm bọn họ quyến rũ người đến chết, yêu thích không buông tay.

“Vậy chị sờ thềm lần nữa đi, em thấy cũng khá đàn hồi.”

"Sờ cũng không ra, em chịu đựng một chút..." Văn Cẩn Ngôn giơ tay lên, Lục Kiều Vi theo bản năng nhắm mắt lại.

Khi lòng bàn tay hạ xuống, không hề đau chút nào, chỉ tê dại, nàng đỏ mặt muốn hỏi: “Chị thấy mông em thế nào?” Loại lời này quá bạo, không thể nói ra, chờ mong Văn Cẩn Ngôn nói.

Văn Cẩn Ngôn đánh liên tục hai cái, nói: "Thật đàn hồi, thật thoải mái."

Nội tâm Lục Kiều Vi nói: Em cũng cảm thấy rất thoải mái.

Nàng ngượng ngùng xoắn xít lắc lư ở trước mặt Văn Cẩn Ngôn, xấu hổ đến không ngồi nổi.

Văn Cẩn Ngôn làm việc xong chuẩn bị đi xem tiến trình buổi biểu diễn, Lục Kiều Vi đi theo, vừa đi vừa lén nhìn bàn tay Văn Cẩn Ngôn, ngón tay thon dài với khớp nối rõ ràng buông thõng xuống bên cạnh, quả thực là một bàn tay tinh quý, làm cái gì cũng đều lợi hại.

Đi tới hành lang vắng vẻ, Văn Cẩn Ngôn đột nhiên dừng lại, nói: "Em vẫn luôn nhìn chị như vậy, làm chị có chút ngứa ngáy, chị có thể hôn em không?"

Vốn dĩ Lục Kiều Vi có chút ngượng ngùng, muốn đẩy Văn Cẩn Ngôn ra, dạy cô đừng tùy tiện hôn trong công ty, quá phóng đãng.

Nghiêng đầu thì thấy Camille, Camille đang dẫn đầu một nhóm người đi tới, người này thật có ý tứ, không thể vào văn phòng nên ngày nào cũng đi loanh quanh trong công ty, nói là đang giám sát hoạt động của công ty.

Bốn mắt trừng nhau.

Lục Kiều Vi dùng trái tay đẩy Văn Cẩn Ngôn vào tường, hôn Văn Cẩn Ngôn, hôn mãnh liệt, thậm chí bị tình địch Camille nhìn còn cảm thấy rất kích thích, liền thè lưỡi.

Văn Cẩn Ngôn ôm eo nàng, tùy ý nàng làm xằng làm bậy.

Trong hành lang yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập, rơi vào tai người ta giống như gió thổi qua ngọn lửa, muốn khuấy động ngọn lửa, đốt cháy thảo nguyên.

Hôn xong, Lục Kiều Vi lau miệng nói: "Aiz, những người này thật thô lỗ, cứ nhìn chằm chằm người khác hôn môi, không thấy xấu hổ sao?"

Camille không đi một mình, nàng còn mời rất nhiều người, tất cả đều là người nổi tiếng, người thẩm định đồ trang sức và một số đồng nghiệp hợp tác.

Nhìn thấy Lục Kiều Vi da mặt dày như vậy, mọi người đều cau mày, đi đến bên người Cẩn Ngôn đều nói một câu thất vọng.

"Tôi từng cho rằng cô chán ghét cuộc sống ở tổng bộ, theo đuổi nghệ thuật khác, nhưng không nghĩ tới cô lại dần sa đọa." Sau khi một thẩm định viên thân cận với Văn Cẩn Ngôn nói xong, sau đó khinh thường nhìn Lục Kiều Vi.

Ánh mắt như đang trách mắng, Lục Kiều Vi là yêu nữ muốn hãm hại Văn Cẩn Ngôn, bọn họ từng bước đi qua, mong đợi Văn Cẩn Ngôn sẽ từ trên tế đàn rơi xuống.

