Tiếng rống làm tai Lục Kiều Vi như tê dại, cả người nàng choáng váng, lại nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn thấy một dãy số lạ, mà lại là giọng của mẹ nàng.
Đầu óc nàng đột nhiên rỉ sét, hồi lâu không thể cử động, Lục Kiều Vi run rẩy mà nói: "Bà nói bà là mẹ tôi thì chính là mẹ tôi sao? Làm sao chứng minh được!"
Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, chỉ có tiếng hít thở nặng nề, có thể tưởng tượng được đối phương đã tức giận đến mức nào, nàng lại nói: “Con đùa thôi, mẹ gọi cho con làm gì vậy? Nửa đêm nửa hôm làm con sợ muốn chết.”
"Lục Kiều Vi, nửa đêm cô còn làm cái gì vậy?" Mẹ Lục nổi giận đùng đùng nói, Lục Kiều Vi sợ hãi, cũng không biết mẹ nàng đã nghe được bao nhiêu.
Câu nói "Tôi là mẹ của cô đấy" của Mẹ Lục quá chói tai cũng làm Văn Cẩn Ngôn thoáng chốc cứng đờ, không thể tin mà nhìn vào điện thoại của nàng.
Cả hai người đều căng thẳng.
Lục Kiều Vi khó khăn nuốt một hơi, "Còn có thể làm gì chứ mẹ? Mát xa a, chẳng phải con đã nói với mẹ rồi sao? Khoảng thời gian này quá căng thẳng nên con đến tiệm mát xa tận hưởng cuộc sống, con, con đang mát xa, mẹ rống lên làm bọn họ sợ rồi kìa.".
Nói đến đây, nàng cố gắng nhớ lại xem vừa rồi mình có nói gì khác không, cẩn thận lục lọi, hẳn là không có nói gì, nhiều nhất chỉ là ồn ào, nàng kêu Văn Cẩn Ngôn đừng có chạm vào nàng.
Mẹ Lục hỏi: “Vậy cô vừa thở hổn hển cái gì?”
Lục Kiều Vi cắn chặt răng nói: "Chị gái mát xa nói thận của con không tốt, ấn huyệt hai lần, con không chịu nổi mới thở hổn hển."
Vừa rồi Văn Cẩn Ngôn làm loạn nàng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nàng thực sự chột dạ, mẹ nó, quá mất mặt, quá xấu hổ.
Nàng còn chưa kịp xấu hổ xong đã nghe thấy mẹ nàng trầm giọng nói: “Làm bao lâu rồi.”
Lục Kiều Vi mở to mắt, tim đập loạn xạ: "Mẹ, con... con..."
“Cũng không biết chú ý thân thể, ngày nào cũng ngồi, ngày nào cũng ngồi, ban ngày ngồi xong còn ngồi tăng ca, cũng không biết đổi tư thế, cô không bị như vậy mới là lạ."
Lục Kiều Vi: "..."
Nàng hít một hơi thật sâu nói: "Mẹ đừng mắng con nữa, con sẽ sửa."
“Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?” Mẹ Lục nói.
Lục Kiều Vi chột dạ, liếc nhìn góc trên bên phải, đã là mười một giờ, giờ này đến tiệm mát-xa quả thực không đứng đắn. Nàng tận lực “lấy lý phục người”, nói: “Vậy mẹ cũng không nghĩ con làm việc đến mấy giờ, con lại không làm bậy bên ngoài, cho người ta ấn xong thì con đi ngủ ngay."
Nói xong, nàng xuống khỏi người Văn Cẩn Ngôn, nằm xuống giường, Văn Cẩn Ngôn lấy chăn đắp cho nàng, cũng nằm xuống bên cạnh nàng lắng nghe.
Lục Kiều Vi hỏi: "Sao vậy? Nửa đêm gọi cho con là có chuyện gì vậy mẹ."
