Trước khi live, nhiệt độ của DMD đã bùng nổ khắp bầu trời, trên quảng trường có những lời mắng mỏ, trào phúng, không cam lòng cùng khinh thường.
Tài khoản tiếp thị tăng tốc nhanh chóng, cái tên Văn Cẩn Ngôn cũng trở thành hot search.
Rất nhiều người loạn phổ cập khoa học trên mạng, nói Văn Cẩn Ngôn từng là giám đốc nghệ thuật ở Pháp, căn bản không phải là nhà thiết kế, tất cả thành tựu của cô đều là Camille cho, thậm chí họ còn cho rằng cô là kẻ thất bại.
Việc truy cập trong nước và ngoài nước rất phiền phức, nhưng không thể chịu được sức mạnh quá lớn của giới trẻ hiện nay nên chỉ dùng thang đi qua xem.
Triển lãm trang sức của DMD được chia thành nhiều loạt, điều này sẽ được hiển thị trong video quảng cáo. Tốc độ rất nhanh, chân dung của nhóm người mẫu được chụp cận cảnh khác nhau, vừa mới đắm mình trong nỗi sợ hãi quạ đen bay qua lâu đài trong đêm tối, giây tiếp theo lại biến thành bầu không khí lãng mạn của Paris, DMD giống như sử dụng bóng tối để thống trị mọi thứ.
Âm nhạc sôi động và những người mẫu gợi cảm.
Phần lồng tiếng và phụ đề mang đến chất lượng của một bộ phim bom tấn, khiến những người xem đều hận không thể bước vào video, thưởng thức bữa tiệc sang trọng của buổi trình diễn trang sức.
Cuối đoạn, Camille ngồi trên quan tài đen, đôi chân dài bắt chéo, bộ đồng phục hiệp sĩ tôn lên vòng eo tinh xảo, quanh cổ là chiếc vòng cổ in hình dấu môi hồng ngọc, ngón tay đang gõ vào quan tài đeo một chiếc nhẫn kim cương, cộc cộc cộc, giống như một con ma cà rồng vừa trèo ra khỏi quan tài, đang tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Đeo một chiếc đồng hồ hình con rắn mạ vàng, nhấp nha nhấp nháy, chỉ vào buổi sáng sớm.
Video kết thúc, màn hình tối đen.
Đèn bật sáng, chiếu vào xương quai xanh của người mẫu.
Đó là dòng Poison Tongue của DMD, chiếc vòng cổ hình kim cương tinh xảo bám vào cổ, giống như một con rắn thần uốn lượn.
Ngón tay giơ lên, là một chiếc lắc tay có vảy màu đỏ.
Khi khán giả tê cả da đầu, buổi trình diễn trang sức của DMD chính thức bắt đầu.
Các dòng sản phẩm được trưng bày trong triển lãm trang sức là những dòng chính trong hai năm qua, Desire cho nữ, Conquer cho nam, Innocence cho trẻ em… và cuối cùng là dòng trang sức chính cao cấp.
Đây cũng là sản phẩm chính năm nay: Poison Tongue (độc miệng) và Fanatical love (tình yêu cuồng nhiệt).
Phong cách trưng bày mỗi lần đều khác nhau, không ai rời phòng live, ai cũng choáng váng trước phong cách của trang sức.
Cho đến khi Camille xuất hiện trên sân khấu, nàng ta từng bước đi về phía màn ảnh trên sàn catwalk, mỗi bước đi đều mang một tia sáng, cuối cùng dập tắt tất cả.
Mọi người hét lên trong bóng tối.
Hầu hết đều khen ngợi Camille, cho rằng buổi trình diễn trang sức đã rất thành công, thậm chí còn thành công hơn những năm Văn Cẩn Ngôn ở đó.
Thậm chí Camille còn có quyền lực lớn, đã mời nhiều người nổi tiếng trong giới cùng đánh giá.
