"Cậu đang tìm gì thế?" Ngu Bạch Đường nhìn Giản Nhiên với vẻ mặt kỳ lạ.

Từ tối qua, Giản Nhiên đã có biểu hiện rất lạ, đầu tiên là tự nhiên cười ngốc nghếch, về nhà lại bắt đầu lén lút tìm thứ gì đó. Hễ Ngu Bạch Đường nhìn qua, như thể hắn có mắt sau lưng, lập tức dừng lại, giả vờ như không có chuyện gì, "Không có gì, tôi không tìm gì cả."

Ngu Bạch Đường liếc nhìn thân hình căng cứng của hắn, ánh mắt trầm ngâm.

Giản Nhiên dưới ánh mắt của cậu càng lúc càng không thoải mái, lớn tiếng thúc giục, "Cậu mau thay đồ đi, bà ngoại còn đang chờ chúng ta."

Như mọi khi, ban ngày hai người ở viện dưỡng lão với bà ngoại, buổi chiều về nhà Giản ăn cơm và ngủ lại, thời gian phân chia rất đều đặn.

"Bà ngoại, dạo này trời dần nóng lên rồi, con với Giản Nhiên mua vài bộ quần áo, lát nữa bà thử xem, không vừa thì chúng con đi đổi."

"Ôi dào," Ngu Ái Anh sờ vào chất liệu mềm mại của chiếc áo, vỗ tay Ngu Bạch Đường trách yêu, "Lại tốn không ít tiền nhỉ? Ngoại đã nói bao lần rồi, quần áo có mà mặc là được, mua một cái ba năm năm cũng không rách, để đó phí lắm."

"Tiền của con đâu phải từ trên trời rơi xuống, giữ lại mà dành dụm, mua cái gì ngon mà ăn, con gọi Nhiên Nhiên xem có phải con lại gầy đi không, bà thấy eo chẳng còn thịt nữa."

Ánh mắt Giản Nhiên không rời Ngu Bạch Đường, nghe vậy phối hợp gật đầu, hai tay đặt lên eo so đo một lát, "Gầy thật."

Ngu Bạch Đường liếc hắn một cái, cười nhạt giải thích, "Là do vai diễn yêu cầu đó ạ, đạo diễn muốn vậy, đợi quay xong ăn nhiều vào là hai ba ngày lại béo lên."

"Đúng rồi, lúc đó tôi sẽ giám sát cậu." Giản Nhiên lại hùa theo lời Ngu Bạch Đường, "Bà ngoại, tiền kiếm được là để tiêu, chỉ cần vui vẻ thì tiêu bao nhiêu cũng đáng, ngoại nói đúng không?"

Một câu làm Ngu Ái Anh cười tít mắt, đúng lúc bà Lý và bà Vương hàng xóm qua chơi, thấy Ngu Bạch Đường liền không ngớt lời khen ngợi, lại phàn nàn con cháu nhà mình không chịu đến thăm thường xuyên, cuối cùng chuyển chủ đề sang Giản Nhiên, "Đây là...?"

Ngu Ái Anh cười tươi, "Cũng là cháu ngoại của tôi."

Hai bà lão chợt hiểu ra, người này kẻ kia tán dương Giản Nhiên không ngớt lời, "Nhóc con này đẹp trai thật, là Nhiên Nhiên đúng không?"

"Thường nghe bà ấy nhắc đến mấy đứa, hôm nay mới gặp được người thật."

"Giờ làm việc ở đâu? Công việc bận không?"

"Ái Anh có phúc thật, nhìn hai đứa trẻ này, vừa hiếu thảo vừa đẹp đôi."

"Khụ khụ khụ—"

Giản Nhiên bị sự nhiệt tình của các bà lão làm cho bối rối, mãi mới tìm được cơ hội ở riêng với Ngu Bạch Đường, lén hỏi, "Ngu Bạch Đường, các bà ấy đều biết à?"

Có vẻ như thế hệ trước cũng không bảo thủ lắm nhỉ.

