Lục Kiều Vi nửa giờ trước khoa trương tự tin bao nhiêu thì bây giờ xấu hổ nhục nhã bấy nhiêu, muốn đào một cái hố dưới đất mà chui vào.

Môi mấp máy nhưng không nói nên lời, vẫn là Văn Cẩn Ngôn chủ động kéo nàng lại.

Lanh lẽo, Lục Kiều Vi cảm thấy mình có khả năng xong đời.

Lục Kiều Vi kết hợp bề mặt cắt của viên kim cương và màu sắc của viên kim cương để giải thích: "Viên kim cương màu hồng này đã được GIA chứng nhận, cấp vvs, chúng ta có thể thiết kế thành hình cánh hoa bằng cách kết hợp đường cong bên mặt cắt của nó..."

Hầu hết kim cương của DMD đều khó tìm, bất kỳ viên kim cương nào cũng không hề rẻ, mỗi viên kim cương đều vượt quá bảy con số.

Các tác phẩm của DMD thường được đưa ra đấu giá để phí thương phú bà săn lùng.

"Đối với viên kim cương xanh chói 6,1 carat này, tuy bề ngoài có tì vết nhưng không kiến nghị cắt thành những viên kim cương vụn, có thể thiết kế như một giọt nước. Cho nên sánh với đại dương sâu thẳm, sự không chắc chắn của nước có thể cải thiện sự hoàn mỹ của nó..."

Văn Cẩn Ngôn lên tiếng sửa sai: "Không phải màu xanh lam, mà là màu xanh đậm, Fancy Deep Blue."

Cấp độ của kim cương được quy định rất chặt chẽ, không thể sai sót, Lục Kiều Vi đã phạm vài sai lầm thông thường, một số người phụ trách phía dưới hơi cau mày.

Nàng căng da đầu tiếp tục nói.

Văn Cẩn Ngôn lại hỏi: "Thiết kế Lục có thể giải thích thiết kế mặt hoa của chiếc nhẫn không? Tôi thấy mặt bên phải rất cao, có ngụ ý gì sao?"

Lại tới, nàng biết hồ ly tinh này sẽ không buông tha nàng!

Trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng Lục Kiều Vi đã có chút suy đoán, nếu nàng ăn ngay nói thật là do nâng đùi lên, nhất định Văn Cẩn Ngôn sẽ cười nhạo cô.

Lục Kiều Vi lựa chọn một cách an toàn, nói: "Điểm nổi này tượng trưng cho sóng, tượng trưng cho con người sâu sắc vô tận. Tình yêu đến từ nguyên thủy, cũng như một viên kim cương phải mất 10.000 năm mới hình thành."

"Độc nhất vô nhị."

Bạch bạch bạch! Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay.

Chỉ có Văn Cẩn Ngôn khoanh tay, trong mắt có chút thần sắc nhàn nhạt, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt của giám đốc bên cạnh, cô không bị thuyết phục.

Hơn mười phút sau, sau khi Lục Kiều Vi nói xong tất cả các mẫu thiết kế, nàng mạnh dạn ngẩng đầu nhìn lại, Văn Cẩm Ngôn hơi nghiêng đầu, tựa như đang nghiêm túc nghe giám đốc bên cạnh nói, nhưng thực ra ánh mắt lại đang dừng ở trên mặt của nàng.

Nếu Văn Cẩn Ngôn không nói, tất cả mọi người đều không dám gặm, nếu người điều hành không gật đầu, coi như hợp đồng thất bại.

"Nói xong rồi?"

Lục Kiều Vi gật đầu: "Đúng vậy..."

Hai chữ "Văn tổng" thật khó nói, thật sự không thể nói được.

Văn Cẩn Ngôn lật xem bản thiết kế, Lục Kiều Vi nhìn thoáng qua, không phải phần nàng vừa diễn thuyết, Văn Cẩn Ngôn cư nhiên bơ nàng, còn nhận bản thảo của người khác.

Chết tiệt, thật làm người tức giận.

Tuy nhiên bây giờ người ta không phải là streamer khiêu dâm, cho nên Lục Kiều Vi chỉ có thể khom lưng cúi đầu, hỏi: "Ngài có hài lòng với bản thiết kế của tôi không?"

Văn Cẩn Ngôn nghênh đón tầm mắt của nàng, chậm rãi nói: "Không hài lòng."

Nói xong, trực tiếp tan họp.