Mẹ Lục không để ý đến việc nàng đổi chủ đề, nói: “Cô đang ở cùng ai?”
Lục Kiều Vi vốn là muốn nói nàng đi cùng Khúc Thanh Trúc, nhưng lại sợ mẹ kêu Khúc Thanh Trúc nghe điện thoại, nên nói: “Con đang ở cùng đồng nghiệp, mẹ yên tâm, con sẽ không đi một mình, các tiệm mát xa uy tín cũng sẽ không treo đầu dê bán thịt chó, lát nữa người ta còn sẽ ấn vai cho con."
Nghĩ liền làm thật để Mẹ Lục tin, Văn Cẩn Ngôn nghiêng người ấn lên vai nàng, thủ pháp chạm vào huyệt đạo, Lục Kiều Vi kêu lên hai tiếng nói: “Đau đau đau, cô ấn nhẹ một chút, không thì để lát nữa ấn, tôi đang nghe điện thoại."
Không biết mẹ Lục có tin hay không, Lục Kiều Vi lại hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy mẹ? Mẹ gọi cho con muộn thế này là xảy ra chuyện gì sao?"
Thật kỳ quái, mẹ nàng rất ít khi gọi điện cho nàng, đều trực tiếp dùng WeChat gọi video nói chuyện, may là hôm nay không gọi video, nếu nàng không cẩn thận bắt máy thì xong đời.
"Điện thoại của mẹ bị trộm, buổi tối ra ngoài chơi thì bị trộm, mẹ đang dùng điện thoại của hàng xóm bên cạnh gọi điện, con xem đóng băng tài khoản như thế nào, trong tài khoản WeChat của mẹ còn tiền."
Lục Kiều Vi ò một tiếng, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Lát nữa con gọi vào điện thoại của mẹ thử xem, mẹ muốn đổi sang hãng điện thoại nào? Con mua cho mẹ cái mới."
“Không cần, ngày mai mẹ tự đi mua.” Mẹ Lục nói: “Con vẫn chưa ấn xong sao?”
Lục Kiều Vi quay đầu nhìn Văn Cẩn Ngôn đang ấn đến hăng say, hai người đều khỏa thân, quả thực là không đứng đắn mát xa, cô gái mát xa Văn Cẩn Ngôn làm việc rất chuyên nghiệp.
Cô ấn vai nàng, đi theo lưng ấn eo nàng, Lục Kiều Vi vừa nói vừa run.
"Con phải chú ý thân thể đấy, đừng suốt ngày ngồi lì trong văn phòng, làm một cô gái vui vẻ là được rồi, không cần phải kiếm nhiều tiền." Mẹ Lục cằn nhằn: "Muộn như vậy còn chạy ra ngoài, không biết chú ý an toàn. Mấy ngày trước mẹ xem tin tức thấy một cô gái ở chỗ con bị bạn trai cũ chém chết, rất đáng sợ."
"Con biết rồi, con nhất định sẽ chú ý an toàn."
"Buổi tối về nhà nhớ bảo đồng nghiệp đưa con về nhà, Lạc Nhất Ngôn chết tiệt lại gọi điện tới, kêu con rút đơn kiện, hòa giải với bọn họ."
Thái độ của Lục Kiều Vi rất cường ngạnh, “Bọn họ muốn hòa giải cũng được, mẹ nói với ba mẹ của anh ta, nếu muốn hòa giải thì đưa 100 vạn, nếu không thì không cần phải nói.”
"Có tiền hay không không quan trọng, mẹ chỉ lo Lạc Nhất Ngôn khi dễ con, con ở một mình bên ngoài, lỡ nó làm bậy thì sao?" Mẹ Lục lo lắng nói: "Này không phải ở bên này, mẹ có thể đón con tan làm, nếu xảy ra chuyện gì thì ba mẹ rất lo lắng."