Ngu Bạch Đường đáp một tiếng, trong mắt có nụ cười, còn có một thứ tình cảm mềm mại, có thể gọi là lưu luyến, "Đại khái là vậy, bà ngoại sẽ không kết bạn với những người thích chỉ trỏ."

Nên những ai đến chơi đều là những cụ già có tư tưởng mới mẻ.

"Này, bên trong có cái cúc ẩn, đừng dùng sức cạy ra."

"Tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm."

Nhân lúc Ngu Ái Anh nghỉ trưa, Ngu Bạch Đường và Giản Nhiên bàn bạc tháo máy lạnh và quạt ra vệ sinh sạch sẽ, đến khi trời nóng lên là có thể dùng ngay.

Tất nhiên họ có thể nhờ người chăm sóc hoặc dịch vụ vệ sinh làm, nhưng chuyện gì cũng nhờ người khác làm giúp sẽ mất đi một số niềm vui, ít nhất đối với Giản Nhiên là vậy.

Từ nhỏ đến lớn, kể cả ở trường học, Giản Nhiên chưa từng làm việc dọn dẹp vệ sinh, giờ lại cam tâm tình nguyện để Ngu Bạch Đường chỉ huy, thậm chí cảm thấy sống thế này cả đời cũng không tệ, "Haizz, hồi trước chia khu vệ sinh, sao không xếp tôi với cậu cùng nhau nhỉ?"

Nhớ lại hồi đó những cặp đôi mới yêu, luôn nhân cơ hội quét sân hoặc lau bảng mà liếc mắt đưa tình, đánh nhẹ một cái, đẩy một cái, ánh mắt truyền đạt tín hiệu chỉ có nhau hiểu, thật kích thích.

Lúc trước Giản Nhiên coi thường, giờ lại thấy tiếc cho năm năm đã mất.

Ngu Bạch Đường cười khẽ, "Cậu chắc là tôi quét xong cậu sẽ không cố ý đổ lá cây lên đấy chứ?"

"Xì, cậu nghĩ nhiều quá. Tôi, Giản Nhiên, tuyệt đối không làm chuyện vô duyên như thế đâu."

Dọn dẹp xong thiết bị điện, cả hai người đều bẩn thỉu, lần lượt đi tắm, rồi cùng bà Ngu Ái Anh trò chuyện, thời gian buổi chiều trôi qua trong chớp mắt.

Trước khi đi, bà Ngu Ái Anh khoác tay Ngu Bạch Đường dặn dò, "Con à, muốn làm gì thì cứ làm, đừng do dự. Nếu bị bắt nạt bên ngoài cứ về nói với ngoại, ngoại sẽ thay con xử lý họ."

Ngu Bạch Đường đột nhiên ngẩng đầu, thấy biểu cảm của bà ngoại vẫn không thay đổi, đôi mắt hơi mờ đục chứa đầy tình thương.

Cổ họng cậu như bị mắc nghẹn, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, "Con nhớ rồi, bà ngoại."

"Hóa ra bà ngoại biết hết mọi chuyện..."

Cũng như Ngu Bạch Đường không muốn bà ngoại lo lắng, bà Ngu Ái Anh cũng không muốn cậu phân tâm, vì nghĩ cho gia đình mà không dám làm những gì mình muốn.

Ngu Bạch Đường không nói, bà ngoại cũng giả vờ như không biết gì.

Ngu Bạch Đường vô thức thốt lên suy nghĩ trong lòng, Giản Nhiên gãi đầu, mở miệng nói giọng nhẹ nhàng, "Đúng vậy, ngoại sống đến tuổi này rồi, chuyện gì lớn nhỏ cũng đã từng trải qua, chúng ta không nên nghĩ ngoại quá yếu đuối... Cậu thấy đúng không?"

Ngu Bạch Đường không đáp lại, chỉ khẽ mỉm cười.

*

Chuyện của Ngu Bạch Đường và Kinh Lan Tranh gây xôn xao khắp nơi, nhà họ Giản không thể không biết, nên trước khi vào nhà, cậu luôn có chút lo lắng.