Lần này là Lục Kiều Vi đi theo Văn Cẩn Ngôn, từng bước đi vào thang máy, Văn Cẩn Ngôn nhìn thẳng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không.

Không có nhân viên chen chúc, hai người vẫn đứng rất gần.

Không gian chật hẹp tạo cảm giác ngột ngạt.

Này thực sự là thang máy tử thần.

Lục Kiều Vi cứng đờ mà nghiêng người, nhấn nút tầng hầm.

Ngón tay Văn Cẩn Ngôn run lên, màn hình điện thoại chuyển động, Lục Kiều Vi quay đầu nhìn liền nhìn thấy dòng chữ trên đó.

[Ai mà mặc quần lót phóng đãng của cô?]

[Không mặc, không có mặc! Tôi không bao giờ mặc quần lót, tôi chỉ thích thả rong!]

Mặt nàng đỏ bừng, tức giận hỏi: "Cô xem cái này làm gì?"

"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn tựa hồ vừa nghe được giọng nói của nàng, nói: "Thiết kế Lục, trước đây chúng ta có quen biết nhau sao?"

Lục Kiều Vi: "..."

Nàng ổn định tinh thần lại, dù sao cũng sẽ không hợp tác nên nàng bình tĩnh nói luyên thuyên: "Không quen biết, hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau."

Văn Cẩn Ngôn híp mắt lại, đôi mắt nâu tràn đầy nghi hoặc, cô trượt ngón tay lên, lại có một tin nhắn khác: [Chị đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tôi tên Lục Kiều Vi, cô chỉ cần chọn ngày là được]

Cô lẩm bẩm: "Không phải viết như vậy sao, Lục Kiều Vi, có sai sao? Tôi tưởng cô là em ấy, còn định đưa hợp đồng cho em ấy, xem ra là hiểu nhầm rồi, thật ngại quá, đã phiền toái cô hôm nay đến đây một chuyến rồi..."

Lục Kiều Vi: "!!!"

Nàng hít một hơi thật sâu, mỉm cười, "Là tôi... Lục Kiều Vi không thích mặc quần lót kia chính là tôi."

"... sao cô chứng minh được?" Văn Cẩn Ngôn nhìn xuống eo của nàng, hỏi.

"Không gạt cô." Lục Kiều Vi cố nén xấu hổ, "Hôm nay tôi cũng không mặc quần lót."

Văn Cẩn Ngôn: "Ừm."

Ừm? Là ý gì? Là không thể để nàng vén váy lên cho cô ta xem sao?

Bốn mắt chạm nhau, bầu không khí nói không phân biệt được là ái muội, kích thích, hay là xấu hổ.

Khóe miệng Văn Cẩn Ngôn nhếch lên, đuôi lông mày nhướng lên một chút, Lục Kiều Vi hoài nghi cô là muốn cười nhưng lại phải giữ hình tượng, vẫn nhịn xuống, mẹ nó, cả đời nành chưa bao giờ mất mặt như vậy.

May mà cửa thang máy mở ra, Lục Kiều Vi tưởng rằng cuối cùng nàng cũng được giải thoát, không ngờ lòng bàn tay của Văn Cẩn Ngôn đặt lên eo nàng, rất lịch sự mà ấn váy nàng xuống, nói: "Trời có gió lớn, cẩn thận bị cảm lạnh."

Lục Kiều Vi nghiến răng nhịn xuống.

"Cảm ơn."

Vẫn là ở sảnh tầng một, vừa bước ra, Lục Kiều Vi đã hiểu tại sao trước đó nhân viên không làm việc mà nhìn chằm chằm hai người, bên cạnh nàng là lão đại của toàn công ty, giám đốc điều hành của DMD.

Đến gần cửa, Lục Kiều Vi lấy hết dũng khí nói: "Cô xem khi nào là thời điểm tốt nhất để chúng ta ký hợp đồng, hoặc nếu trong hợp đồng có cái gì không hài lòng, chúng ta có thể nói chuyện thêm."

Nói, vẻ mặt Văn Cẩn Ngôn sẽ đứng đắn hơn một chút, trong đầu Lục Kiều Vi có vô số câu hỏi, đầu óc người này có bệnh sao? Vì sao lại nói mình là streamer khiêu dâm, chẳng lẽ là trong nội tâm có ham muốn phương diện này?

Nếu không phải Văn Cẩn Ngôn lừa gạt nàng, nàng sẽ có thái độ như vậy sao?