"Ba mẹ yên tâm đi, con đã kêu tiểu tam kia đi quấy rầy nhà bọn họ rồi, nếu bọn họ lại gọi thì đừng bắt máy, kéo bọn họ vào danh sách đen đi." Lục Kiều Vi hạ giọng gợi ý nói: "Mẹ yên tâm đi, có người đưa đón con đi làm."
Mẹ Lục tựa hồ không nghe thấy, ừ một tiếng: “Vậy cúp máy đây, con không cần mua điện thoại cho mẹ, ngày mai mẹ sẽ đến cửa hàng điện thoại mua, con nhớ gọi điện thoại cho ba con, ông ấy cũng đang lo lắng.”
"Ngày mai con gọi, mẹ ngủ đi." Lục Kiều Vi đợi Mẹ Lục cúp máy, hít một hơi thật sâu rồi ngã xuống giường, hù chết nàng.
May là nàng đủ bình tĩnh.
Nàng quay đầu lại nhìn Văn Cẩn Ngôn: “Cô thấy vừa rồi diễn xuất của tôi có tốt không?”
“Tốt.” Văn Cẩn Ngôn nói: “Sợ sao?”
Ai gặp phải loại chuyện này mà không sợ, Lục Kiều Vi lòng còn sợ hãi gật đầu, Văn Cẩn Ngôn nói: "Xin lỗi, vừa rồi là tôi đã gây phiền phức cho em, nếu không cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này."
"Được rồi được rồi, chuyện qua rồi." Lục Kiều Vi lấy điện thoại ra gọi đến bộ phận chăm sóc khách hàng, tạm thời đóng băng tài khoản của mẹ nàng, nàng cũng lên mạng tìm xem có cửa hàng điện thoại nào trong cùng thành phố có thể mua cho mẹ nàng một chiếc điện thoại hay không.
“Mẹ em thích hãng điện thoại nào?” Văn Cẩn Ngôn hỏi.
“Bà ấy chỉ dùng loại rẻ tiền.” Lục Kiều Vi thở dài, lật qua lật lại một lúc rồi nói: “Hôm nay không làm, nghỉ ngơi thôi.”
Đều đã bị dọa sợ.
Ban đêm Lục Kiều Vi khó ngủ, lăn qua lộn lại, thật vất vả mới vào giấc mà còn gặp ác mộng, mẹ nàng cầm dép đuổi theo nàng và Văn Cẩn Ngôn, vừa ném vừa nói muốn đánh gãy chân bọn họ.
Chạy cả đêm, Lục Kiều Vi tỉnh dậy, trên người toàn mồ hôi lạnh, trên đường đến công ty, nàng gửi tin nhắn cho em gái hỏi thăm.
Lục Kiều Vi không phải là con một, nàng còn có một em gái và một em trai, em gái hiện đang học đại học, hai người ngày thường có quan hệ rất tốt.
Lục Kiều Vi: [Mẹ có nói với em là mẹ bị mất điện thoại không?]
Hẳn là đang trong lớp nên không trả lời tin nhắn của nàng, cho đến khi nàng đến công ty chấm công thì em gái nàng - Lục Vũ Tây mới trả lời tin nhắn.
Lục Vũ Tây: [Khó trách hôm qua em gọi cho bà ấy vẫn luôn không liên lạc được, sao vậy chị?]
Lục Kiều Vi: [Mẹ có nói gì với em không?]
Lục Vũ Tây: [Nói cái nào?]
Lục Kiều Vi: [Chuyện tình cảm của chị]
Lục Vũ Tây: [...không có]
Buổi sáng làm việc xong, điện thoại của nàng lại vang lên, nàng liếc nhìn thì thấy lần này là số của mẹ, Lục Kiều Vi nghe máy.
Mẹ Lục nói: “Không phải mẹ đã nói con đừng mua điện thoại cho mẹ rồi sao? Sao lại còn kêu nhân viên cửa hàng giao tới tận nhà?”