Cuối cùng, Camille đi đến trước mặt Văn Cẩn Ngôn, nhìn Văn Cẩn Ngôn thật sâu, nói: "Không phải chỉ có tôi nghĩ như vậy, hiện tại ai nhìn thấy chị cũng cảm thấy đáng tiếc, hẳn là chị nên suy ngẫm lại."

Nàng ta đi qua Văn Cẩn Ngôn.

Phía sau nàng ta là đội người mẫu, tất cả đều đeo trang sức tối màu, mong chờ cô thất bại, sau đó thay thế cô bằng buổi trình diễn trang sức này.

Camille không ngần ngại nắm giữ hai buổi trình diễn trang sức.



Chủ đề của Văn Cẩn Ngôn lần này là thần thoại Hy Lạp, khung cảnh rất lãng mạn, có hoa viên và suối, đi qua sẽ có cảm giác như đang tham dự bữa tiệc của nữ thần.

Chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy đẹp, phong thái nữ tính và quý phái, Lục Kiều Vi cảm thấy bạn gái mình quá tài năng.

Lục Kiều Vi bí mật yêu cầu nhiếp ảnh gia chụp cho nàng hai bức ảnh, khi không có ai để ý, nàng tự mình ra khỏi địa điểm, bước đi như mèo, làm ra bộ mặt cấm dục bất cần đời, khi nhìn thấy Túc Vĩnh Ỷ sợ tới mức suýt ngã.

Nàng đứng vững, dựa vào tay vịn, hỏi: "Sao cô lại ở đây?"

Túc Vĩnh Ỷ nói: “Tới đây lấy tài liệu, thuận tiện muốn hỏi cô một chuyện.”

Lục Kiều Vi ò một tiếng, sau đó nghe Túc Vĩnh Ỷ nói: "Không nghĩ tới Cẩn Ngôn thực sự khôi phục lại huyền thoại, cậu ấy thật cố chấp."

"Có ý gì?" Lục Kiều Vi cau mày, có chút không vui với cách miêu tả này.

"Tôi không có ý mắng cậu ấy, đừng hiểu sai." Túc Vĩnh Ỷ nói: "Cậu ấy vẫn luôn tin rằng trên thế giới này có thiên thần. Khi còn đi học, cậu ấy nói truyện cổ tích có tồn tại, còn tin tưởng vững chắc trong nhiều năm."

Mọi người đều có tín ngưỡng, kể cả Lục Kiều Vi, nàng giống một người theo đạo Phật hơn, nghiêm túc nói: “Cẩn Ngôn thật đáng yêu.”

Túc Vĩnh Ỷ giật giật mày.

Văn Cẩn Ngôn đáng yêu?

Cô biết trong tình yêu sẽ như vậy, nhưng không ngờ lại biến hóa lớn đến vậy.

Túc Vĩnh Ỷ chuyển chủ đề, hỏi: "Lần trước tôi nghe thấy cô nói chuyện với khách hàng, khách hàng của cô tên gì vậy? Tôi đang tuyển đại ngôn trang phục, muốn hợp tác với cô ấy."

"Giang Quân Nam." Lục Kiều Vi giới thiệu tên đại minh tinh, "Nhưng cô ấy đã có thiết kế thời trang riêng rồi, tính cách tương đối độc lập, chắc chắn sẽ không tìm cô hợp tác."

“……à, ra vậy.”

Sau khi Túc Vĩnh Ỷ có được thông tin mình muốn, liền đưa nàng đến phòng thiết kế, quần áo đã có nên có thể xem hiệu quả trước.

Quần áo quả thực rất đẹp, vừa soái khí vừa gợi cảm, tác dụng cụ thể tùy thuộc vào phần thân trên, Lục Kiều Vi nhìn liền bắt đầu căng thẳng, thời gian trình diễn trang sức càng ngày càng gần, lỡ như nàng làm hỏng thì sao.

Túc Vĩnh Ỷ an ủi nàng: "Đừng tự ti như vậy, kỳ thực một đôi giày là đủ rồi." Cô lại đánh giá Lục Kiều Vi, "Cô thường đi loại giày này sao?"