Nghe nói có một số người kiếm đủ tiền, họ sẽ trở nên biến thái.

Trên mặt Văn Cẩn Ngôn lộ ra ý cười ôn nhu nhưng lời nói lại tàn nhẫn lạnh lùng, "Hình như thiết kế Lục còn chưa hiểu đủ ý nghĩa của chiếc nhẫn, kế tiếp chúng ta còn cần bàn luận, nếu thiết kế Lục bận rộn, có thể đảm nhận các thiết kế khác trước..."

"Không cần, tôi chỉ muốn cô!"

"Hửm?" Văn Cẩn Ngôn nhướng mày, trong mắt hiện lên một loại ánh sáng giống như hứng thú.

Lục Kiều Vi kéo khóe miệng cười nói: "Ý tôi là tôi rất rảnh, ngày mai có thể lại đến, chúng ta có thể lại thảo luận."

Bị chỉnh cả một ngày, Lục Kiều Vi cảm thấy mặt mình cười đến cứng đờ, ai mà có thể ngờ streamer ngày xưa kiếm tiền nhờ sắc đẹp, lắc mình liền trở thành giám đốc điều hành DMD.

Tiểu thuyết còn không dám viết như vậy a!

Nàng véo thật mạnh vào mặt mình, thật đau, đau đến mức tỉnh táo, lại vì đau mà bắt đầu lo lắng sốt ruột, lỡ như Văn Cẩn Ngôn chỉ chơi đùa nàng, căn bản không muốn ký hợp đồng thì phải làm sao bây giờ?

Mấy ngày trước, nàng đã hung hăng làm loạn ở công ty, mọi người trong công ty đều biết đại danh Lục Kiều Vi nàng, ngay cả nhân viên bảo vệ canh cổng khi nhìn thấy nàng cũng mỉm cười thân thiện. Nghe nói cả giới thiết kế cũng đồn thổi sự tích của nàng...

Vốn dĩ nàng định bắt lấy hợp đồng đến công ty dạo vài vòng, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể xám xịt về nhà, lén lút liếc nhìn nhóm công việc, hy vọng không ai nhớ đến việc nàng đến DMD. Nhưng những đồng nghiệp đó đều muốn nịnh bợ nàng nên lần lượt tag nàng trong nhóm, thổi từng cái cầu vồng.

Có thể nghĩ, nếu nàng không thể bắt được hợp đồng DMD thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào. Lục Kiều Vi đứng ngồi không yên, cơ thể như bị kim đâm.

Trong lúc nghỉ ngơi vào ban đêm, Khúc Thanh Trúc gọi điện để hỏi thăm tình hình của nàng.

Nàng do do dự dự ấp úng nói ra chuyện xảy ra hôm nay.

Giọng nói của Khúc Thanh Trúc gần như chọc thủng màng nhĩ của nàng: "Cái gì? Tiểu tam của DMD, phi, giám đốc điều hành của DMD là tiểu tam?"

Lục Kiều Vi ừ một tiếng, cả người như bị phế.

Khúc Thanh Trúc cảm nhận được thống khổ của nàng, lại không thể tin mà lẩm bẩm: "Cô ta giàu như vậy, hẳn là không phải vì tiền mà là vì tình yêu đích thực."

"Cậu nói xem mình nên làm gì bây giờ? Ngày mai mình đến gặp cô ta nói thế nào đây, chắc chắn lúc sáng cô ta đã biết là mình còn cố tình tra tấn mình, cậu không biết hai ngày nay cô ta vẫn luôn yêu cầu mình sửa bản phác thảo nhiều thế nào đâu."

"Bản phác thảo gì?"

"Bảo phác thảo thiết kế." Lục Kiều Vi thật sự không nói được là nàng và Văn Cẩn Ngôn ở trên giường. Nhưng Khúc Thanh Trúc lại tự mình suy nghĩ: "Có phải cậu đã đánh nhau với cô ta không, mình nhớ cậu đã đánh cô ta đến chảy nước mắt..."

Nghĩ lại chuyện cũ mà khiếp sợ.

Lục Kiều Vi vò vò tóc: "Cậu nói mình phải làm sao bây giờ?"

"Chuyện đã đến nước này," Khúc Thanh Trúc nói, "Hay là cậu để cô ấy đánh một trận đi..."