Hôm qua Lục Kiều Vi không có mua điện thoại cho bà, suy nghĩ một chút, nàng đoán là Văn Cẩn Ngôn mua, hỏi: "Mẹ thích không, dùng thấy thế nào?"
Mẹ Lục ừ một tiếng nói: "Sao con lại mua chiếc iPhone đắt tiền như vậy? Điện thoại tốt như vậy mẹ không dùng được, có thể trả lại đổi lấy điện thoại nội địa không?"
Lục Kiều Vi căng da đầu nói: “Chỉ là một quả táo mà thôi, cũng chỉ có mấy nghìn tệ, mẹ xem không phải mấy cô mấy dì cũng dùng nhãn hiệu này sao?”
"Không phải, nơi này còn có máy tính bảng, mẹ nghe nhân viên nói đều là mẫu mới, giá mấy vạn."
Lục Kiều Vi: "..."
Văn Cẩn Ngôn cũng quá hào phóng, sao nàng có thể bù lại được đây?
"Không có bao nhiêu tiền, mẹ cứ dùng đi."
Hẳn là Mẹ Lục rất thích, từ chối hai câu vẫn là nhận lấy, nói: “Mẹ để máy tính bảng trong phòng của con, sau này con mang đi đi, ngày thường ở nhà không có ai dùng thứ này”.
"Phải chú ý thân thể đấy, mẹ xem mấy bức ảnh con đăng trên WeChat, con còn không còn mấy sợi tóc!"
Lục Kiều Vi: “Mẹ, đó là filter.”
"……À."
Mẹ Lục không ngừng lải nhải, Lục Kiều Vi sợ mình nói sai nên cứ trả lời qua loa.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Kiều Vi mặt ủ mày ê, buổi trưa ăn cơm cũng vô vị, nàng gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn: [Sao cô lại gửi điện thoại đến nhà tôi?]
Văn Cẩn Ngôn: [Dì không thích sao?]
Lục Kiều Vi: [Còn rất thích, nhưng tôi sợ sau này bà ấy sẽ dùng điện thoại đánh tôi]
Văn Cẩn Ngôn: [Không phải cục gạch, tôi xem kiểu dáng khá mỏng, đánh người hẳn sẽ không đau, nếu vỡ cũng là điện thoại vỡ trước]
Thật muốn đánh nữ nhân này!
Buổi tối tan làm, nàng đi ngang qua chốt bảo vệ, nhân viên bảo vệ gọi nàng lại, nói có một gói hàng cho nàng, nàng đi qua thì thấy là tên mình, nghĩ rằng hẳn là Văn Cẩn Ngôn mua liền ký nhận.
Lục Kiều Vi mang hộp lên lầu, mệt mỏi mở hộp ra xem bên trong là cái gì: Bột canh chà là đỏ mật ong, trà nhãn hoa hồng và trà kỷ tử, bồi bổ sinh lý cho nữ nhân...
Nhìn vào danh sách trên, có giá hơn 500 tệ.
Lục Kiều Vi: "?" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Sao Hôm Nam Tây Tạng2.
Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai3.
Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng4.
Thiên Tài Tiên Đạo=====================================
Nàng lấy ra từng gói nhìn qua, hảo gia hỏa, thứ này tuyệt đối không phải là để ăn vặt, chính là bồi bổ...
Không phải, Văn Cẩn Ngôn mua thứ này cho nàng là có ý gì, coi thường thận của nàng không tốt sao? Nàng có chút bực bội, ngồi trên ghế sô pha đợi Văn Cẩn Ngôn tan làm.
Văn Cẩn Ngôn về muộn một chút, Lục Kiều Vi quay đầu nhìn thấy trên tay cô còn xách theo đồ ăn, trực tiếp nhìn thấy chà là đỏ, mua xương sườn, long nhãn, gelatin da lừa, còn có nho đen...
Ngày đông có thể mua được những thứ này cũng khó.