[Những buổi trình diễn trang sức có Camille sẽ luôn khiến mọi người sáng mắt ra, tôi luôn nhớ khoảnh khắc cô ấy xuất hiện trên sân khấu, mọi ánh sáng mặt trời đều bị che khuất, bóng tối bao trùm khắp nơi thật choáng ngợp]
[Việc Văn Cẩn Ngôn rời khỏi DMD là đương nhiên, tôi còn cảm thấy may mắn]
[Chẳng qua Văn Cẩn Ngôn chỉ cho Camille một cơ hội, Camille có thể có được ngày hôm nay là nhờ vào thực lực của chính mình. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cái tên Văn Cẩn Ngôn nữa, cô ta đã phản bội DMD và mọi người]
Xem xong thì trời đã rạng sáng.
Lục Kiều Vi không xem màn cuối cùng, thoát khỏi trang chủ, bạn bè của nàng đã gửi cho nàng rất nhiều tin nhắn, về cơ bản là an ủi nàng và Văn Cẩn Ngôn.
Văn Cẩn Ngôn im lặng, rất chăm chú gõ phím, viết kiểm điểm hơn hai tiếng đồng hồ, thấy nàng không xem nữa, cô nghi hoặc nhìn nàng.
Lục Kiều Vi nói: “Camille này có chút tiến bộ.”
"Hửm?"
“Phong cách của cô ta vốn rất áp lực, nhưng hôm nay cuối cùng cũng có thay đổi.” Lục Kiều Vi cười nói, “Xem ra cô ta cũng không phải là không tự mình hiểu lấy.”
Văn Cẩn Ngôn mờ mịt.
Lục Kiều Vi giải thích: “Không phải sản phẩm mới tên là Poison Tongue độc miệng sao? Hẳn là xuất phát từ cảm giác bị em mắng. Không nghĩ tới em lại truyền cảm hứng cho cô ta, còn có ‘ma cà rồng’ kia, chẳng phải cô ta là dựa vào hút máu chị mà ngồi trên vị trí Giám đốc của DMD sao?"
Camille có thể đảm nhận vị trí đó không chỉ vì dựa vào da mặt dày, mà còn có một chút bản lĩnh, phong cách hôm nay đã tốt hơn trước rất nhiều, theo nhận xét của khán giả thì buổi trình diễn trang sức đã rất thành công.
Dựa trên sự hiểu biết của Lục Kiều Vi về Camille, cô ta không phải là người dễ thỏa mãn, nếm được chút vị ngọt liền có thể trở nên điên cuồng, càng say mê tìm kiếm cảm hứng.
"Chị viết xong rồi, em xem đi."
Văn Cẩn Ngôn cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, đưa máy tính cho nàng xem, tiêu đề của văn kiện là "kiểm điểm", góc trên bên phải hiện ra: 13.140 từ.
Điều này làm trong lòng Lục Kiều Vi càng khó chịu hơn.
Lúc đầu nàng tức giận Văn Cẩn Ngôn vì đã không nói cho nàng biết chuyện đã xảy ra, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy đau lòng cô, Lục Kiều Vi liếc nhìn thì thấy ở hàng đầu tiên: “Chị muốn xin lỗi bạn gái Lục Kiều Vi, chị không nên giấu giếm chuyện buổi trưng bày trang sức, sau khi bị phát hiện chị còn có ý đồ có lệ… Mong bạn gái xinh đẹp, động lòng người, ôn nhu cùng hào phóng của chị có thể tha thứ cho chị lần này”.
Cô chỉ dùng vài trăm từ nói về buổi trình diễn trang sức ở Paris, đại khái là cô đã yêu cầu Williams hoàn thành tất cả các thiết kế trang sức liền lập tức trở về, kỳ thực là không có tổn thất gì.
Nhẹ nhàng bâng quơ, không giống như trên mạng nói, mặt sau đều là thổi rắm cầu vồng, để làm cho nàng vui, còn viết cho nàng một bài thơ.
[Chị thích người lợi hại
Dậm chân cùng nhau,
Thế giới này có thể sẽ sụp đổ hay không?