"Này sao có thể?" Cho dù Lục Kiều Vi có chết cũng không bao giờ lên giường với Văn Cẩn Ngôn. Lần trước Văn Cẩn Ngôn tùy ý hôn, thế giới trong mộng của nàng liền thay đổi nghiêng trời lệch đất, này còn phải làm một lần nữa sao?

Khúc Thanh Trúc thở dài, "Hay là để mình đi chùa xem, nơi này có Linh Ẩn Tự, ngày mai mình lên núi..."

"Đi Linh Ẩn Tự? Đến nỗi xuất gia sao? Mình không sợ cô ta! Cùng lắm thì mình từ chức!"

"Không phải." Khúc Thanh Trúc nghiêm túc nói: "Minh xin cho cậu một cái bùa, để hồ ly tinh không thể đến gần cậu, bảo vệ dương khí của cậu, thay đổi khí vận."

Lục Kiều Vi rất muốn nói một câu, cậu yên tâm, lần trước đã bị cô ta hút khô, bất kể là dương khí hay âm khí, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục.

Khúc Thanh Trúc lại khích lệ nàng: "Cậu nhịn thêm hai ngày nữa, đến khi mình trở về thì có lẽ chuyện này sẽ xoay chuyển được. Hơn nữa, ba bốn ngày nữa mới giao bản thảo, đến lúc đó không quan tâm đối tác có phải là hồ ly tinh hay không cũng không sao, cứ đi đánh nhau với cô ta một trận."

Lục Kiều Vi thật sự không muốn nghe đến hai chữ "đánh nhau", nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu, "Mình sẽ cố gắng."

"Cậu cứ coi mình là một tiểu ni cô xuống núi, chưa khai thiên nhãn không biết người ta là hồ ly tinh..."

"Được rồi, cậu đừng nói năng bừa bãi nữa."

Từ xưa đến nay, làm gì có hồ ly tinh nào không thể hút dương khí.

Nửa đêm, Lục Kiều Vi nằm trên giường tự thôi miên chính mình.

Vẫn không ngủ được, nàng đứng dậy tra cứu các tài liệu quảng cáo trước đây của DMD, đọc thuộc lòng hàng chục điều rắm cầu vồng, luôn có một cái có thể sử dụng được.

Hừng đông ngày hôm sau.

Lục Kiều Vi trang điểm, gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn.

Khoảnh khắc nàng đi vào khung trò chuyện, nàng gần như ngất xỉu.

Mấy tin nhắn mà Văn Cẩn Ngôn cho nàng xem ngày hôm qua đều ổn, nhưng khi nàng lướt qua, đều là nàng mắng Văn Cẩn Ngôn, chẳng hạn như hồ ly tinh, lẳng lơ, không biết xấu hổ vân vân mây mây. Khi đó nàng coi Văn Cẩn Ngôn như streamer khiêu dâm, cái gì cũng đều có thể mắng...

Đột nhiên, thông báo WeChat vang lên.

Văn Cẩn Ngôn: [Chia sẻ: Nhiệt độ 32°C, nắng chuyển sang mưa nhẹ]

Hai mắt Lục Kiều Vi sáng lên, ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, chưa kịp gõ ra dòng chữ "Tôi sẽ nhớ mang ô" thì bên kia lại gửi đến một tin nhắn khác.

Nàng đặt điện thoại xuống, cầu nguyện Phật Tổ phù hộ.

Sau đó, súc miệng, thay quần áo, trả lời tin nhắn trên đường ra ngoài.

[Cảm ơn Văn tổng đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ mặc quần lót]

Lời nói của Khúc Thanh Trúc đêm qua luôn vang lên trong tai nàng như âm thanh ma thuật.

Nàng cắn răng trả lời lại.

[Drill tiểu thư, ngài thật chu đáo, sao trên đời này lại có người chu đáo như vậy? Tôi suýt nữa đã quên mặc quần lót, cảm ơn ngài]

[Drill tiểu thư, lời nhắc nhở đem theo ô của ngài là tốt nhất. Chỉ với một cú nhấn liền có thể che mưa cho toàn bộ thành phố]

[Thành phố này đang chờ mưa, tôi thì đang cầm hợp đồng chờ ngài, Drill tiểu thư, hôm nay tôi cũng rất mong được gặp ngài]

Văn Cẩn Ngôn: [Tôi là ai? Kêu tên của tôi đi]

Văn Cẩn Ngôn: [Tên tiếng Trung]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play