"Sao em lại ngồi đó?" Văn Cẩn Ngôn hỏi xong, cô đặt đồ lên bàn rồi nói: "Trời lạnh, tôi mua cho em chút đồ ăn, tối nay tôi sẽ làm món xương sườn."
"Mua một hộp lớn như vậy, còn bồi bổ cái gì nữa?" Lục Kiều Vi hừ lạnh, "Tôi yếu như vậy sao?"
Văn Cẩn Ngôn nhìn qua, lắc đầu nói: "Cái này không phải tôi mua."
“Không phải cô mua thì còn có thể là ai…” Lục Kiều Vi dừng lại, lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của mẹ nàng trên WeChat.
Nàng lại nhìn đồ ăn, Lục Kiều Vi cảm thấy rất phức tạp, nhìn rau củ Văn Cẩn Ngôn mua rồi nói: “Sao cô lại mua những thứ này?”
“Đuổi hàn.” Văn Cẩn Ngôn nói.
Lục Kiều Vi nhất thời không nói nên lời.
Văn Cẩn Ngôn giúp nàng cất hộp đi, một chốc không thể ăn hết những thứ này, Văn Cẩn Ngôn nói: “Ăn không hết thì tôi giúp em ăn.”
…
Ngày hôm sau trong phòng họp của DMD, Văn Cẩn Ngôn đang cùng mấy đối tác thảo luận công việc, lúc thư ký chuẩn bị pha trà, Văn Cẩn Ngôn lấy từ trong túi ra một túi trà nhỏ, nói: “Tôi uống cái này, pha đi."
Thư ký tưởng là trà mới nên cầm tách trà đi ra ngoài, nhìn xuống thì thấy: Chà là đỏ, long nhãn, kỷ tử, trà bát bảo bồi bổ khí lực cho nữ nhân.
Nàng hạ giọng hỏi: “Tổng tài, có phải lấy nhầm rồi hay không?”
"Không có, mẹ vợ gửi cho tôi." Văn Cẩn Ngôn đạm nhiên nói, thư ký đưa trà đã pha xong, nhìn Văn Cẩn Ngôn nhấp một ngụm, vui vẻ tiếp tục nói chuyện.
Bên kia, Lục Kiều Vi mang theo trong túi xách mấy gói gelatin da lừa, mùi vị không ngon lắm, còn dính răng, nàng vô biểu tình mà nhai.
Khúc Thanh Trúc thấy nàng ăn cái này liền hoảng sợ.
Lục Kiều Vi không chút hoang mang lấy ra mấy quả long nhãn, sau đó lấy ra một nắm chà là đỏ đưa cho cô: "Nữ nhân khi lớn tuổi nhất định phải ăn mấy thứ này cho bổ."
Trên mặt Khúc Thanh Trúc đầy dấu chấm hỏi: "Bổ cái gì?"
"Bổ thận."
"Cậu xem cậu xem, sắc mặt của cậu rất kém, mau mau mau, bồi bổ ngày đông, cơ thể cũng sẽ ấm." Lục Kiều Vi bóc một quả chà là đỏ khác nhét vào miệng cô, "Rất ngọt phải không."
Khúc Thanh Trúc: "..."
Cuối năm công ty rất bận rộn, Lục Kiều Vi cả ngày đều ở trong văn phòng, nhai miếng gelatin da lừa, nhìn các nhà thiết kế tụ tập lại thì thầm.
Nàng ho khan một tiếng, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Như Ý nói: “Vừa rồi nghe mấy người mới ở phòng bên cạnh nói chuyện phiếm, nói có thể phòng thiết kế của chúng ta sẽ phải sa thải nhân viên, không cần nhiều nhà thiết kế như vậy.”
"Sao tôi không nhận được tin tức?" Lục Kiều Vi cau mày, đã gần cuối năm, đột nhiên lan truyền tin đồn như vậy thật là đáng ghét.