Trên đời không có viên đá quý nào đáng yêu bằng Đại Mãnh, chị muốn vĩnh viễn đứng trên đầu quả tim của Đại Mãnh]
Liền rất đau lòng, Lục Kiều Vi lưu tài liệu lại, nói: "Được rồi, đi ngủ thôi."
“Em còn tức giận không?” Văn Cẩn Ngôn vốn tưởng rằng nàng sẽ mắng cô hai câu, nhưng nhìn nàng im lặng như vậy, cô nhất thời cảm thấy không quá thích ứng.
Lục Kiều Vi chu môi: "Tức giận, Camille kia làm em tức giận."
"Yên tâm đi, cô ta sẽ sớm bị báo ứng thôi."
“A?” Lục Kiều Vi nghe có chút không đúng, “Chị nói cái gì?”
“Chị nói cô ta sắp xong rồi.” Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói: “Đừng tức giận nữa.”
"Ò."
Lục Kiều Vi đang nằm ngủ, không thoải mái trở mình, nằm nghiêng, dịch đến bên cạnh Văn Cẩn Ngôn: “Em ôm chị.”
Bóng đêm dịu dàng, tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài chẳng liên quan gì đến hai người.
Những ngón tay đặt trên vai Văn Cẩn Ngôn nhẹ nhàng vỗ về, giống như ánh trăng ngoài cửa sổ, ôn nhu cùng thanh khiết vây lấy cô.
Ngủ được một lúc, Văn Cẩn Ngôn tỉnh lại, phát hiện Lục Kiều Vi đã dậy, nàng gõ máy tính trên bàn một lúc rồi đi ra phòng khách.
“Sao vậy?” Văn Cẩn Ngôn bị nàng đánh thức.
“Không sao…” Lục Kiều Vi căm giận lau miệng, “Vừa uống một cốc nước lạnh.”
Nàng không thể giả vờ được nữa, nàng tức giận, muốn nổi giận!
…
Mười giờ sáng, tài xế trong nhà đưa Lục Kiều Vi đến DMD.
Lục Kiều Vi nghiêm mặt ngồi ở phía sau, đăng nhập vào weibo, đêm qua tức giận đến không ngủ được, nàng bò dậy đăng một bài weibo.
Vi Vi cười tức chết ngươi: [Tin nóng mỗi ngày, sao các người không tới tung tin về Camille đi? Trong chuyện này, ai có địa vị liền liếm, không có Cẩn Ngôn thì cô ta chẳng là cái thá gì cả, dựa vào Cẩn Ngôn để đạt được thành tựu, vậy mà còn dám mặt dày nói chính mình tự đạt được thành tựu? Khi Camille chưa có mặt, chẳng phải Cẩn Ngôn cũng là giám đốc nghệ thuật dẫn đầu thời trang sao? Tôi nói Cẩn Ngôn thật ngốc, chị ấy ngốc nên không chấp nhận phản bác, ai mắng chị ấy cũng chính là nhãi con]
Một đêm trôi qua, trong bình luận có người mắng nàng là cái thá gì, còn có người khuyên nàng, kêu nàng trân trọng thanh danh, không cần cọ nhiệt.
Lục Kiều Vi không trả lời mà chỉ gõ phím.
Vi Vi cười tức chết ngươi: [Camille là rác rưởi!]
Phát tiết xong.
Lục Kiểu Vi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đăng một bài khác trên vòng bạn bè, nói với mọi người không cần phải an ủi nàng, nếu ai có việc tìm nàng thì phải nói với nàng một câu: "Camille là rác rưởi."
Nếu không thì nàng sẽ trực tiếp cúp máy, nhắn tin cũng không trả lời, nếu mắng êm tai thoải mái thì nàng làm thiết kế riêng.
Khi đến công ty của Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi đi thang máy, gặp một số nhân viên thân thiết của Văn Cẩn Ngôn, nhìn thấy nàng ai cũng ngần ngại muốn nói lại thôi.
Lục Kiều Vi cũng bối rối, cho đến khi nhân viên đứng cạnh nàng nhỏ giọng nói: "Camille là rác rưởi."
Lục Kiều Vi: "..."