Lục Kiều Vi không thích đi giày cao gót, khi mua giày, nàng thích những đôi giày hưu nhàn, đế bệt, giản dị.

"Tôi thường đi giày nhiều hơn giày cao gót."

Túc Vĩnh Ỷ cười: "Cởi giày ra."

"Hả?"

"Tôi sẽ thiết kế một đôi giày cho cô." Túc Vĩnh Ỷ nói: "Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ nhờ xưởng may, khoảng ba ngày là có thể làm xong, không kém gì giày của cô."

"……ò."

Lục Kiều Vi tìm một chỗ ngồi, xấu hổ cởi giày, Túc Vĩnh Ỷ bảo nàng kiễng chân đi loanh quanh hai vòng, cuối cùng làm động tác ok, Túc Vĩnh Ỷ nói: "Cô có luyện tập đi người mẫu không?"

"Có, mỗi ngày đều luyện tập."

"Vậy là tốt rồi, tôi sẽ sớm đưa giày cho cô, đến lúc đó mang vào luyện tập." Túc Vĩnh Ỷ lại bảo nàng nâng chân lên.

Cô đang nghĩ để một chút nghệ thuật nhỏ trên chân của Lục Kiều Vi, chẳng hạn như hình xăm, vừa cúi người xuống thì có tiếng gõ cửa, Văn Cẩn Ngôn đứng ở cửa, nhìn cô thật sâu.

Lục Kiều Vi cũng hoảng sợ, nàng nhanh chóng nhặt giày mang vào để tránh hiểu lầm, nàng giải thích: "Bọn em đang nói về giày, chị đã làm xong việc bên kia rồi sao?"

Việc dàn dựng bối cảnh thì việc liền giao cho thường vụ, cũng đơn giản, nhưng phần khó là quay video quảng cáo, video quảng cáo năm nào cũng giống nhau, tất cả những gì cần làm là ngoại hình người mẫu, tiết tấu nhanh, cận cảnh trang sức, bán thịt, liền xong việc, còn lại giao cho người mẫu và thiết kế sư làm.

Nhưng Văn Cẩn Ngôn thì khác, cô hoàn mỹ thể hiện phong cách kén chọn của mình, nơi này không được nơi đó không được, nói là nghệ thuận của chính mình, không chỉ là có lệ.

Người lập kế hoạch đi theo cô đau đầu nhắc nhở: “Giám đốc, chúng ta là một buổi trình diễn trang sức chứ không phải phim điện ảnh, nội dung không cần quá sâu sắc, chỉ cần đẹp mắt là được rồi. Kỳ thực, không có nhiều người xem quảng cáo buổi trình diễn trang sức.”

Văn Cẩn Ngôn thu hồi tầm mắt, lạnh lùng hỏi: “Việc tổ chức buổi trình diễn trang sức này có ý nghĩa gì? Cậu có biết không?”

Người lập kế hoạch thầm nói trong lòng: Không phải là vả mặt tổng bộ sao? Đồ trang sức ngài mang về từ trụ sở hoàn toàn có thể đánh bại trụ sở.

Văn Cẩn Ngôn nói: "Tôi muốn tổ chức không phải có lệ, tuyệt đối là nghiền ép, tuyệt đối là trào phúng. Nếu cậu lại nghĩ như vậy, tôi có thể viết cho cậu một lá thư giới thiệu tới tổng bộ, hẳn là Camille sẽ rất hoan nghênh cậu."

Người lập kế hoạch run lập cập.

Văn Cẩn Ngôn lại nhìn Túc Vĩnh Ỷ, "Tôi rất hài lòng với phong cách trang phục của cô, nhưng tôi hy vọng cô có thể kết hợp đặc điểm của trang sức với thiết kế, đây là buổi trình diễn trang sức, không phải buổi trình diễn thời trang của cô, tôi hy vọng cô thay đổi toàn bộ."

Túc Vĩnh Ỷ bối rối, đã nhiều năm chưa từng có ai nói với cô như vậy, cho tới nay luôn là cô thiết kế, còn những thứ người khác đổ xô đi mua.