"Có lẽ là không phải tin đồn..." Thẩm Như Ý nhẹ giọng nói: "Bọn họ nói cũng có lý, rất giống chuyện công ty sẽ làm, trước kia khi chúng ta nhận đơn hàng, nhà thiết kế nào cũng có việc làm, sau này công ty kiếm tiền từ đồ trang sức, yêu cầu về thiết kế không cao, công ty khẳng định chú trọng kỹ thuật, nhà thiết kế chúng ta chỉ cần đảm bảo chất lượng là được, họ đều nói công ty sẽ không hỗ trợ chúng ta nữa."
Hiện tại Lục Kiều Vi đã là thiết kế trưởng, tính tình cũng tốt lên rất nhiều, lại nghe thấy lời này, nàng vẫn tức giận hỏi: "Các cô nghe được tin này ở đâu?"
"Lúc bọn tôi đến căn tin ăn trưa, bọn họ ngồi ăn ngay bên cạnh, nói cũng không hề kiêng dè."
Trang Như Nhuế cũng gật đầu: “Lúc đó tôi còn cố ý dùng sức đặt mâm cơm xuống, nhưng bọn họ giống như không nghe thấy vậy.”
Lục Kiều Vi xoa xoa ngón tay, nói: "Như vầy đi, trước mắt các cô làm xong mấy đơn đang nhận đi, còn những đơn mới đều bỏ xuống."
Nàng vẫn không tin, phòng thiết kế không cung cấp bản phác thảo, hai phân xưởng bọn họ còn có cái gì đắc ý, còn có thể tự mình thiết kế phác thảo bắt đầu khởi công hay không.
Lục Kiều Vi đi tới cửa còn chưa hết giận, lạnh lùng nói: "Ngày mai đi ăn cơm trưa, các cô đã biết nói cái gì chưa?"
Các nhà thiết kế đều gật đầu nói nàng "khí phách", Lục Kiều Vi kìm nén cơn tức giận trong lòng, không chút vui vẻ nói: "Lần sau gặp phải chuyện nhỏ như vậy thì đừng nói với tôi, thật phiền phức, tôi ngại mất mặt."
Công ty đang trong giai đoạn thăm dò, đầu tư rất nhiều tiền vào xưởng và văn phòng mới, Vu Thụy Viêm nói với nàng rằng đây là Phó tổng quăng hết tâm huyết của công ty trong mấy năm qua.
Đồ trang sức rất đắt tiền, đá quý chất lượng tốt ít nhất cũng phải chục vạn, chưa kể còn phải mua vàng bạc.
Mấy ngày trước trưởng phòng phòng đá quý có thái độ rất tốt, Lục Kiều Vi nghĩ đến việc hợp tác nên đặt hàng trước cho công ty, trực tiếp đưa ra mười mẫu thiết kế, phòng chế tác liền gấp gáp, tưởng rằng sờ soạng đến một chút đồ trang sức liền nghĩ cao hơn các nàng một bậc.
Tuần kế tiếp, phòng thiết kế không đưa thêm bản thiết kế nào nữa, số lượng ở phân xưởng đã hoàn thành, không có việc gì làm, hai ngày nhàn rỗi liền không thể chờ thêm được nữa.
Khi đang ăn cơm ở căn tin, liền gặp người trong phòng thiết kế, một số nhà thiết kế ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, không chút e dè nói: “Văn phòng mới hẳn là không dễ dàng, để bọn họ nghỉ ngơi vài ngày, để bọn họ cũng được trải nghiệm lạc thú một chút."
Nhưng nhân viên bên cạnh tức giận đến mức ném mâm ăn, người ở phòng thiết kế làm như không nghe thấy mà nói tiếp: “Một số đơn hàng bên ngoài mà chúng ta nhận được ước tính cuối năm sẽ hoàn thành, đó đều là khách hàng cũ của công ty, đối tác cũng thúc giục rồi."