Nàng không biết tại sao, nghe người khác mắng như vậy nàng lại có chút không được tự nhiên.
Thang máy từ từ đi lên, nhân viên tưởng nàng không nghe thấy nên lặp lại lần nữa, Camille là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, mắng cái này phải cần can đảm, nhưng giám đốc đã phân phó, Lục Kiều Vi nói mắng thì nhất định phải mắng.
Khi đến văn phòng của Văn Cẩn Ngôn, dọc đường nàng gặp rất nhiều người, mọi người chào hỏi nàng không phải "Chào thiết kế Lục" hay "Chào phu nhân", mà là "Camille là rác rưởi".
Lục Kiều Vi nghe đến quen, dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, cô ta là vua rác rưởi, mắng hay, đến lúc đó tôi sẽ kêu giám đốc điều hành của các cô phát bao lì xì cho các cô."
Nàng tức giận nói thêm: "Lấy tài khoản của tôi!"
"Ngài cũng đừng quá tức giận, ngồi trong văn phòng một lát, giám đốc đã đi họp, lát nữa ngài ấy sẽ tới đây." Trợ lý mở cửa cho nàng.
"Tôi không có tức giận." Lục Kiều Vi cười toe toét, "Tôi tức giận cái gì chứ? Loại người này không đáng, haha, không đáng, tôi mới không tức giận."
Nàng vừa cầm điện thoại vừa đi, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cuộc đời giống như một vở kịch, đến với nhau là do duyên phận, phi, ai mà có duyên phận với cô ta. Haha, vì việc nhỏ mà tức giận, quay đầu ngẫm lại cần gì phải..."
Càng nói càng hăng, sắc mặt càng trở nên hung dữ.
"Haha, người khác không tức giận thì mắc gì tôi tức giận, tức giận sẽ sinh ra bệnh... phải không?" Nàng quay lại nhìn trợ lý, "Tôi mới không tức giận vì loại rác rưởi kia."
Trợ lý chỉ run run, vội vàng chạy đi tìm Văn Cẩn Ngôn.
Nghĩ nghĩ, điện thoại của nàng vang lên, Lục Kiều Vi ngồi trong văn phòng, ăn sáng hỏi: "Ai? Nói mật mã đi!"
"……hả?"
Đối phương ngẩn người, "Lục tiểu thư, tôi là Cố Tinh Thần, hôm qua tôi đã nói chuyện với cô, hợp đồng đã ký rồi, tôi có thể gửi qua thư điện tử cho cô không?"
"À, xin lỗi, tôi vừa có chút việc, cô đừng để ý." Lục Kiều Vi nhanh chóng xin lỗi, sau đó lại kinh ngạc, buổi sáng mắng người còn bị đăng trên hot search một hồi, còn nghĩ đơn hàng sẽ thất bại.
Suy cho cùng, khách hàng của nàng là đại minh tinh, cơ bản sẽ không dính dáng đến đến bất cứ thứ gì liên quan tới hắc bẩn. Trong lòng Lục Kiều Vi khen ngợi đối phương, thật có tầm nhìn, có tiền đồ, tiền đồ vô hạn!
Cố Tinh Thần rất dễ nói chuyện, cười nói một câu mình hiểu.
Lục Kiều Vi tìm máy tính, tiếp nhận văn kiện nàng ấy gửi đến, hợp đồng tư nhân tương đối đơn giản, nàng xem qua một lần, thấy ổn liền gửi nội dung chung của bản phác thảo hôm qua, để Cố Tinh Thần lựa chọn.
Hai người hợp tác phi thường vui vẻ, Cố Tinh Thần cũng gửi trang phục dự lễ, hai người dùng tin nhắn thoại trò chuyện một hồi, việc này cũng gần như đã hoàn thành.
Xem như đây là tin tốt.
Văn Cẩn Ngôn rất nhanh đã trở về, đứng ở bên cạnh nàng, chờ nàng xong việc mới nhẹ giọng nói: "Chị nói cho em biết một bí mật, chị có biện pháp đối phó Camille, em có muốn nghe không?"