Cô chưa kịp phản bác thì Văn Cẩn Ngôn đã quay lại nói với Lục Kiều Vi: "Aiz, bọn họ không nghe chị nói, chị hung dữ với bọn họ, nhưng bọn họ đều không nghe, yêu cầu của chị quá mức sao?"

Túc Vĩnh Ỷ & người lập kế hoạch: "?"

Tiểu bộ dáng ủy khuất kia có thể làm bọn họ mù mắt.

Kỳ thực Lục Kiều Vi cũng có cảm giác giống như những người khác, nàng nghĩ đến lần đầu tiên hợp tác với Văn Cẩn Ngôn, khi đó nàng sống chết sửa bản phác thảo nhưng đều bị Văn Cẩn Ngôn trả về.

Kỳ thực nàng cũng thấy đau lòng với người lập kế hoạch cùng những người khác, nhưng thấy bạn gái mình ủy khuất như vậy, nàng siết chặt tay Văn Cẩn Ngôn, trái lương tâm nói: “Đúng vậy, bọn họ có chút ngốc, đừng so đo với bọn họ.”

Người lập kế hoạch không rõ, là chính mình thực sự không đủ năng lực, nhưng thiết kế của Túc Vĩnh Ỷ không có vấn đều, sao cũng bị loại bỏ.

Túc Vĩnh Ỷ lắc đầu, hỏi chính là hối hận, hỏi chính là lẽ ra không nên xem chân của Lục Kiều Vi.

Văn Cẩn Ngôn tương đối kén chọn trong buổi trình diễn trang sức, cô thà hoãn buổi trình diễn trang sức còn hơn là có lệ một sản phẩm bị lỗi.

Trong vòng một tuần, chủ đề định ra đã được thay đổi, nhưng thực sự không có cách nào, để không ảnh hưởng đến tiến độ, mọi người cùng Lục Kiều Vi trò chuyện riêng, cầu xin nàng dành nhiều thời gian cho Văn Cẩn Ngôn, tốt nhất là luôn theo cô trong quá trình quay chụp.

Không cần bọn họ nói, Lục Kiều Vi cũng tới, nàng muốn làm người mẫu cho Văn Cẩn Ngôn, mặc dù nàng chưa biết chụp tạo hình.

Chỉ cần nàng ở đó, Văn Cẩn Ngôn cũng sẽ không phát giận, cuối cùng chủ đề cũng kết thúc, đến lúc quay chụp, mọi người đều khen Lục Kiều Vi: “Không hổ là nữ nhân của sếp.”

Lục Kiều Vi có chút bất mãn, nàng hất tóc lên, Văn Cẩn Ngôn nói nhỏ vào tai nàng: "Chị là nữ nhân của em, nữ nhân mà em chinh phục được."

Lời này làm Lục Kiều Vi có chút xấu hổ, liền đẩy cô nói: "Chúng ta không có phân biệt."

"Ừm, cũng không phân biệt trên dưới."

Lục Kiều Vi đỏ mặt, "Đừng trêu chọc em, lát nữa em phải trang điểm. Nếu thợ trang điểm bôi quá nhiều phấn lên mặt, em sẽ đánh chị."

“Em muốn bạo lực gia đình sao?” Văn Cẩn Ngôn chớp chớp mắt, “Chị sợ.”

Lục Kiều Vi bị cô trên chọc đến xấu hổ lại ngọt ngào, đẩy cô hai cái, hai người đang đùa giỡn trong góc, sau khi tất cả người mẫu trang điểm xong, Lục Kiều Vi đi tới, hỏi: “Tôi nên đeo bộ trang sức nào đây? Là của tôi thiết kế, hay là của thiết kế sư khác?"

Triển lãm trang sức không chỉ có các thiết kế của Lục Kiều Vi mà còn có một số đồ trang sức khác, Văn Cẩn Ngôn là người ham học hỏi, cô thích tìm hiểu các tác phẩm, những thiết kế sư mà cô đào tạo ra đều tốt hơn những người trước.