Khi nhắc đến công việc, ngày thường sẽ gợi lên oán khí vì khối lượng công việc quá nhiều, nhưng khi thực sự có thời gian rảnh không có việc gì làm, lại bắt đầu cảm thấy hốt hoảng.
Trưởng phòng phòng đá quý tìm tới vài lần, ôn hòa nói chuyện với nàng, nói muốn phát triển, hiện tại Lục Kiều Vi đã nhìn thấu người này chính là một con tiểu diện hổ.
Nàng nói: “Tôi đã nói với bọn họ rồi, nhưng tôi cũng không thể làm gì được, các nhà thiết kế đều có tính khí thất thường. Anh xem, trước đó không được đối tác ưu ái, mỗi ngày phòng của các anh đều ra sức chèn ép chúng tôi, như vậy sao có thể tích cực nổi?"
Sắc mặt của trưởng phòng đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn kiềm chế nói: “Thiết kế Lục, nhân viên các phòng ban cãi nhau là chuyện bình thường, công ty đang thục giục đơn hàng, đến lúc đó chúng tôi sẽ không thể báo cáo kết quả công việc thì các cô cũng không dễ làm."
"Ngay từ đầu công ty yêu cầu chúng tôi hoàn thành đơn bên ngoài trước, còn bảo chúng tôi đừng vội, như vậy có thể phục vụ công ty tốt hơn." Lục Kiều Vi không hề nói dối, công ty đã lấy cái cớ này để trấn an phòng thiết kế, phỏng chừng phòng của bọn họ cũng đã biết, còn tung tin vu khống phòng của nàng.
Nàng nói: “Nếu không thì như vầy đi, anh đi báo cáo lên cấp trên, hiện tại chúng tôi vi phạm hợp đồng không nhận đơn của đối tác nữa, trực tiếp phục vụ cho các anh”.
Sắc mặt của trưởng phòng thật sự khó coi, Lục Kiều Vi giống như một ngọn đèn trong quán bar, sặc sỡ đến mức nhìn vào liền chói mắt.
"Vậy thiết kế Lục không nói chuyện này nữa sao?"
"Vấn đề không phải là nói hay không, mà là làm việc theo điều lệ." Lục Kiều Vi cười lại với hắn, nói: "Hẳn là anh không thể làm tôi khó xử đi, kỳ thực ngay từ đầu tôi đã có ấn tượng tốt với anh, vậy tôi sẽ cung cấp bản thiết kế cho anh trước, kéo thời hạn hợp đồng với đối tác."
Nếu cứ nói mãi thì tự chuốc lấy mất mặt, ai cũng ở nơi làm việc lâu như vậy, ai mà không biết tính toán của đối phương?
Trưởng phòng đứng dậy, vẻ mặt nan kham rời đi, khi trở về, nhân viên hỏi hắn có lấy lại được thiết kế không, trưởng phòng xụ mặt nói: "Về sau thấy người của phòng thiết kế thì cúi đầu mà đi."
Nhân viên không phục: “Bây giờ không phải chúng tôi trêu chọc bọn họ, mà là mỗi ngày bọn họ nói rất khó nghe, hơn nữa những gì chúng tôi nói đều là sự thật, chẳng phải công ty sẽ sa thải nhân viên sao?”
Trưởng phòng là người tự mình nói ra chuyện này, cố gắng tạo dựng uy tín cho bản thân, nhưng không ngờ bị một nữ nhân Lục Kiều Vi lại dám dùng lông gà làm mũi tên.
Trưởng phòng hít một hơi thật sâu nói: “Lát nữa tôi sẽ tìm Phó tổng nói chuyện, các cô nhẫn nhịn chút đi, cửa ải cuối năm chính là lúc bọn họ khóc”.
Đối với Lục Kiều Vi, văn phòng bên cạnh coi thường các nàng như vậy, nàng cũng lười đi hàn gắn mối quan hệ, cùng lắm thì nàng giở trò tương tự ở trên thương trường.