Lục Kiều Vi đang hờn dỗi, tự tức giận với chính mình, nàng vẽ thiết kế, suy nghĩ rất lâu, chỉ dùng thiết kế thì khó có thể đánh bại Camille.
Camille không phải là người đơn giản, nàng ta có năng lực, toàn bộ nước Pháp đều là thế giới của nàng ta, nói ghét một chút, dậm chân một cái, giới thời trang đều phải run lên.
Nhưng nếu không có một ngày Camille ngã xuống, nàng liền cảm thấy không thoải mái, không hiểu tại sao Văn Cẩn Ngôn lại về nước, giao vị trí kia cho Camille.
Nàng nói: "Chị đã để người khác khi dễ mình thành như vậy, còn có biện pháp gì nữa?"
"Em không tin chị ư?" Văn Cẩn Ngôn nghiêng người nhìn nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, "Ai cũng có thể không tin chị, nếu em không tin chị, chị sẽ rất khổ sở."
Kỳ thực là thực sự không quá tin, Lục Kiều Vi mím môi nói: "Tin."
“Vậy à…” Văn Cẩn Ngôn lại đến gần, áp sát vào người nàng, hỏi: “Em có nguyện ý giúp chị không?”
"Giúp!" Dù Lục Kiều Vi rất tức giận nhưng vẫn rất nắm chắc cảm hứng của mình, nàng nói: "Lát nữa em sửa hợp đồng với Cố Tinh Thần xong, em sẽ giúp chị..."
Văn Cẩn Ngôn nói: “Được, em có thể làm người mẫu cho chị.”
"A?" Lục Kiều Vi ngơ ngác nhìn cô, không biết nàng có nghe lầm hay không, không phải nàng giúp thiết kế sao?
Văn Cẩn Ngôn lặp lại lần nữa nói: “Chị không mang đội người mẫu về, em có thể làm người mẫu cho chị được không?”
Mặc dù Lục Kiều Vi luôn khen mình xinh đẹp, có chút tư sắc, nhưng thành thật mà nói, dáng người của nàng còn kém hơn người mẫu nhiều.
Chưa kể dạo gần đây nàng tăng cân, trên eo vẫn còn chút mỡ.
“À, em chỉ nói ngoài miệng thôi.” Văn Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh nàng, đưa tay vuốt cằm, ủy khuất lại khổ sở, khóe mắt gần như ngấn nước.
"Không có không có."
Lục Kiều Vi nghiêng người dỗ dành cô: “Em chỉ sợ ảnh hưởng đến việc lớn của chị, đội người mẫu hẳn là rất dễ tìm, Cố Tinh Thần làm trang phục, để em hỏi giúp chị, chúng ta muốn tìm phải tìm người chuyên nghiệp, đúng không?"
Văn Cẩn Ngôn không nói gì, Lục Kiều Vi mềm lòng, nàng luôn cảm thấy Văn Cẩn Ngôn rất ủy khuất, nàng đành phải thỏa thuận, "Được rồi được rồi, em làm người mẫu cho chị, chị đừng khổ sở nữa."
Văn Cẩn Ngôn cúi đầu, chắp tay nói: “Vậy em quá miễn cưỡng, chị cũng ngượng ngùng cho em làm, tâm em không thật.”
"Em thực sự muốn làm! Em thề!"
Lục Kiều Vi giơ ngón tay lên, đang định nói hai câu tàn nhẫn, nhưng ngón tay của nàng đã bị Văn Cẩn Ngôn giữ lại, Văn Cẩn Ngôn mím môi, "Không cần như vậy, sao lại tàn nhẫn với chính mình như vậy? Làm chị đau lòng."
Tình tiết này...
A a a a, thật buồn nôn, thật xấu hổ!
Lục Kiều Vi nghe vậy nổi da gà, rụt tay lại nói: "Chị đừng nói nữa, em không chịu nổi."