Đây cũng là lý do Camille đuổi theo cô như chó điên, thử hỏi thiết kế sư nào lại không muốn nghe Văn Cẩn Ngôn nói: Đây là tác phẩm tuyệt diễm nhất, hoàn hảo nhất, không thể thay thế mà tôi từng thấy?

Văn Cẩn Ngôn cầm chiếc vương miện bên cạnh lên, hôn lên tay nàng, như muốn đội vương miện cho nàng rồi nói: “Là thiết kế của thiên thần.”



Buổi trình diễn trang sức này không có thông báo trước, loạt video quảng cáo cũng không được tiết lộ trước, ngay cả phong cách cũng không được công bố.

Càng huyền bí thì càng khiến người ta nghi hoặc, truyền thông trong và ngoài nước chen chúc ngồi xổm cạnh DMD, giao thông tắc nghẽn mấy ngày.

Phải đến một giờ trước khi buổi diễn bắt đầu, trang web chính thức mới tung ra một video quảng cáo.

Đoạn video bắt đầu bằng một tràng cười, âm thanh mỉa mai tựa như những con phố huyễn tưởng ở La Mã, hay những tiếng trào phúng đáng sợ của những chú chim trong khu rừng rậm để lại. Nhưng khi màn hình sáng lên, thứ người ta nhìn thấy là một hoa viên huyền thoại.

Những nữ nhân đeo vòng hoa nói cười giống như các nhân vật trong thần thoại, sau khi xua tan bóng tối, họ tham dự bữa tiệc ăn mừng, nhưng mỗi nữ thần đều đeo một chiếc mặt nạ đáng sợ và kỳ lạ, khiến người ta khó có thể nhìn thấy diện mạo thật của bọn họ.

Những viên ngọc xanh trên đầu ngón tay giống như đôi mắt của một con rắn khổng lồ, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào camera, nguy hiểm lại vô cùng dụ hoặc, con rắn độc bị chặt đầu đang co ro trong góc.

Màn ảnh cuối cùng.

Vị thần vĩ đại đeo mặt nạ đen trắng, ngồi trên ngai vàng, đứng trên quan tài, những viên kim cương đỏ tỏa sáng rực rỡ trên ngón tay.

Những viên kim cương đen trắng trên tai chen chúc nhau như muốn nổ tung, màu đen run rẩy như muốn nuốt chửng hết thảy.

Các vị thần thờ ơ với mọi thứ, kiêu hãnh, tự hào, đều xem thường mọi người.

Nàng nhìn về phương xa, ánh mắt lướt qua những người muốn trào phúng mình, giữa nghi hoặc xung quanh mà nhìn nữ nhân tóc ngắn.

Người ở phía xa đứng thẳng tắp, một thân tây trang đen, vẻ mặt rất nghiêm túc, nữ nhân đeo một chiếc mặt nạ đáng sợ cùng kỳ quái, giống như là người ngoài thần thoại, đang nhìn lén bữa tiệc này, sau khi tiếp xúc với ánh mắt đó, nữ nhân trở nên ôn nhu, cởi mặt nạ, sợi dây màu đỏ mỏng treo trên cổ tay, cười nhẹ.

Vào lúc đó, viên ngọc vàng trên ngực vị thần vô cùng lộng lẫy, đó là viên kim cương màu vàng quý hiếm và đắt nhất trên thế giới.

Các cạnh của hình bát giác giống như trận pháp thần bí cổ xưa, phong ấn mặt trời, trao cho nàng quyền lợi cả bóng tối và ánh sáng.

Thật lâu thật lâu trước kia, nơi đó có một cái đầu, mà hiện tại là mặt trời, nàng sở hữu mặt trời, đồng thời nghiền nát mặt trời dưới lòng bàn chân mình.

Chỉ nghe được một âm thanh: "Je t' aime."

"Je t' aime vraiment."

Tất cả các vị thần đều phát ra âm thanh quỷ dị: [heehee]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play