Thay vì lo lắng nhà họ Giản nghĩ sao về mình, Ngu Bạch Đường sợ họ quan tâm quá mức.

Người đã quen sống trong bóng tối một mình không thích ánh sáng chói chang bên ngoài, Ngu Bạch Đường giỏi đối phó với ác ý, nhưng không biết phải đối diện với sự quan tâm chân thành như thế nào.

Nhất là bây giờ mối quan hệ giữa cậu và Giản Nhiên rất vi diệu, tâm trạng thay đổi, không thể diễn xuất như trước nữa.

May mắn thay, điều Ngu Bạch Đường lo lắng đã không xảy ra, nhưng trước khi đi ngủ lại có chút sự cố nhỏ.

Tối mười giờ, Giản Nhiên không đợi cô Giang lên tiếng đã tự động mang một cốc sữa ấm đến trước phòng Ngu Bạch Đường gõ cửa. Hắn đến không đúng lúc, vừa vào thì đối phương đang thay đồ.

"Xin, xin lỗi." Giản Nhiên quay mặt đi không nhìn cậu để trần nửa thân trên, cố gắng tỏ ra lịch thiệp, rõ ràng chỉ cần lùi lại một bước là có thể ra ngoài, nhưng chân như mọc rễ, trong đầu toàn là hình ảnh da thịt trắng nõn vừa thoáng qua.

Nhìn trộm một chút chắc sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?

Giản Nhiên hơi nghiêng đầu, thông qua gương nhìn Ngu Bạch Đường, bắt gặp ánh mắt của cậu.

A, bị phát hiện rồi.

Đã vậy, Giản Nhiên thẳng thừng quay lại, đặt ly thủy tinh lên bàn, nhìn cậu một cách đường hoàng, "Chào buổi tối, mẹ bảo tôi mang sữa cho cậu."

"Ừm, cậu để đó đi, cảm ơn." Ngu Bạch Đường đang cài khuy áo, bộ đồ ngủ màu xanh đậm, đầu ngón tay hồng trắng đẩy và thả khuy áo, từng chút từng chút che đi cảnh sắc hấp dẫn dưới lớp vải lụa bóng loáng, sự tương phản màu sắc vẫn mãnh liệt đến cực độ.

"Chậm quá, để tôi giúp cậu ha?" Giản Nhiên vừa nói vừa nuốt nước bọt, như người lữ hành khát khô trong sa mạc.

Hắn nhìn chằm chằm vào ngón tay dài và linh hoạt của Ngu Bạch Đường, nghi ngờ cậu cố tình làm chậm lại để quyến rũ mình, mà quả thực Giản Nhiên cũng bị hấp dẫn.

Muốn xé toạc bộ đồ ngủ mỏng manh, để lại dấu vết trên cần cổ mịn màng và những nơi sâu kín hơn.

Giản Nhiên bị ý nghĩ đột ngột này làm giật mình, máu dồn dập lên tai, vô thức tiến gần đến cậu.

"Cốc cốc."

Giản Minh Hi mặc đồ ngủ hình gấu đẩy cánh cửa khép hờ, thò nửa người vào, mềm mại thúc giục, "Chú Ngu, con chờ đến hoa cũng tàn rồi."

"Chú ra ngay đây." Ngu Bạch Đường đáp.

Lần đầu Giản Nhiên phát hiện ra sự phiền phức của cháu trai mình, đến sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc này.

Giản Minh Hi thấy mặt mày Giản Nhiên đen thui, rất thành thạo an ủi, "Chú út, con mượn chú Ngu một lát được không, lát nữa sẽ trả lại."

Giản Nhiên không nói gì, Giản Minh Hi nghiêm túc dần, "Chú út, chú cãi nhau với chú Ngu à?"

Vẻ mặt Giản Nhiên "nghiêm trọng" gật đầu: đúng vậy, nên tối nay không thể cho con mượn chú Ngu được.