Văn Cẩn Ngôn cũng cười, vuốt thẳng mái tóc rối bù của nàng, nghiêm túc nói: "Để xem thực lực của Đại Mãnh chúng ta có mạnh hay không, chị đã sớm chuẩn bị rồi, em thật sự nguyện ý làm người mẫu cho chị sao?"
Lục Kiều Vi còn có chút run rẩy, luôn cảm thấy làm cái này thật kỳ quái, nàng chưa từng làm người mẫu, nàng thường xem các buổi trình diễn người mẫu, mỗi lần nhìn thấy dáng người của ai đó, nàng chỉ muốn nói: "Tuyệt!"
Nàng cao 1m73, được coi là cao trong giới nữ, nhưng so với những người mẫu chuyên nghiệp khác thì nàng lại kém hơn một chút. Nếu này đi lên...
Lục Kiều Vi thiếu tự tin hỏi: "Em sẽ hạ thấp trình độ của người mẫu hay không? Em đã xem live của Camille, các người mẫu đều rất đẹp."
"Những người mẫu đó đều là chị chọn." Văn Cẩn Ngôn nói: "Cả thế giới đều công nhận ánh mắt của chị, hiện tại chị chọn em, em lại không tin sao?"
"Không muốn vả mặt Camille trước mặt cả thế giới sao?"
Ánh mắt Văn Cẩn Ngôn hướng về phía nàng có loại ma lực thần kỳ, chỉ cần Lục Kiều Vi nhìn cô liền không thể rời mắt, trong lòng rung động.
Lúc này nàng chỉ có thể nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn đưa tay ra, Văn Cẩn Ngôn nói: “Em có tin chị không?”
Lục Kiều Vi không trả lời ngay, một lúc sau nàng mới gật đầu, giống như rơi vào vòng tay của Văn Cẩn Ngôn: “Tin.”
“Chị dự định tổ chức một buổi trình diễn trang sức.” Văn Cẩn Ngôn nói.
Ngữ khí rất bình thường nhưng lại khuấy động trong lòng Lục Kiều Vi. Tổ chức buổi trình diễn trang sức? Văn Cẩn Ngôn sắp tổ chức buổi trình diễn trang sức? Tổ chức ở đâu?
Văn Cẩn Ngôn tựa hồ nghe được thanh âm của nàng, giải thích nghi hoặc của nàng, nói: "Chị sẽ mở ở trong nước, chị đã hứa cho em xem tác phẩm, cho nên chị sẽ không thất hứa."
“Chị có thể tự mở sao?” Lục Kiều Vi nhớ tới Camille vẫn luôn ngán đường trong kế hoạch của cô, nói đã đào thải tác phẩm của cô.
Văn Cẩn Ngôn giải thích với nàng ngoài việc hợp tác với trụ sở chính, cô còn là giám đốc điều hành của phân khu, Camille không có cách nào can thiệp vào công việc của phân khu.
"Thủ đô của chúng ta không kém gì Paris, chỗ nào không thể mở được? Đúng không?" Văn Cẩn Ngôn nháy mắt với nàng, cười giảo hoạt.
Nếu phải nói kém hơn ở đâu thì đó chính là lưu lượng, hơn nữa sau hành động của Camille, lưu lượng của phân khu trong nước đã vượt qua trụ sở chính.
Cách duy nhất để đối phó Camille là thông qua mạng, làm nàng ta đánh mất địa vị, làm nàng ta không dám ngẩng cao đầu trong giới thời trang.
Văn Cẩn Ngôn lại hỏi nàng: “Hiện tại em tin chưa?”
Lục Kiều Vi ngẩng đầu ưỡn ngực, sao có thể không tin được!
Văn Cẩn Ngôn khẽ mỉm cười, tựa như hài lòng.
Lục Kiều Vi nhìn nụ cười mị hoặc của cô.
Cảm giác như quay lại lần đầu gặp mặt, Văn Cẩn Ngôn chính là cười mị hoặc như vậy, mang theo chút yêu khí, trong nháy mắt có thể cuốn lấy hồn phách của người khác, chính là hồ ly tinh!