Mâu thuẫn giữa hai phòng vẫn tiếp diễn cho đến trước kỳ nghỉ lễ, khi lãnh đạo cấp cao đến kiểm tra, trưởng phòng bên cạnh giả vờ đáng thương, Lục Kiều Vi cũng giả vờ theo, hắn không biết xấu hổ, nàng liền càng không biết xấu hổ, giả vờ mềm yếu.
Cuộc đấu trí đấu dũng trong công ty không quá hài lòng, áp lực ở nhà cũng ập đến, thúc giục nàng về nhà ăn Tết, trong điện thoại nàng có thể giả vờ như không có chuyện gì, trở về cũng không được, bởi vì có thể nàng sẽ phải đối mặt với một cơn bão dữ dội.
Lục Kiều Vi ngồi trên sô pha gọi điện thoại cho mẹ Lục, ứng phó: "Con biết rồi con biết rồi, con đã mua vé máy bay rồi, mẹ không cần đón con đâu."
Nói xong, nàng nhìn về phía Văn Cẩn Ngôn bên cạnh, nói: "Cuối tuần sau tôi về, khi nào thì cô về nhà ăn Tết?"
“Ba mẹ tôi ở nước ngoài, tôi ở đây ăn tết một mình.” Văn Cẩn Ngôn mở điện thoại mua vé cho nàng, “Em muốn chuyến bay lúc mấy giờ?”
"Trễ một chút, tôi không muốn dậy sớm."
Văn Cẩn Ngôn cúi đầu điền chứng minh thư, giao dịch thành công, cô đột nhiên hỏi: “Vậy tôi phải dọn đi sao?”
Lục Kiều Vi nhìn sắc mặt của Văn Cẩn Ngôn, không biết có phải vì uống quá nhiều trà hay không, sắc mặt trắng hồng.
Văn Cẩn Ngôn mím môi, trông thật đáng thương.
Vốn dĩ Lục Kiều Vi có chút e dè, nhưng khi nhận ra mình còn không có tiền đồ hơn cô, nàng cao giọng nói: "Dọn đi? Có cái gì mà dọn đi? Nhà bị cô phá đi, ngay cả cửa cũng chưa sửa xong, cô còn muốn dọn đi đâu!”
Nàng trừng mắt nhìn Văn Cẩn Ngôn, nói: "Đừng nghĩ, tôi sẽ không để cô cùng tôi về quê ăn tết đâu, cứ ở đây chờ đi."
"Ừm..." Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng đáp: "Vậy tôi ở đây chờ em, chờ em trở về hẳn là nhà của tôi cũng đã sửa xong."
Có lẽ là nghĩ đến việc về nhà, hai người trò chuyện một lúc rồi nằm xuống không nói gì nữa, nghiêng người nhìn vào mắt nhau, Lục Kiều Vi lại trở mình, quay lưng về phía Văn Cẩn Ngôn mà ngủ.
Một lúc sau, Văn Cẩn Ngôn giúp nàng đắp chăn lên.
Ngủ đến rạng sáng, Văn Cẩn Ngôn sờ sờ người bên cạnh, nhưng không sờ đến người, sau đó cô chống người ngồi dậy liền nghe thấy trong phòng tắm có tiếng động.
Không biết Lục Kiều Vi đã dậy từ lúc nào.
Nàng đang nói chuyện điện thoại với Khúc Thanh Trúc, giọng nói trầm thấp, “Aiz, mình không ngủ được, vẫn luôn gặp ác mộng.”
"Mình sắp xong đời rồi, Thanh Trúc, lần này trở về có khả năng ba mẹ mình sẽ đánh gãy chân chó của mình."
Văn Cẩn Ngôn vừa xuống giường, lại nghe thấy nàng hét lên, giống như muốn khích lệ chính mình: "Đánh gãy thì đánh gãy, mình có bản lĩnh 'làm' nữ nhân thì phải có bản lĩnh thừa nhận!"