Không ngờ Giản Minh Hi nói một câu đầy bất ngờ, "Vậy thì hôn một cái là được thôi ạ. Mỗi lần bố chọc mẹ giận, hôn một cái là mẹ cười ngay."

"Chú không giận, con đừng nghe chú út nói bậy."

"Được rồi."

Cả hai cùng mở lời, Giản Nhiên đỏ mặt, trong mắt đã bừng lên hai ngọn lửa nhỏ mà chính hắn cũng không nhận ra. Hắn tiến thêm một bước, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi môi nhạt màu, thì thầm hỏi, "Ngu Bạch Đường, tôi có thể hôn cậu không?"

Câu hỏi ngô nghê này khiến Ngu Bạch Đường bật cười, cả người thoải mái tựa vào bàn, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên ngực hắn ngăn hắn tiến tới, "Muộn quá rồi, Minh Hi còn đang chờ tôi."

Giản Nhiên nắm chặt tay cậu, tuy nhìn có vẻ thất vọng, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, cũng không để Ngu Bạch Đường đi.

Ngu Bạch Đường khẽ cười, người hơi nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi hắn như chuồn chuồn lướt nước, "Được rồi, giờ có thể nhường đường chứ?"

Cậu tiến lại quá bất ngờ, Giản Nhiên không kịp phản ứng, chỉ cảm nhận được một chút mềm mại, cùng hương trái cây nhè nhẹ, chưa kịp nắm bắt đã biến mất, thật đáng giận.

Giản Nhiên nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên ôm chặt eo Ngu Bạch Đường kéo cậu vào lòng, cúi đầu tìm đôi môi vừa thoát khỏi, chú ý đặc biệt đến đôi môi hắn đã khao khát từ lâu, run rẩy căng thẳng.

Lực mạnh đến nỗi đôi môi bật ra một cái, rồi bị cắn nhẹ, như chú cún con không chịu buông.

Ngu Bạch Đường cảm nhận được cơn đau nhói trên môi, theo phản xạ muốn né tránh, Giản Nhiên cảm nhận được nâng tay giữ chặt khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng hôn từng chút một.

Không có kỹ thuật gì, tất cả đều là cảm xúc, áp sát chặt chẽ đến khi đôi môi của Ngu Bạch Đường bị hành hạ thành màu đỏ rực rỡ hơn cả hoa hồng mới dừng lại.

"Chú Ngu ơi!" Giản Minh Hi ở ngoài cửa thúc giục.

Giản Nhiên miễn cưỡng lùi lại một chút, trong lòng gào thét: "Giản Từ, có thể quản con trai anh không, cứ làm phiền suốt như thế thì sao mà chịu nổi!!"

Mặt ngoài hắn lại phải tỏ ra rộng lượng, nếu bỏ qua bàn tay không ngừng vân vê trên môi Ngu Bạch Đường, "Nghỉ sớm đi, chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Ngu Bạch Đường vừa đi khỏi, Giản Nhiên đứng ngây ra đó, ngơ ngẩn sờ lên khóe miệng, đầu óc không thể kiểm soát được mà liên tục nhớ lại nụ hôn vừa rồi, như đang lơ lửng trên mây, mở mắt ra là nhìn thấy hàng mi của Ngu Bạch Đường đang khép lại và run rẩy, nhắm mắt lại là cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Ngu Bạch Đường trên má cùng với hương vị ngọt ngào hơn cả mật ong lan tỏa giữa đôi môi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cả người hắn trở nên nóng rực.

Hắn vừa hôn Ngu Bạch Đường!

Ngu Bạch Đường chủ động hôn hắn!

Ngu Bạch Đường và Giản Minh Hi vừa vào phòng, bỗng nghe thấy bên ngoài có người chạy vụt qua như gió, kèm theo một tiếng kêu mừng rỡ tột cùng: "Dà hú——!"

Đồ ngốc.

- -------------

Hun rồi nên cho hai đứa đổi xưng hô thôi 😆

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play