Lục Kiều Vi câu cổ cô, hưng phấn mà nói: "Cẩn Ngôn, chị thật thông minh, Hồ ly tinh rất thông minh, chị là hồ ly tinh của em."
“Thật sao?” Văn Cẩn Ngôn nâng cằm lên, “Vậy tiểu thư sinh, cho chị mượn chút dương khí đi.”
Lục Kiều Vi đang chờ đợi lời này của cô, hưng phấn đẩy cô xuống sô pha, hôn lên môi cô, vội vàng gặm cắn.
Văn Cẩn Ngôn mặc cho nàng gấp gáp, hô hấp đều bị nàng làm rối loạn, cô muốn nàng chậm lại một chút, nhưng Lục Kiều Vi lại không muốn dừng lại, lúc này vui mừng đến mức hận không thể làm chuyện ấy với cô.
Cô chỉ có thể ôm lấy eo Lục Kiều Vi, nhắc nhở nàng chậm lại. Lục Kiều Vi lại cảm thấy cô đang coi thường mình, cho rằng chính mình không được, muốn biểu hiện một chút.
Một khi hứng lên liền không e lệ, nàng ôm lấy khuôn mặt Văn Cẩn Ngôn, hôn sâu, thậm chí còn muốn đánh dấu.
Khi thư ký gõ cửa bước vào, hai người thiếu chút nữa lau súng cướp cò, Lục Kiều Vi nhanh chóng kéo kín quần áo của cô, giả vờ xem điện thoại.
"Cái kia..." Thư ký lúng túng, nói: "Cuộc phỏng vấn của Camille sắp bắt đầu rồi, đội quan hệ công chúng của chúng ta đã đến, Văn tổng có muốn qua không?"
Lục Kiều Vi đứng dậy, hùng hổ nói: "Đi, em phải đi, em muốn xem cô ta còn có thể nói ra mấy lời vớ vẩn gì nữa."
Nàng đứng dậy, Văn Cẩn Ngôn tự nhiên cũng đi theo, khi đến cửa, thư ký xoay người nói: “Văn tổng, mặt ngài.”
"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn không hiểu ý của cô.
Lục Kiều Vi nghiêng đầu, nhanh chóng kéo Văn Cẩn Ngôn lại, lấy bông tẩy trang ra, vừa lẩm bẩm vừa tẩy trang: “Hiệu quả của son này quá tệ, thế mà còn lem màu, lần sau em sẽ mua một cái tốt hơn.”
"Em dùng của chị đi, hôn thế nào cũng sẽ không lem màu."
Lục Kiều Vi ừ một tiếng.
Quá xấu hổ, nàng đều hôn khắp mặt Văn Cẩn Ngôn.
…
Cảnh đêm của Camille tiếp tục sang ngày mới, không lâu sau buổi trình diễn trang sức, nàng lập tức nhận lời phỏng vấn.
Hôm nay nàng không trang điểm khoa trương như hôm qua, nhưng phong cách vẫn giống như trước, những món trang sức trong loạt Poison Tongue đều có hình con rắn, tạo cho người ta một vẻ ngoài rất độc, xương cốt run rẩy.
Nàng mặc một chiếc váy đen, trên ngực có đính những hạt sequin màu vàng, khi chúng lấp lánh trông giống như vảy rắn.
Người chủ trì hẳn là fan của Camille, khi phỏng vấn Camille, cô ấy rất lo lắng, nói tiếng Pháp không tốt, đầu tiên là hỏi nguồn cảm hứng của Camille.
“Đến từ cộng sự của tôi,” Camille nói.
Người chủ trì vo ve như muỗi ngửi thấy mùi máu, nói: "Cộng sự này ám chỉ Drill tiểu thư, cũng chính là Giám đốc điều hành Văn Cẩn Ngôn sao? Tôi nghe nói ngài vẫn luôn nghĩ Giám đốc Văn rời đi là một loại đáng tiếc."
“Không phải.” Camille ngắt lời, nói: “Hiện tại đổi cách nói khác, Cẩn Ngôn rời khỏi tôi là một loại đáng tiếc.”
Dù trong dịp nào, nàng cũng không bao giờ ngần ngại bày tỏ tình yêu đối với Văn Cẩn Ngôn, luôn luôn cuồng nhiệt.
Camille nói: “Tôi vẫn rất yêu chị ấy, chỉ cần chị ấy chịu quay lại, tôi sẵn sàng giúp chị ấy tìm lại những thứ trước kia, chị ấy là một người rất ưu tú.”
Người chủ trì kinh ngạc: “Camille tiểu thư thật sự yêu Giám đốc Văn, xem ra tác phẩm 'Tình yêu cuồng nhiệt' là Camille tiểu thư thiết kế là vì Giám đốc Văn?”
Camille nói là cho Văn Cẩn Ngôn, lại kiêu ngạo nói thêm: "Thực sự đây là tác phẩm hoàn hảo nhất của tôi, tôi sẽ chờ chị ấy. Đương nhiên, nếu chị ấy không tới bên người tôi, tôi cũng sẽ đi tìm chị ấy."
"Tôi vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ chị ấy."
Nàng ta nói rất thâm tình, còn rất kiên định.
Người chủ trì tỏ ra hâm mộ, hỏi nàng ta có muốn đến Trung Quốc không, Camille gật đầu. Người chủ trì nghe xong lời này mang vẻ mặt ước gì có thể biến thành Văn Cẩn Ngôn, tiếp nhận tình yêu mãnh liệt của Camille thay Văn Cẩn Ngôn.
Thời gian phỏng vấn rất lâu, nghe có chút mệt mỏi, mọi người xem đều hiểu Lục Kiều Vi, không khỏi thốt lên: "Camille quả thực là rác rưởi."
"Không phải, cô ta là một người đáng thương." Lục Kiều Vi không đáp lại mà lắc đầu nói: "Nói thật thì cô ta cũng đáng thương."
Mọi người: "?"
Sao lại thế này? Như thế nào đột nhiên đồng cảm với Camille?
Nhìn cũng không phải là thánh mẫu a.
Sau đó, Lục Kiều Vi lại nói: "Cả đời cô ta chỉ có thiết kế, lại không có cảm hứng, tạo nghiệt a."
Quả nhiên mọi người đã suy nghĩ quá nhiều, nào có khả năng đồng cảm.
Sau khi bài phỏng vấn được tung ra không lâu, tên của Camille đã lọt vào top hot search, có lẽ là do người phỏng vấn mua hot search, việc mua bán tương đối thận trọng nhưng tài khoản tiếp thị lại bị xuất động.
Cái gì thương hại Camille khổ vì tình, cái gì Văn Cẩn Ngôn đừng náo loạn, cái gì gặp được người tốt như vậy mau chóng đồng ý đi...
Nhà báo của DMD đã viết hơn mười tiêu đề, vẫn đang loay hoay xem cái nào bùng nổ nhất, Lục Kiều Vi nhìn một cái rồi quay đầu nói để nàng làm.
Nàng gọi cho Camille.
Kỳ thực cũng không nghĩ tới Camille sẽ bắt máy.
Nhưng Camille là một người không bình thường, trong cuộc phỏng vấn, nàng ta vẫn trả lời điện thoại, không biết có phải muốn vả mặt nàng hay không, còn mỉm cười trước ống kính.
Khóe miệng nhếch lên, trong mắt tràn đầy khinh thường, nàng ta đặt điện thoại lại gần, mong chờ có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của người bên trong.
Trong buổi live có hàng ngàn fan theo dõi, một giọng nói vang lên.
"Văn Cẩn Ngôn không đồng ý, cút."
Bốn giờ chiều là thời điểm lưu lượng cao điểm.
#Camille tình yêu nóng cháy# sắp đạt vị trí đầu bảng, cư dân mạng sôi nổi chọc vào ăn dưa, đau lòng cảm thán Camille không dễ dàng, khi đang gõ để lại bình luận thì một hot search khác bất ngờ xuất hiện.
#Văn Cẩn Ngôn không đồng ý, cút#
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT